Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 24




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 49.

Chỉ là đêm ấy, hắn lại chẳng thể yên giấc.

Chu vương đã đền tội, nhưng Khánh vương khởi sự cùng hắn lại không cam tâm chịu chết, giả vờ đầu hàng rồi g.i.ế.c đi vị thủ tướng Vương Dịch đến tiếp nhận đầu hàng, cứ thế mà chiếm được Thông Châu.

Khánh vương biết đại thế đã mất, chẳng còn đường lui lại càng thêm cuồng nộ, cho nổ tung con sông chảy qua Thông Châu, mưu toan dùng nước lũ tiêu diệt bảy đạo quân triều đình, lại không ngờ nhấn chìm cả một thành bá tánh.

Tiêu Hoài Cẩn tự tay c.h.é.m c.h.ế.t Khánh vương, sau đó xuất binh đào đắp suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng dẫn nước thoát đi, bảo toàn tính mạng cho bách tính. Hắn cũng vì thế mà gục ngã.

Thì ra, khi cấp tốc về Kinh ứng cứu, hắn đã bị thương dưới lưỡi kiếm phản loạn, vết thương được băng bó sơ sài rồi lại vội vã dẫn quân đến Thông Châu. Nước bẩn ngâm thấu vết thương, hư thối sinh độc, suốt bảy ngày bảy đêm chẳng màng điều dưỡng, cuối cùng bệnh thế chuyển nặng, một đêm phát sốt, không qua khỏi.

Tin truyền về kinh, hai mắt Kính Du tối sầm, trực tiếp ngã quỵ.

Ta cũng chỉ thấy tai ù ong ong, đầu óc dần trở nên mơ hồ.

Thái hoàng thái hậu phủ Thuần vương nghe tin, không chịu nổi đả kích, tạ thế ngay tại chỗ.

Hắn c.h.ế.t vì nước vì dân, chẳng những cứu vớt một thành sinh linh, còn giúp triều đình ngăn được ôn dịch sau lũ lan xuống hạ du. Công lao trung liệt, hiển hách thiên thu. Kính Vũ ban mệnh, dùng quốc lễ an táng.

Đây là lần đầu ta triệu Thuần vương phi khi vào cung an ủi.

Hôn sự là lễ bộ an bài, người cũng do lễ bộ chọn, ta chưa từng để mắt đến, càng chưa từng triệu kiến một lần nào.

Không phải chưa từng nghĩ nên gặp mặt lấy lệ, nhưng nghĩ lại, nếu mẫu thân còn sống, biết con rể tái giá, dù nữ nhi đã mất tám năm, e rằng cũng chẳng buồn gặp mặt.

Nàng rất trẻ, năm nay vừa tròn mười chín, một thân tố phục, dáng vẻ yếu mềm đáng thương. Ta không khỏi lặng lẽ so sánh nàng với chính mình thuở trước. Chưa kịp nhận định nàng kém ta thế nào, đã cảm thấy bản thân buồn cười không chịu nổi.

Cho dù ta bất tài, cũng từng khiến kẻ đã xem qua vô số giai nhân chốn hậu cung như Tiên đế thương nhớ nhiều năm. Dung nhan của mẫu thân ta khuynh thành tuyệt sắc, dù chỉ kế thừa một phần, cũng đủ để đám tiểu thư khuê các, giai nhân danh môn này đều bị lu mờ.

Nhưng, rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu?

Ai ngờ khi sắp xếp Thuần vương phi đến tế bái, thái giám trong cung lại treo nhầm bức họa, đặt chân dung Huệ Văn Đế lên linh vị của Tiêu Hoài Cẩn. Còn bức vẽ chân thực của hắn lại treo ở bên cạnh.

Thế nhưng, nàng chẳng hề nhận ra, cứ thế quỳ sụp xuống khóc than “phu quân khổ mệnh” không dứt.

Ta thoáng sững người.

Nếu bức họa kia không giống hắn một chút nào thì cũng coi như xong. Đằng này, bức chân dung của hắn treo ngay sát bên cạnh, hơn nữa nét vẽ tinh xảo, thần thái sống động, vậy mà nàng chẳng hề liếc mắt lấy một lần để nhận ra?

Phúc An cũng phát hiện ra điều bất thường, lập tức kéo tên tiểu thái giám phụ trách ra quở trách, giơ tay tát mạnh một cái: “Đến cả việc treo tranh cũng làm sai, ngươi còn có thể làm được gì nữa? Mau đổi lại ngay!”

Thuần vương phi đang khóc đến tê tâm liệt phế, nghe vậy bỗng nghẹn lại, đảo mắt một vòng rồi vội vàng nói: “Ôi chao! Đúng rồi, đúng rồi, đây… đây mới là Vương gia của chúng ta!”

Sau đó, nàng chạy đến trước bức họa của Huệ Văn Đế, lại quỳ xuống khóc tiếp. Toàn bộ linh đường chìm vào tĩnh lặng.

Thuần vương phi cũng nhận ra có điều không ổn, đảo mắt nhìn quanh, thấy tất thảy đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, bèn như kẻ liều lĩnh, buông xuôi ngồi bệt xuống đất, òa khóc nức nở:

“Thái hậu nương nương, thần phụ vốn không muốn nói ra những điều này. Dù sao người mất cũng đã mất, mà Thuần vương lại c.h.ế.t vì nước vì dân, thần phụ không nên oán trách hắn. Nhưng… nhưng lòng thần phụ đắng cay, thật sự chịu không nổi nữa! Thần phụ gả vào vương phủ bốn năm, vậy mà chưa một lần được diện kiến Vương gia! Hắn cưới thần phụ chẳng qua là để thần phụ thay hắn hầu hạ Thái hoàng thái hậu thôi! Bà ta điên khùng cay nghiệt, hắn không muốn ứng phó nên quẳng gánh nặng này qua cho thần phụ! Nếu thần phụ ầm ĩ, hắn lại sai người đưa tới vàng bạc châu báu, kèm theo uy hiếp, lấy tiền đồ của cha huynh nhà thần phụ ra để áp chế! Thần phụ không muốn giữ đạo tiết hạnh! Thần phụ muốn tái giá! Thần phụ…”

Nói đến đây, nàng đã khóc đến thở không ra hơi. Ta tiến lên, vỗ nhẹ bờ vai nàng: 

“Được rồi, đứng dậy đi. Ai gia cũng chưa từng nói muốn ngươi thủ tiết cho hắn.”

Thuần vương phi ngừng khóc trong nháy mắt, nấc nghẹn vài tiếng, lấy khăn tay chấm nước mắt, sau đó dè dặt nói:

“Trong lòng hắn chỉ có mẫu hậu của bệ hạ, không có chỗ cho bất kỳ ai khác. Nghe thân binh của hắn kể lại, trước khi qua đời, hắn sốt đến mê man, cả đêm chỉ gọi một cái tên là Nhu Nhu.”

Người thường chẳng thể chịu được sự hành hạ của lão bà chanh chua ấy. Khi mẫu thân ta mới vào cung, cũng từng chịu không ít thiệt thòi. Còn ta, khi vừa tiến cung thì bị chèn ép đến mức nào, khỏi phải nói.

Nhưng dù sao đi nữa, ta cũng chính tay bố trí khiến bà ta bị kim châm đầy người, tê liệt tại Từ Thọ cung. Cho nên khi đó, ta chẳng buồn giải thích. Không cần thiết nữa rồi.

"Dù thế nào đi nữa, bà ấy cũng là mẫu hậu của ngươi. Thê tử mới cưới của ngươi có ấm ức thế nào, ngươi chẳng qua cũng chỉ bắt nàng ta nhịn nhục, bảo nàng ta tiếp tục hiếu kính bà ấy. Ngươi thực sự có thể vì nàng mà làm chủ sao?"

Nhìn hắn bị ta nói đến cứng họng, ta trợn mắt, hít sâu hai hơi rồi nặn ra một nụ cười giả tạo: "Vương gia đường xa tới cứu viện, chắc hẳn mệt nhọc vô cùng, sớm nghỉ ngơi đi thôi."

Dứt lời, ta xoay người rời đi, không muốn ở lại bên hắn dù chỉ một khắc.

Hắn đưa tay ra, như muốn nắm lấy vạt áo ta, như muốn giống mười mấy năm trước, bế bổng ta lên thật cao. Nhưng rồi hắn nhớ ra rằng tất cả những điều đó đều quá đột ngột, chỉ có thể để mặc tay áo ta lướt qua đầu ngón tay hắn, cuối cùng chỉ nắm được khoảng không trống rỗng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.