(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 05
"Còn ai muốn lên thi đấu không?"
Một giọng nói thanh nhã bỗng cất lên giữa bầu không khí náo nhiệt.
Mẫu thân ta ngồi ở bên cạnh lên tiếng. Nàng không cao giọng, nhưng âm thanh như mũi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua tiếng cười đùa, lọt vào tai tất cả mọi người. Trường đấu lại rơi vào yên lặng.
Một lát sau, Nhị công tử của La đô đốc khẽ cười, tiến lên chắp tay: "Tiểu tử nguyện thử một phen."
Trưởng công chúa quét mắt nhìn hắn rồi lại nhìn mẫu thân ta mấy lần, cuối cùng dừng ánh mắt trên người mẫu thân, vẻ mặt đầy ẩn ý, không nói gì thêm.
La nhị công tử khí thế bất phàm, nhưng kỹ nghệ lại vô cùng kém, cầu bay loạn xạ, trụ chu sa và trụ mực ngã ngang ngửa nhau, điểm số còn thấp hơn cả trưởng công chúa, bị trừ đến âm điểm.
Thi đấu xong, hắn khoát tay cười nói: "Mười lăm trụ cỏn con mà lại lắm bí ẩn như vậy, quả nhiên không phải người có thiên tư và chăm chỉ luyện tập là có thể thành công. Tiểu sinh cam bái hạ phong, làm mọi người chê cười rồi."
Nghe được ý tứ trong lời hắn, sắc mặt trưởng công chúa lại dần dần trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Chỉ là trò chơi mà thôi, không cần bận tâm. La công tử tài trí hơn người, hà tất phải để tâm đến chuyện được mất nhất thời."
La nhị công tử khom người tỏ vẻ thụ giáo rồi lui về chỗ.
Mẫu thân ta lại hỏi thêm một lần nữa nhưng không còn ai dám bước lên, điểm số đều không cao, ngay cả quận chúa Uyển Bình cũng không bằng ta.
Tính từ trên xuống dưới, thế tử của phủ Vinh Quốc hầu hạ gục sáu trụ chu sa mà không đụng trụ mực, được sáu điểm; ta hạ chín trụ chu sa, trúng một trụ mực, chín trừ hai, được bảy điểm, là người cao nhất toàn trường đấu.
Cho đến khi không ai đứng ra thách đấu nữa, mẫu thân vẫn lặng lẽ ôm ta, nhìn thẳng vào trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt ta, nở nụ cười mà như không: "Dung quý phi thật biết dạy dỗ nữ nhi, không chỉ có dung mạo mà còn có tài năng. Mau lại đây, phần thưởng này là của ngươi, mong rằng sau này ngươi có thể ngày càng tiến xa hơn, luyện tập nhiều hơn, lần sau đánh một trận toàn thắng."
Mẫu thân đỡ ta bước lên, tay luôn đặt trên lưng ta. Ta tiến lên hành lễ, đưa hai tay đón lấy. Không ngờ đúng lúc này bỗng nhiên mẫu thân kéo mạnh ta một cái, ta lảo đảo mất thăng bằng, vòng ngọc trượt khỏi tay rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh.
Chiếc vòng ngọc đẹp đẽ như thế, lại cứ như vậy mà nát vụn, ta kinh ngạc không nói nên lời, trong n.g.ự.c tràn đầy chua xót.
"Ôi..." Mẫu thân khẽ che miệng, "Sao lại rơi vỡ rồi? Người ta vẫn bảo ngọc cổ có linh tính, chẳng lẽ chiếc vòng ngọc này đã giúp Nhu Nhu của ta tránh một kiếp nạn? Gần đây Nhu Nhu bị tiểu nhân quấy phá, nếu quả thật là như vậy thì chiếc vòng này cũng thật hiểu chuyện. Ta thay Nhu NHu tạ ơn trưởng công chúa đã rộng rãi ban thưởng."
Nói rồi, không đợi trưởng công chúa mặt mày tái xanh đáp lại, mẫu thân đã kéo ta hành lễ rồi sải bước rời đi.
Ngồi trên xe ngựa trở về cung, ta nhào vào lòng mẫu thân, bật khóc nức nở. Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt lưng ta, dịu dàng nói Nhu Nhu đừng khóc, con không sai. Chỉ là bọn họ nhắm vào mẫu thân, trách mẫu thân không bảo vệ được con.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy mẫu thân khẽ thở dài: "Hoàng thượng muốn lập ta làm Hậu. Đây chính là thái độ của tông thất và công thần."
Lúc nói ra những lời này, tay trái nàng khẽ chạm vào bụng, nhưng rồi lại rời đi, chống lên cửa sổ xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương xa.
Ta tưởng chuyện này đã sớm lắng xuống, cũng đã quyết định sẽ không bao giờ trêu chọc kẻ lạnh lùng vô tình như Trì Ngạn nữa.
Uổng công ta còn ngỡ hắn có điểm gì khác biệt so với đám người như Thuần vương, hóa ra cũng chỉ cùng một giuộc mà thôi.
Nào ngờ, đến ngày sinh thần của ta, hắn lại chủ động đến tìm.
06 Nghe cung nhân nói Trì Ngạn đang đợi ta dưới gốc cây bạch quả bên hồ Côn Minh, ta vốn dĩ chẳng muốn đi nhưng hai chân lại không kìm chế nổi, cứ thế mà bước về phía ấy.
Từ xa, ta đã thấy một bóng dáng tuấn dật như ngọc. Ta thở dài một hơi, nghĩ một lát rồi xoay người định quay về nhưng chợt nghe có người phía sau gọi lại:
"Nhu Nhu, ta ở đây."
Ta quay đầu lại, chỉ thấy hắn đứng lặng dưới tán cây, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, trong tay nâng một chiếc hộp gấm, không rõ bên trong là vật gì.
Ta cúi người hành lễ: "Trì công tử, mời trở về đi, chậm trễ lâu, trưởng công chúa sẽ tức giận đấy."
"Nhu Nhu," Hắn ba bước làm hai, vội vàng chạy tới, một tay nắm lấy tay áo ta, "Lần trước muội bị mọi người xa lánh, ta khoanh tay đứng nhìn, muội giận rồi có phải không?"
Ha ha..
Ta quay mặt đi không nhìn hắn, ngoài miệng chối: "Nào có."
Không phải người cùng đường, thì có gì đáng để giận chứ?
Đám hoàng thân quý tộc bọn họ từ trước đến nay đều không đặt ta vào mắt, ta hà tất phải tự rước nhục nhã, phí công bận lòng tự rước thêm phiền não?
"Ta thật vô dụng." Một tiếng thở dài khẽ vang lên bên tai, "Rõ ràng trong lòng không đồng tình với hành vi của bọn họ, nhưng cũng chẳng dám lên tiếng vì muội, chỉ có thể giữ bản thân an toàn. Muội giận ta cũng là lẽ đương nhiên."
Ta không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn mím môi, đôi mắt tú lệ rủ xuống, hàng mi dài in một bóng nhỏ trên gương mặt trắng như tuyết.
Thấy ta quay đầu lại, hắn lập tức ngẩng lên, đưa chiếc hộp trong tay ra trước mặt ta: "Muội xem, chiếc vòng tay lần trước nàng thắng được đã vỡ mất rồi, nhưng cũng không sao. Cổ tay muội vốn nhỏ, thứ ấy cũng không vừa với muội. Ta đã mời thợ kim hoàn chế tác lại thành một chuỗi vòng tay khảm vàng, muội thử xem có thích không."
Nghe hắn nói vậy, ta không khỏi tò mò, cẩn thận mở nắp hộp ra, vừa nhìn liền sững sờ trợn to mắt.
Ba mảnh vỡ của chiếc vòng đã được cẩn thành hình như ý, một mảnh lớn đặt ở giữa, hai mảnh nhỏ hai bên. Hai mảnh nhỏ được chế tác thành kích cỡ đồng đều, viền đều được mạ vàng. Ba mảnh nối liền với nhau bằng dây xích vàng, quý giá không nói nên lời, đẹp đến mê hồn.
Ta không kìm được mà đưa tay chạm vào, chỉ thấy sắc xanh trong sáng của ngọc càng tôn lên làn da trắng mịn như tuyết của ta.
"Ta đeo lên giúp Nhu Nhu nhé?"
Trì Ngạn cầm lấy vòng tay, mỉm cười hỏi ta.
Ta ngoài miệng nói là không cần nhưng lại để mặc hắn nắm lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng cài chốt khóa. Vàng và ngọc khẽ va vào nhau, phát ra những âm thanh trong trẻo dễ nghe. Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy chuỗi vòng tay ngọc khảm vàng lấp lánh mỹ lệ.
"Thật đẹp." Trì Ngạn nở một nụ cười rạng rỡ, cả người như đang phát sáng, "Nói mới nhớ, muội thật sự rất lợi hại, chỉ khẽ búng tay một cái mà quả cầu như thể mọc chân, muội muốn nó đi đâu, nó sẽ đi đến đó. Chắc chắn đã luyện tập rất nhiều, đúng không?"
"Không có không có, chỉ là tùy tiện chơi mà thôi."
Chỉ là khổ luyện mấy tháng trời, luyện đến mức chai cả tay mà thôi.
"Vậy thì do muội trời sinh thông minh rồi."
"Đâu có đâu có, ta ngu dốt lắm."
Chỉ là so với đám công tử tiểu thư bọn họ thì giỏi hơn một chút, hai chút, ba bốn năm sáu bảy tám chút thôi.
"Vậy lần sau, muội dạy ta được không?"
Trì Ngạn kéo nhẹ tay áo ta, đôi mắt tràn đầy chờ mong.
"Có cơ hội rồi nói."
Đây là tuyệt kỹ độc môn của ta, nếu hắn học được thì… Không đúng, hắn lại chẳng chịu khổ luyện như ta, sao có thể học được chứ.
"Vậy nói lời giữ lời!"
Có vẻ không nghe ra được sự qua loa trong câu nói của ta, Trì Ngạn cười sáng lạn, nói một câu rằng về muộn mẫu thân sẽ lo lắng rồi chạy đi mất. Ta còn chưa kịp tháo vòng tay trả lại cho hắn, hắn đã chạy xa rồi.
Ta định nói gì đó, nhưng hắn đã không nghe thấy nữa, cắn môi, khẽ vuốt chiếc vòng trên tay, nghĩ xem về nhà phải giải thích với mẫu thân thế nào. Vừa xoay người, bất ngờ bị người từ phía sau đẩy mạnh một cái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");