Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 43.

Nghe nói ta đề bạt một vị thiếu khanh trẻ tuổi lại tuấn tú của Đại Lý Tự vào Hồng Lô Tự, La Nhị lập tức ngồi không yên, vội vã tiến cung, chẳng nói chẳng rằng chỉ khoanh tay nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như một oán phụ.

Ta phất tay cho cung nhân lui xuống, chỉ giữ lại hắn, cũng không nhiều lời, tự tay bóc một quả nho đưa đến trước mặt hắn: "Này."

Hắn vốn còn cứng đầu cứng cổ, nhưng khi thấy quả nho trong suốt óng ánh, nước cũng sắp nhỏ xuống, hắn cũng không đưa tay đón lấy mà chỉ há miệng chờ sẵn. Đôi môi kia càng lúc càng tiến gần, tưởng chừng muốn nuốt cả quả nho lẫn đầu ngón tay ta, thì ngay khoảnh khắc đó, cửa điện đột ngột bị đẩy mạnh, mở toang ra.

Ta vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt nghiêm nghị của "Chử Vô Kỵ." Vài cung nhân cùng Trì Ngạn  không biết đã chờ ở bên ngoài từ khi nào cũng vội vàng theo vào. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt bọn họ liên tục biến đổi. Cung nhân dẫn đầu lắp bắp bẩm báo: "Nương nương, nô tỳ vốn định vào thưa chuyện, nhưng thật sự... thật sự không ngăn nổi Chử tướng quân..."

Ta nhìn thấy Tiêu Hoài Cẩn thô bạo đẩy La Nhị ra xa, từng bước ép sát ta. Bộ dạng ngang tàng ấy cứ như một trượng phu đi xa trở về bắt gian thê tử ngay tại giường. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ta thẳng tay ném quả nho đi, vươn hai tay ra định đẩy hắn ra xa. Nhưng hắn lại không chút e dè mà tiếp tục áp sát, ta liền nhanh như chớp vươn tay ôm lấy đầu hắn, ghì chặt vào lòng.

Tiêu Hoài Cẩn sững sờ.

Mọi người cũng sững sờ.

Ta lạnh nhạt quét mắt qua bọn họ: "Từng người từng người đều muốn đứng đây nhìn cho rõ đúng không?"

Mọi người lập tức cúi đầu, nhanh chóng lui ra ngoài. Trì Ngạn tràn ngập vẻ lo lắng, La Nhị thì mang theo vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ biến mất. Cung nhân cuối cùng lui ra còn chu đáo đóng cửa lại.

Tiêu Hoài Cẩn khẽ cười lạnh, ánh mắt như bốc lửa: "Những năm qua, Thái hậu nương nương quả thực sống muôn màu muôn vẻ."

Ta cười còn ngọt hơn cả mật: "Sao so được với tướng quân phong quang vô hạn?"

Hắn bỗng nhiên cúi người, ghé sát tai ta, hơi thở nóng rực phả vào vành tai ta: "Nương nương mau gọi người tới bắt thần đi, hiện tại thần muốn dĩ hạ phạm thượng, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo rồi."

Ta chỉ cười: "Ai gia thích nhất là những thiếu niên khỏe mạnh cường tráng như tướng quân, sao lại phải gọi người tới bắt chứ?"

Ta dường như nghe thấy một sợi dây trong lòng hắn đứt phựt.

Mọi thứ đều diễn ra thật cấp bách. Hắn hung hăng xé toạc ta, hung hăng hôn ta, hung hăng kéo ta vào cơn sóng triền miên không hồi kết.

Ta cào hắn, cắn hắn, đ.ấ.m hắn.

Ta hận hắn.

Ta cũng yêu hắn.

Khi vạn vật chìm vào tĩnh lặng, ta rã rời nằm trên giường, dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi nóng rịn trên trán, nghiêng đầu nhìn gương mặt kiên nghị của hắn, ngón tay lướt qua vết sẹo kéo dài trên mặt hắn: "Sao lại bị thương?"

Hắn vốn định gạt tay ta ra, nhưng lúc nắm lấy rồi lại chần chừ, cuối cùng không hất đi mà chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Bị người Thát Tử chém."

Ngón tay ta tiếp tục lướt qua những vết sẹo lớn nhỏ trên người hắn: "Những vết này cũng thế?"

Hắn đột nhiên bật dậy, nắm chặt lấy tay ta, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn bừng bừng như thiêu như đốt: "Thái hậu cố ý chọc ta tức giận, là cảm thấy thần chưa đủ sức lực sao?"

Ta vươn cổ l.i.ế.m nhẹ lên môi hắn: "Ai gia đã lâu không được gần gũi, vất vả cho tướng quân rồi."

Hắn giận quá hoá cười: "Xem ra La Nhị công tử và Trì Tự Thừa không quá có ích rồi."

Ta cười đáp: "Chưa bàn chuyện khác, chỉ riêng can đảm đã không thể sánh cùng tướng quân."

Hắn lập tức cúi xuống, lại kéo ta vào một trận trầm luân triền miên. Đến khi mây tạnh mưa tan, ta thả lỏng toàn thân, vươn cổ ra sau, vòng tay ôm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng cọ má lên cổ hắn.

Thật buồn ngủ quá.

Lâu lắm rồi ta mới có thể ngủ ngon như vậy.

Tám năm qua, thật mỏi mệt...

Cảm nhận được hơi nóng của nước mắt thấm vào cổ, Tiêu Hoài Cẩn khẽ cử động, tựa hồ muốn ngẩng đầu nhìn ta.

Nhưng ta đã nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

44.

Bên ngoài vốn đã đồn ầm lên rằng Chử Vô Kỵ chính là Tiêu Hoài Cẩn, còn ta căn bản chính là Thẩm Vương phi năm xưa, Tằng Tử An. Nay Tiêu Hoài Cẩn trở lại ngôi vị, đáng lý phải được tôn làm Thái Thượng Hoàng, còn một nữ nhân to gan lớn mật như ta nên tránh xa triều chính, cút về hậu cung của Thái Thượng Hoàng.

Một đêm qua đi, công thủ đổi ngôi, người người đều nói Thái hậu chẳng qua chỉ là si mê sắc đẹp, tham luyến thân thể trẻ trung cường tráng của tướng quân, còn vị tướng quân này cũng thật không biết liêm sỉ, đường đường là rường cột triều đình, lại cứ muốn chui vào dưới váy đàn bà mà kiến công lập nghiệp lại… khụ khụ.

Tiêu Hoài Cẩn đã sớm đoán được mọi chuyện, sắc mặt xanh mét, hậm hực nhìn ta đang ung dung uống bát canh tránh thai, lạnh lùng cười: “Thứ này, cũng không chắc chắn đâu.”

Ta trợn mắt: “Cho nên, bọn họ không xứng.”

Ta thích La Nhị và Trì Ngạn, thích việc có rất nhiều người vây quanh ta. Đó chính là cảm giác của quyền lực.

Ta biết rõ chín phần mười trong sự lấy lòng của bọn họ đều là giả dối, ai nấy đều có toan tính riêng, nhưng ta vẫn hưởng thụ sự dịu dàng chân thành mà họ biểu hiện, hưởng thụ sự cẩn trọng từng chút một tiến gần đến ta, nhưng lại chẳng kẻ nào dám vượt quá giới hạn.

Bọn họ khiến ta nhận ra, ta không còn là cá nằm trên thớt nữa, ta không còn để mặc nam nhân dòm ngó, ta đã trở thành vực sâu, và ta đang chăm chú nhìn từng người một. Nhưng bọn họ dù có nhích từng chút một, cuối cùng vẫn không thể bước vào lòng ta.

Chỉ có tên súc sinh Tiêu Hoài Cẩn này, mới có thể xông thẳng vào lòng ta, khiến ta đau, khiến ta vui mừng đến bật khóc.

Tiêu Hoài Cẩn tức đến mức túm lấy cổ áo ta: “Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ mấy kẻ đó đều phải trở thành khách trên giường của nàng? Nàng có lương tâm không?”

Ta hất tay hắn ra, trừng mắt lườm hắn: “Kẻ bỏ vợ bỏ con để cầu đường sống, cũng xứng nói chuyện lương tâm với ta? Cút.”

Tiêu Hoài Cẩn bị ta mắng đến sững người, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, thấy ta định rời đi, hắn vội vàng túm lấy cổ tay ta. Hắn ngồi, ta đứng, ta từ trên cao nhìn xuống hắn, đang lúc giằng co, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng thét cao vút như rách cả cổ họng:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Chúng ta còn chưa kịp buông tay, cửa đã bị đẩy bật ra.

45.

Nhìn thấy y phục trên người ta xộc xệch, còn Tiêu Hoài Cẩn ngồi trên giường ta, áo trên đã trút sạch, đôi mắt tròn xoe của Kính Du từ từ trợn lớn thành hình vuông, khuôn mặt hồng hào dần dần tái thành màu gan heo, như một quả pháo nhỏ lao đến, thô bạo gạt tay Tiêu Hoài Cẩn ra khỏi ta, gầm lên: “Mẫu thân!”

Ta che mặt, không nỡ nhìn thẳng cảnh này, miệng qua loa đáp lại một tiếng, còn đang đau đầu suy nghĩ xem phải giải thích thế nào với đứa bé thì Tiêu Hoài Cẩn đã bất ngờ đứng dậy, sải bước đến bên Kính Du, thình lình kẹp hai tay nhóc con dưới nách, nhấc bổng lên thật cao, sau đó siết chặt hai cánh tay, ôm chặt nhóc vào lòng.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm gì vậy? Chử tướng quân, trẫm còn gọi ngươi một tiếng đại…”

“Chụt.”

Tiếng hôn vang lên giòn tan cắt ngang mấy lời lảm nhảm của Kính Du, tiểu hoàng đế tám tuổi trợn tròn mắt sờ lên má mình, nơi vừa bị Tiêu Hoài Cẩn mạnh mẽ hôn một cái, hoàn toàn câm nín.

Ban đầu nhóc con rất giận, thậm chí còn có chút sợ hãi. Không một đứa trẻ nào không lo lắng rằng, mẫu thân của mình sẽ yêu người khác, sau đó sẽ không yêu mình nữa.

Nhưng khi nhóc con nhìn khuôn mặt anh tuấn lún phún râu xanh của Tiêu Hoài Cẩn, sờ lên má mình đang đau rát vì bị râu đâm, cảm nhận vòng tay rộng lớn nâng nhóc lên cao, đôi mắt nhóc con đột nhiên ươn ướt, cánh mũi run run, nước mắt lập tức trào ra, cái miệng nhỏ chu lại rồi bất ngờ chui tọt vào hõm cổ Tiêu Hoài Cẩn, hai tay tự nhiên ôm chặt lấy hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.