Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 21




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bị một thiếu niên nho nhỏ ôm chặt, nước mắt thấm ướt cổ, đôi mắt Tiêu Hoài Cẩn cũng dần đỏ hoe.

“Để ta đưa người lên triều có được không?”

Tiêu Hoài Cẩn được đằng chân lân đằng đầu, lau chóp mũi đỏ bừng của Kính Du. Kính Du vừa định gật đầu, đã bị ta mạnh mẽ kéo xuống khỏi người hắn, ôm vào lòng:

“Hoang đường! Vua của một nước sao có thể được bế lên triều? Còn ra thể thống gì?”

Kính Du bĩu môi, không phản bác, chỉ là mặt đầy tiếc nuối. Tiêu Hoài Cẩn không nói gì, thong thả mặc áo, chậm rãi đi đến trước mặt ta, tỏ vẻ muốn tranh luận một phen với ta.

Ta chống nạnh chuẩn bị rửa tai lắng nghe xem hắn có cao kiến gì, nào ngờ hắn lại nhanh như chớp bế bổng Kính Du lên, quay đầu làm mặt quỷ với ta: “Mới không thèm nghe nàng, lêu lêu lêu.”

Chàng mấy tuổi rồi!

Ta giận đến mức chạy đuổi theo, nhưng vừa cất bước mới phát hiện y phục xộc xệch, tóc tai rối bù, căn bản không thể ra ngoài gặp người.

Ta tức tối giậm chân, gọi người đến chải chuốt, nghĩ đến khoảnh khắc được bế lên kia, vẻ mặt Kính Du hớn hở đến nhường nào, bất giác lại thở dài thườn thượt.

Một buổi triều xuống, mặt ta đã đen như đáy nồi, dẫn Kính Du lên ngự liễn, vừa nghĩ đến cảnh quần thần nhìn Tiêu Hoài Cẩn bế Kính Du đặt lên ngự tọa, huyết áp đã muốn tăng vọt.

Đang chuẩn bị xuất phát, một bàn tay chặn cửa xe lại.

Còn có thể là ai.

Không phải “Chử tướng quân” của chúng ta sao.

“Khởi giá!”

Ta không thèm để ý đến hắn, trực tiếp ra lệnh cho xa phu xuất phát. Kết quả thân thủ hắn cũng thật nhanh nhẹn, nhấc chân một cái nhảy vào trong.

Hắn quả thực thân thủ linh hoạt, nhấc chân liền tự mình nhảy vọt vào trong.

Xung quanh đều là Vũ Lâm quân, ta chỉ cần hô một tiếng, lập tức có người đến bắt hắn, chẳng phải điều gì khó khăn. Thế nhưng vừa mở miệng, một lớn một nhỏ trước mắt lại cùng lộ ra vẻ mặt đáng thương giống hệt nhau, đồng thời níu lấy vạt váy của ta.

Thấy ta còn do dự, Kính Du tay trái kéo Tiêu Hoài Cẩn, tay phải nắm lấy ta, chẳng nói lời nào, chỉ có đôi mắt sáng như sao.

Tim ta phút chốc trở nên mềm nhũn. Kính Du là một đứa trẻ ngoan, may mắn, mà cũng bất hạnh.

Ngay từ khi sinh ra, nó đã định sẵn sẽ sở hữu thiên hạ. Nhưng chưa bao giờ có được một gia đình thực sự.

Lúc ta còn đang nóng bừng hốc mắt, bên kia Kính Du lại thản nhiên nói: "Thực ra, hai người chính là phụ mẫu thân sinh của ta, có đúng không?"

Ta sững người: "Kính Du..."

"Ta là một đứa trẻ, chứ không phải một đứa trẻ ngốc. Ta không phải con ruột của Tiên đế, phụ thân là Thuần vương. 'Chử tướng quân' có dung mạo giống hệt Thuần vương, lại còn thân cận với mẫu thân như thế. Bên ngoài ai nấy đều mắng mẫu thân lả lơi ong bướm, nhưng ta biết người không phải vậy."

Hắn quay sang nhìn Tiêu Hoài Cẩn: "Người là nam nhân đầu tiên ở lại Trường Khánh cung qua đêm mà con từng thấy."

Tiêu Hoài Cẩn trầm mặc hồi lâu, khẽ vỗ vai Kính Du, coi như ngầm thừa nhận lời hắn.

"Những đứa trẻ khác, khi bằng tuổi con, bọn họ đang làm gì? Có phải đều có cha mẹ bên cạnh không? Có phải bọn họ không cần rạng sáng đã phải dậy đọc tấu chương? Có phải bọn họ không cần lên triều ngồi suốt hai canh giờ? Có phải bọn họ không cần tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, cử chỉ lời nói đều bị người khác soi mói?"

Ta lặng lẽ nhìn hắn một lúc, rồi khẽ thở dài:

"Tiểu Nghiêm Tử hầu hạ bên cạnh con cũng trạc tuổi con, quê hắn ở Sơn Tây. Khi trước người Thát Tử đến cướp bóc, cả nhà hắn đều bị tàn sát. Hắn cầu thúc bá chạy vạy, đưa cho gã thợ cắt thiến một miếng thịt, hai vò rượu, nhận một nhát dao, nằm liệt giường một tháng, sau đó làm thái giám.”

"Mỗi ngày con dậy sớm đọc sách, hắn còn phải dậy sớm hơn con nửa canh giờ, sửa soạn chỉnh tề rồi giúp con thay y phục. Đến khi con ngủ, hắn cũng không thể ngủ ngay, phải thu dọn mọi thứ, lại còn phải canh chừng lệnh gọi dưới bệ tháp.”

"Chỉ vậy thôi mà hắn đã thấy bản thân rất may mắn rồi. Bởi vì ở quê hắn, những đứa trẻ trạc tuổi hắn, c.h.ế.t đói c.h.ế.t bệnh nhiều vô kể. Chúng còn bé tí đã phải làm ruộng, cái sọt đeo sau lưng còn to hơn cả người, đôi tay bé nhỏ đã thô ráp như rễ cây già.

"Kính Du, mẫu thân không nói con không khổ. Mẫu thân biết con không được tự do, mẫu thân biết con nhỏ như vậy đã phải gánh vác trọng trách lớn lao, rất mệt mỏi. Nhưng sống trên đời này, làm sao có thể không chịu chút khổ cực nào? Mẫu thân không thể khiến con không chịu khổ, mẫu thân làm không được.

"Huống chi, đây là thiên hạ của gia tộc con. Những người đang chịu khổ ngoài kia, là thần dân của con. Chẳng lẽ con không nên khổ cùng họ, lo cùng họ sao? Một nét phê son xuống, liền có thể định đoạt sinh tử của vô số người, vậy thì tận tụy cần mẫn, sống tiết kiệm giản dị, là điều nên làm. Chỉ cần việc mình làm có ý nghĩa, dù vất vả một chút, trong lòng cũng thanh thản. Nếu không, áo gấm cơm ngon, dù con có hưởng thụ được, mẫu thân cũng nuốt không trôi."

Tiêu Hoài Cẩn lặng lẽ nhìn ta thật lâu, khóe môi bỗng kéo lên một nụ cười, ánh mắt nhìn ta chằm chằm: "Nàng đã dạy Kính Du rất tốt."

Hôm ấy, ta bỗng sinh ra một loại ảo giác.

Dường như ba chúng ta đều có chung một ảo giác—tựa như chúng ta thực sự là một gia đình.

Phu thê ân ái, hài tử hoạt bát, xe chạy đường lớn, nhân sinh thuận lợi, tương lai tươi sáng.

Cho đến khi một kẻ toàn thân bê bết máu, ngã nhào trước ngự liễn của chúng ta.

46.

"Vương gia, cứu lấy Thái hoàng thái hậu!"

Tim ta thắt lại một nhịp.

Tiêu Hoài Cẩn hơi nheo mắt, vén rèm xe lên, không hề nhiều lời, chỉ nhìn thoáng qua nữ tử toàn thân đẫm m.á.u đang quỳ gào khóc bên ngoài, rồi quay đầu lại nhìn ta: "Thần có thể cầu kiến Thái hoàng thái hậu không?"

Ta khẽ nhắm mắt, lặng lẽ kéo Kính Du về phía mình một chút, hai tay thu lại trong tay áo: "Không biết Chử tướng quân định lấy thân phận gì để diện kiến Thái hoàng thái hậu đây?"

Biểu cảm của Tiêu Hoài Cẩn khiến ta có cảm giác hắn đã biết rõ chứng trúng phong của Thái hoàng thái hậu từ đâu mà ra. Thậm chí, nữ quan toàn thân đầy m.á.u quỳ rạp dưới đất kia, có lẽ cũng do hắn sắp đặt. Thái hoàng thái hậu dù có vạn điều không tốt, rốt cuộc vẫn là mẫu thân đã sinh ra hắn. Nay, hắn đến đây chính là muốn cùng ta tính toán sổ sách.

Hắn vén rèm xe, bước xuống, phất nhẹ tay áo, thần sắc nghiêm nghị, cao giọng nói trước toàn bộ binh sĩ canh giữ trên phố:

"Ta là ngũ thế tôn của Thái Tổ Cao Hoàng đế, tằng tôn của Tiên Chiêu Vũ đế, tôn tử của Tiên Huệ Văn đế, đệ đệ thứ mười sáu của Tiên đế, là sinh phụ của đương kim Thiên tử, danh tính được ghi rõ trong ngọc điệp, Thuần Vương Tiêu Hoài Cẩn! Năm xưa bị kẻ gian hãm hại, suýt chút nữa mất mạng, chín phần c.h.ế.t một phần sống, bất đắc dĩ phải che giấu thân phận, nhập ngũ vì nước. Nay trở lại Kinh thành, ta muốn đòi lại thân phận và danh tính của mình, muốn vào cung cầu kiến mẫu thân ta, Thái hoàng thái hậu!"

Trước mặt bao người, ta bị đẩy vào đường cùng, không thể không gật đầu đồng ý.

Vào đến hậu cung, vừa trông thấy Thái hoàng thái hậu được người dìu ra khỏi Từ Thọ cung, lòng ta lập tức trầm xuống. Thì ra vì ta sơ suất, hậu cung đã bị người ta khoét thành một cái sàng.

Ta không biết Tiêu Hoài Cẩn đã mua chuộc ai, rút đi kim châm trên người Thái hoàng thái hậu từ khi nào. Mà nay, từng cây kim châm bị rút ra ấy, sẽ được hắn dùng để đ.â.m thẳng vào tim ta.

Mấy năm thuốc thang châm cứu đã rút cạn sinh khí của Thái hoàng thái hậu, dù có người dìu đỡ, bà vẫn run rẩy như ngọn đèn trước gió.

"Đồ…!" Thái hoàng thái hậu giơ ngón tay chỉ thẳng vào ta, run rẩy muốn mắng.

"Hộ giá!"

Trước khi bà kịp gọi ra tên ta, ta đã phất tay ra hiệu, đội Vũ Lâm quân do La Nhị dẫn đầu lập tức xông lên, vây chặt lấy ta và Kính Du.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.