Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi ta triệu tập hội nghị nội ngoại, Cẩn phi của Tiên đế cười nhạt:

“Phản quân còn chưa đánh vào đây, sao phải căng thẳng đến mức này? Đến lễ nghi cũng bỏ qua, nam nữ đại phòng cũng chẳng thèm để ý nữa. Chúng ta là Thái phi của Tiên hoàng, coi trọng nhất chính là trinh tiết, sao có thể mặc võ phục ngắn, lẫn lộn với nam nhân bên ngoài?”

Ta bật cười.

“Cẩn thái phi mới ngoài hai mươi, dung mạo như hoa, giữ gìn danh tiết cũng hợp lý thôi.”

Mặt nàng ta hơi đỏ, nâng tay chỉnh lại tóc mai: “So sao được với Thái hậu nương nương, dung nhan mãi chẳng đổi.”

“Chỉ là không biết đám phản quân đỏ mắt g.i.ế.c chóc kia có biết phân biệt tôn ti, có coi trọng lễ pháp hay không. Nếu bọn chúng tràn vào Hoàng thành, nhìn thấy các vị Thái phi vẫn còn xuân sắc, liệu có ngoan ngoãn quỳ rạp dập đầu, hay không nói một lời liền xé áo cởi quần?”

Sắc mặt tất cả nội ngoại mệnh phụ đều biến đổi, Cẩn thái phi giận dữ quát: “Ngươi nói năng bậy bạ!”

“Chỉ là vài lời tục tằn thôi mà đã khiến Cẩn thái phi sợ đến mức này sao?” Ta quét mắt nhìn quanh, sát khí khiến các nàng từng người từng người cúi gằm mặt. “Ngươi có biết đám phản tướng kia khích lệ binh sĩ thế nào không? Những kẻ theo hắn làm chuyện c.h.ặ.t đ.ầ.u này, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng phải vì vàng bạc, cũng chẳng phải vì nữ nhân sao?

“Tiên đế chuyên sủng, mưa móc rải đến các vị Thái phi đây cũng chẳng đáng bao nhiêu, nghĩ chắc cũng chịu cảnh hạn hán lâu ngày rồi. Nếu đột nhiên nước tràn vào, một ngày phải tiếp ba mươi tráng sĩ, chỉ e thân thể này chẳng kham nổi?

“Năm ấy quân Thát Tử tàn sát thành, gọi nữ nhân là ‘bất hâm dương’, dày vò xong thì đem nấu mà ăn. Không biết phản quân có đủ lương thảo không? Nếu đánh tới kinh thành, mà lại g.i.ế.c đỏ mắt, đói đỏ mắt, không biết lúc các vị bị bỏ vào nồi lớn, liệu còn giữ được trinh tiết chăng?”

Cẩn thái phi tức đến đỏ bừng mặt: “Ngươi ăn nói hồ đồ! Chúng ta đều là thứ mẫu của Chu vương, hắn vì danh tiếng cũng sẽ bảo vệ chúng ta! Kẻ phải chết, chỉ là mẹ con ngươi mà thôi!”

Lời này buột miệng nói ra, vừa thốt xong, nàng ta liền nhận ra không ổn, vội vàng đưa tay bịt miệng.

Rốt cuộc cũng nói lời thật lòng rồi.

Ta nhếch môi: “Vậy chi bằng đưa Cẩn thái phi ra ngoài thành, xem phản quân đối đãi với ngươi cung kính đến đâu.”

Ta quay đầu gọi Phúc An đến, ghé tai dặn dò vài câu, lập tức có thái giám xé áo ngoài của Cẩn thái phi, lột sạch y phục nàng ta, nhét vào sọt rồi thả ra ngoài thành.

“Đồ độc phụ! Ta là Cẩn phi của tiên đế, ngươi không thể đối xử với ta như thế!”

Ta mặt không đổi sắc hất cằm, người lập tức bị ném xuống, không còn người nào dám lên tiếng nữa.

Ta dẫn theo nội ngoại mệnh phụ lên tường thành, nhìn xem con người hóa thành súc sinh nhanh đến mức nào. Phản quân vừa thấy nàng ta, tức thì ùn ùn xông tới, cách thật xa cũng nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của nàng ta.

Trở về, ta thay bộ võ phục vải thô, đẩy một xe dầu đồng thô nhỏ, dẫn đầu đi về phía tường thành. Trên xe, dầu đồng đầy đến chòng chành, hơn trăm cân, với sức lực của ta, đẩy đi cũng khá tốn sức. Nhưng rất nhanh, trên tấm ván xe xuất hiện một bàn tay nõn nà như hành non, tiếp đó là bàn tay thứ hai, thứ ba...

Người người lần lượt tiến lên, dòng chảy nhỏ dần dần hóa thành dòng lũ lớn.

Nhìn ra xa, là những gương mặt trầm mặc mà kiên định.

Cùng lúc ấy, những kẻ Chu vương cài lại trong thành cũng lần lượt bị nhổ tận gốc.

48.

Khi lương thực trong thành chỉ còn đủ dùng trong ba ngày, ta đợi được viện quân của Tiêu Hoài Cẩn.

Khi ấy, ta cũng khoác giáp trụ, đầu đầy bụi đất, cùng Kính Du dựa vào tường thành chợp mắt. Bị tiếng hò reo g.i.ế.c chóc như sóng dâng biển gầm đánh thức, ta mở mắt liền thấy hắn khoác chiến bào đỏ rực, cầm trường thương bạc xông thẳng vào trận địch.

Kinh thành sôi trào, tất cả mọi người đều sôi trào.

Lúc hắn khải hoàn trở về, ta vội vàng dẫn Kính Du ra nghênh đón. Nhưng vừa nghĩ đến gương mặt lấm lem bụi bặm của mình, lại nhớ ra hắn đã sớm có vương phi, ta đành ngượng ngùng dừng bước giữa đường, chỉ hành lễ rồi lặng lẽ không nói gì.

Đêm ấy, giữa buổi yến tiệc đơn sơ mừng chiến thắng, Tiêu Hoài Cẩn cùng Kính Du lại lên tường thành. Ta cảm thấy bất an, khoác áo ngoài rồi theo lên.

Kính Du đã mười hai tuổi, dáng người lớn nhanh như gió, cao đến vai Tiêu Hoài Cẩn, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua cả ta.

Từ xa, ta trông thấy Tiêu Hoài Cẩn vỗ vai Kính Du, nói gì đó với hắn. Kính Du gật đầu, vừa định đáp lời thì Tiêu Hoài Cẩn chợt nhận ra ta đang tới gần. Đôi mắt sắc bén như chim ưng lập tức quét qua, khi thấy là ta, hắn bỗng thoáng ngẩn người.

Ta đang định hành lễ rồi lùi về xa, Tiêu Hoài Cẩn đột nhiên bảo Kính Du: "Bệ hạ hãy về nghỉ trước, thần muốn nói đôi lời riêng với mẫu hậu của người."

Kính Du nhìn chúng ta thật sâu, rồi gật đầu, rời đi.

Ta và Tiêu Hoài Cẩn chậm rãi đi trên tường thành, gió đêm cuốn phấp phới những lá cờ treo trên tường, tiếng phần phật vang lên không ngớt.

Ta cứ ngỡ Tiêu Hoài Cẩn sẽ bàn chuyện triều chính, chuyện quân sự với ta, nhưng không ngờ hắn mở miệng lại nhắc đến chuyện thuở nhỏ: "Lúc mới quen ta, có phải nàng cảm thấy ta rất đáng ghét không?"

Ta sửng sốt rồi bật cười, nghiêng mặt nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"

"Hồi nhỏ, miệng ta quả thực rất độc, đều là..."

"Đều là mẫu hậu ngươi dạy cả."

Ta rất bình thản.

Khi đ.â.m Thái hậu đến liệt giường, ta đã nghĩ đến hậu quả, nhưng thật sự quá hả giận, ta lòng không được.

Tiêu Hoài Cẩn mím chặt môi, yết hầu chuyển động, hồi lâu mới lên tiếng: "Ta không có ý biện hộ cho mình."

Ta nhàn nhạt cười: "Ta cũng chẳng có ý định giải vây cho ngươi. Khi đó ngươi cũng đã mười mấy tuổi, ngang với Kính Du bây giờ. Những điều nên hiểu, ngươi đều hiểu cả. Người lớn ở sau lưng mắng ta, ngươi lập tức hùa theo mà chửi thẳng vào mặt ta. Chẳng qua chỉ vì ta cô độc không nơi nương tựa, sống nương nhờ hậu cung, không có chỗ dựa vững chắc mà thôi."

Tiêu Hoài Cẩn sững sờ, đứng lặng hồi lâu. Đợi đến khi ta đã đi xa, hắn mới ngây ngẩn cất lời: "Thì ra nàng vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"

Ta cũng dừng bước, ngoảnh lại nhìn hắn: "Bằng không, ta còn có thể nghĩ thế nào?"

Hắn lại nuốt xuống một ngụm nghẹn đắng, đôi môi run lên, mãi sau mới thốt ra được một câu: "Xin lỗi."

Ta vung tay, tiếp tục đi tới: "Chuyện cũ rồi."

"Trước đây ta không biết mẫu hậu lại... cay nghiệt đến thế, mãi đến khi bà bức Vương phi ba ngày khóc một trận, năm ngày lại đòi thắt cổ."

Ha ha.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.