(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 04.
Trì Ngạn là nhi tử của Trưởng công chúa, mày kiếm nhập tấn, mắt sáng như sao, là một tiểu lang quân tuấn tú ai gặp cũng mến.
Bao nhiêu quý nữ trong kinh thành đều thích hắn.
Ta cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa tính tình của hắn lại giống phò mã, ôn nhuận như ngọc, chưa bao giờ khinh thường ta vì thân phận khó xử.
Ta đã chuẩn bị sẵn lễ vật sinh thần cho hắn, vốn định nhờ người đưa đến vào ngày sinh thần, lại không ngờ bản thân lại có cơ hội tận tay dâng lên.
Đêm trước ngày dự yến, ta háo hức đến mức lăn qua lộn lại không ngủ được, đến nửa đêm mới chợp mắt, sáng hôm sau suýt nữa thì ngủ quên.
Không chỉ vì sắp được gặp Trì Ngạn ca ca, mà còn vì trong yến tiệc của Trưởng công chúa thường có trò chơi ta am tường nhất chính là Mộc xạ.
Mộc xạ, lại có tên gọi là mười lăm trụ cầu, dùng mười lăm trụ trúc, trên nhỏ dưới to, được đặt xen kẽ trên mặt đất. Người chơi dùng cầu đánh vào trụ. Trên trụ có hai loại chữ: chữ son và chữ mực.
Chữ son: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Ôn, Lương, Cung, Kiệm, Nhượng.
Chữ mực: Mạn, Ngạo, Nịnh, Tham, Lạm.
Đánh trúng trụ có chữ son thì được một điểm, đánh trúng trụ có chữ mực thì bị trừ hai điểm. Mỗi người có ba lượt đánh, sau ba lượt, ai có điểm cao nhất sẽ giành được chiến thắng.
Mỗi hai trụ son sẽ xen kẽ một trụ mực, muốn đánh trúng trụ son mà không làm đổ trụ mực là chuyện cực kỳ khó khăn.
Ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian khổ luyện ở nhà, rốt cuộc cũng luyện thành tuyệt kỹ, có thể đánh đổ toàn bộ trụ son mà không chạm đến bất kỳ trụ mực nào.
Nghĩ đến việc có thể trổ tài trước mặt Trì Ngạn ca ca, lòng ta vừa hào hứng vừa kích động, suốt cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Hôm sau, đích thân Trưởng công chúa mở màn. Ba lượt bóng ném ra, quét ngang một đường làm đổ hết thảy trụ gỗ, kết quả là không có điểm nào, chẳng khác nào chưa ném trúng cái nào cả.
Chúng tiểu thư xung quanh cười ồ lên, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
“Ôi, xem ra bản cung không chỉ kém khoản ném thẻ vào bình rượu, mà ngay cả mộc xạ cũng dở tệ. Thôi vậy, cứ xem như góp vui đi.”
Nói đoạn, nàng tháo chiếc vòng ngọc bích xanh biếc trên cổ tay xuống, “Đây sẽ là phần thưởng. Các tiểu bối cứ chơi vui vẻ, đừng câu nệ. Hôm nay là sinh thần của Ngạn Nhi, những người già cả như chúng ta không trah giành hào quang với các ngươi.”
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc, lòng bàn tay siết chặt đến rịn mồ hôi. Chiếc vòng có nước ngọc tuyệt đẹp, màu sắc thuần khiết, bóng mịn, tôn lên cổ tay trắng muốt của Trưởng công chúa.
Thật là đẹp.
Quan trọng hơn, Trì Ngạn ca ca đang đứng bên cạnh, khóe môi cong cong, hàng mi dài khẽ lay động theo cơn gió, vài sợi tóc tán loạn trên trán, phảng phất nét mong manh, đẹp đến mức làm ta đỏ mặt, tim đập thình thịch, không dám nhìn thẳng.
Ta cố đè nén niềm hưng phấn và kích động trong lòng, sốt sắng như ngồi trên đống lửa, chăm chú quan sát từng vị tiểu thư tiến lên thử sức.
Quận chúa Uyển Bình ném trúng “Nhân, Nghĩa, Lễ”, được ba điểm.
Tam tiểu thư phủ Anh Quốc công ném trúng “Cung, Kiệm” nhưng lại vô tình làm đổ cả một trụ “Ngạo”, cũng là không điểm, tức giận đến mức hất tay áo ngồi xuống một bên, ánh mắt ảm đạm liếc về phía quận chúa Uyển Bình.
Thế tử phủ Vinh Quốc hầu cũng hứng thú tham gia. Mọi người trêu đùa rằng hắn muốn thắng một trò chơi dành cho nữ nhi, rốt cuộc là có ý gì. Hắn chắp tay thi lễ, đáp:
“Không phải vì bản thân tại hạ, mà là muốn giành phần thưởng này cho a tỷ ở nhà.”
“A tỷ ở nhà? E là Liên Liên a tỷ chứ gì?”
Tam tiểu thư phủ Anh Quốc công, nhũ danh là Liên Liên.
Nghe thấy lời chọc ghẹo, nàng cắn chặt môi, duỗi tay muốn đ.ấ.m vị công tử họ Lục miệng mồm lanh chanh nhưng lại xấu hổ thu tay về, ánh mắt len lén nhìn về phía thế tử phủ Vinh Quốc hầu, khóe môi cũng bất giác nhếch lên.
Mọi người lại ồn ào một trận. Thế tử phủ Vinh Quốc hầu lúc này mới bước lên đánh cầu.
Một cầu hạ gục “Nhân, Nghĩa”, một cầu đánh đổ “Lễ, Trí”, đến cầu cuối cùng thì hạ “Cung, Kiệm”, mỗi cú đánh đều đi xuyên qua hai trụ mà không hề động đến trụ mực bên cạnh.
Ba lượt đánh, đổi lấy một tràng tán thưởng vang dội.
Sáu điểm.
Có thể thấy đã được tập luyện rất kỹ càng, nhưng so với tuyệt kỹ của ta thì vẫn chưa đáng là gì. Rốt cuộc ta cũng đứng dậy, vừa mới bước lên một bước, Trưởng công chúa đã cười nói:
“Còn ai muốn thử sức nữa không? Nếu không có ai thách đấu, chiếc vòng này của bổn cung sẽ thuộc về A Phàm rồi. Còn chuyện sau khi cầm được phần thưởng, hắn sẽ tặng cho a tỷ ở nhà hay cho Liên Liên a tỷ, bản cung cũng không quản được.”
Trong sảnh lại vang lên một tràng cười trêu chọc, Trì Ngạn ca ca vẫn chỉ mỉm cười đứng yên, hàng mi khẽ chớp, dường như cũng rất vui vẻ.
Không ai để ý đến ta.
Ta cố lấy dũng khí tiến lên một bước, nói:
“Trưởng công chúa điện hạ, thần nữ nguyện ý thử sức.”
Cả sảnh đường bỗng nhiên im bặt. Nụ cười trên gương mặt Trưởng công chúa dần dần thu lại, ánh mắt lướt qua ta hai vòng rồi cười nhạo một tiếng:
“Tiểu Quận chúa sao lại tự xưng là thần nữ thế? Ngươi đã theo mẫu thân vào cung, gọi bản cung một tiếng cô mẫu là được rồi, cần gì phải khách khí như thế.”
Ta muốn nói rằng, ta là trưởng nữ của cố Đại học sĩ Tằng Tĩnh Viễn, tự xưng thần nữ không có gì sai. Nhưng đúng là vì mẫu thân, Hoàng đế đã phong ta làm Quận chúa, ta…
Chỉ là, tiếng “cô mẫu” này, ta không cách nào cất nên lời.
Ta không dám.
04.
Ta biết rõ mình không phải là cành vàng lá ngọc gì cả, mà chỉ là cái bóng theo mẫu thân tái giá tiến cung.
Mồ hôi lạnh chậm rãi lăn xuống trán, ta cắn môi, vừa định mở miệng thì đã nghe trưởng công chúa nhàn nhạt nói: "Xem nha đầu ngươi kìa, còn thẹn thùng nữa. Nếu đã không gọi được thì không cần miễn cưỡng. Không phải ngươi muốn thử mộc xạ sao? Đi đi, để mọi người mở mang kiến thức về kỹ nghệ của ngươi."
Hai chân ta run rẩy đến mức suýt không đứng vững nhưng vẫn hành lễ rồi bước vào sân đấu. Ta không đứng ở phía chính diện để ném cầu mà đi về phía bên cánh, ngồi xổm xuống hít sâu mấy hơi, nheo mắt nhắm chuẩn thật lâu rồi búng tay một cái.
Cầu không đi theo đường thẳng, mà nhảy lên như viên đá nảy trên mặt nước, lần lượt hạ gục các trụ "Kiệm", sau đó là "Lương" và "Tín" mà không động đến một cây trụ mực nào.
Ngày thường, thành tích cao nhất của ta là một lần đánh đổ bốn trụ chu sa. Lần này vì quá căng thẳng mà không phát huy hết khả năng, nhưng cũng không đến nỗi tệ, ta cảm thấy khá hài lòng.
Thế nhưng xung quanh lại yên tĩnh như chết, mọi người đều trố mắt nhìn ta mà không ai vỗ tay hay khen ngợi, cũng chẳng có reo hò hứng khởi.
Sự im lặng như ngọn núi đè nặng trong lòng ta. Ta hoảng hốt liếc nhìn mẫu thân, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng liếc mắt đầy ý vị qua trưởng công chúa, sau đó quay sang ta, dịu dàng mỉm cười, làm một động tác trấn an.
Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, ném quả cầu thứ hai, lại hạ ba trụ chu sa "Nhượng", "Cung", "Ôn".
Trường đấu vẫn không một tiếng động, nhưng ta càng thêm kiên định, sống lưng càng thẳng tắp.
Lần thứ ba ra tay, ta hạ quyết tâm đánh đổ bốn trụ, ngưng thần tụ khí, búng tay ném cầu. Bỗng nhiên, một tiếng "chậc" vang lên bên tai.
Tay ta run lên, bóng liền chệch hướng, trúng trụ "Lạm", may sao lại tiếp tục hạ gục "Trí", "Lễ" và "Nhân".
Ta quay phắt đầu lại, thì ra tiếng động đó phát ra từ hướng của Thuần vương, hắn đang nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên, châm chọc nói: "Dù kỹ thuật có tốt đến đâu, cũng không thoát khỏi một chữ 'Lạm'."
Cơn giận bừng bừng xông lên tận đỉnh đầu, hai má ta nóng ran, hơi thở dồn dập, muốn chất vấn hắn vì sao lại sỉ nhục ta, muốn xé nát cái miệng buông lời cay độc kia của hắn ra. Nhưng chưa kịp mở miệng, cả bữa tiệc đã nổ ra tràng cười vang dội.
Ta như bị đóng đinh tại chỗ, không thể thốt nên lời.
Ta nghe rõ tiếng m.á.u chảy rần rật trong cơ thể mình, cảm nhận được hơi nóng bừng bừng trên người lan tràn lên đầu rồi lại dần dần hạ xuống.
Bám víu vào tia hy vọng cuối cùng, ta cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Trì Ngạn ca ca. Dù cho cả thế gian đều xa lánh ta, đều khinh miệt ta, chỉ cần hắn nói một lời công bằng, ta cũng cảm thấy đáng giá.
Thế nhưng, ta lại thấy hắn khẽ chạm khuỷu tay vào Thuần vương, mỉm cười nói: "Tiểu cữu bỡn cợt."
Đôi mắt phượng tinh xảo ấy, từ đầu đến cuối không hề nhìn ta dù chỉ một lần.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");