(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 35. Phúc An nghe lệnh bước vào, lúc ấy ta vẫn chưa hoàn toàn buông tay khỏi cổ Thái hậu, Hoàng đế ngồi trên long sàng trừng mắt nhìn ta, vừa thấy hắn đến, không màng đến bản thân mà chỉ giận dữ quát:
“Lập tức bắt ả ta lại!”
Ta khẽ cười với Phúc An:
“Phúc An, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ. Dù không có biến cố hôm trước, Bệ hạ cũng không thể sống lâu trăm tuổi. Một khi long ngự băng hà, con ta đăng cơ, mẹ con ta sẽ là đại tiểu Thái hậu. Dù ngươi muốn bám theo con thuyền sắp đắm này, tân hôn đối thực của ngươi có nguyện ý không? Những nghĩa tử mới nhận của ngươi có bằng lòng hay không? Giờ ngươi đứng giữa ngã rẽ, chỉ cần tiến về một phía, chính là quyết định cả đời. Chớ có hối hận.”
Bàn tay Phúc An vốn vươn ra định đỡ hoàng đế, chợt chững lại giữa không trung. Hoàng đế trừng trừng nhìn ta, hận không thể lột da xẻ thịt ta mà nhai nuốt:
“Đáng ra trẫm không nên vì ngươi là nữ nhi mà tha mạng! Đáng lẽ nên để ngươi cùng tên phụ thân cổ hủ của ngươi xuống suối vàng làm bạn từ lâu!”
Rèm châu lay động, mẫu thân ta chậm rãi bước vào, nét mặt có ba phần mỏi mệt, bảy phần nhẹ nhõm, khẽ cười nhìn gương mặt hung tợn của Hoàng đế:
“Hôm nay, thần thiếp tạ ơn Bệ hạ.”
Hoàng đế ngẩn ra, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
“Mấy năm nay, thần thiếp đối với bệ hạ, vừa có tình cũ, vừa có kiêng kỵ, thành ra hành sự luôn dè dặt, không dám thả lỏng tay. Nhưng hôm nay, chính Bệ hạ đã dẹp bỏ điều kiêng kỵ ấy, thần thiếp vô cùng cảm kích.”
“A Nhuyễn, nàng nghe ta…”
Mẫu thân giáng một cái tát như trời giáng lên mặt hoàng đế:
“Đừng gọi ta như vậy! Ngươi không xứng.”
Phúc An run lên một chút, cuối cùng cúi gằm mặt, không dám lên tiếng.
“Tuyên Thái y.”
Mẫu thân dửng dưng hạ lệnh. Phúc An không hoảng hốt, chỉ vội vã chạy ra ngoài, dẫn thái y đã đợi sẵn ở ngoài cửa vào.
“Lão nương nương năm nay đã năm mươi hai rồi, cũng nên mắc chứng trúng phong thôi.”
Thái y sững sờ, đến khi thấy Phúc An liên tục nháy mắt ra hiệu, lúc này mới sực tỉnh:
“Thì... Thì ra là vậy, đích thực có bệnh trạng này…”
*Lập tức không thể nói, thật quá đột ngột.”
“Đúng đúng… loại bệnh này… diễn biến quả thực như vậy…”
“Vậy thì làm đi. Dùng châm hay dược đều tùy ngươi, tóm lại hôm nay nàng phải về cung tĩnh dưỡng, chuyện triều chính, độ tuổi này không nên quản nữa rồi.”
Thái hậu nghiến răng nghiến lợi:
“Dung Tĩnh Uyển! Ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Ta lạnh lùng liếc Thái y:
“Còn không ra tay?”
Thái y lấy ra kim châm, châm một mũi xuống đầu Thái hậu, bà ta lập tức câm bặt.
Ta buông tay, Thái y càng làm càng thuận, liên tiếp hạ châm, chỉ trong chốc lát Thái hậu đã mềm nhũn người ngã xuống.
Hoàng đế ban nãy còn giận dữ, lúc này trông thấy chúng ta thật sự động thủ, ngược lại càng thêm bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt hỏi mẫu thân:
“Các ngươi muốn g.i.ế.c trẫm sao?”
Mẫu thân lắc đầu:
“Sao có thể.”
Nàng vẫy Thái y đến bắt mạch cho Hoàng đế.
“Bệ hạ còn bao nhiêu thời gian?”
Thái y do dự một chút, sau đó nói thật:
“Nếu điều dưỡng cẩn thận, ba đến năm năm. Nếu…”
“Không có nếu,” mẫu thân lạnh lùng ngắt lời hắn, “Nhất định phải điều dưỡng thật tốt, để Bệ hạ sống thêm vài năm nữa. Dị tộc ngoài biên cương vẫn đang rục rịch, Thái tử còn nhỏ, vì giang sơn xã tắc, Bệ hạ không thể c.h.ế.t được.”
Hoàng đế nhắm mắt lại đầy thống khổ, qua kẽ răng rít ra từng chữ.
“Được, được, được lắm.”
Mẫu thân thấy hắn khàn giọng, bờ môi khô nứt, như chợt nhớ ra gì đó:
“Từ khi tỉnh lại đến giờ, Bệ hạ vẫn chưa ăn uống gì phải không?”
Hoàng đế sững sờ quay đầu, nhìn mẫu thân bằng ánh mắt phức tạp, trong đáy mắt lóe lên tia hy vọng nhưng nàng chỉ quay sang hỏi Thái y:
“Không đến mức khát c.h.ế.t đâu nhỉ?”
Khóe miệng Thái y giật giật:
“Tất nhiên là không đến mức…”
“Ồ, vậy để lát nữa trực tiếp uống thuốc đi. Phúc An, đưa Thái y đi kê đơn.”
Phúc An và Thái y hoảng hốt vâng dạ, vội vàng lui ra ngoài.
Ánh sáng trong mắt Hoàng đế từng chút từng chút dần trở nên ảm đạm, hắn thống khổ nhắm mắt lại, một giọt lệ đục ngầu đọng nơi khóe mắt, mãi không chịu rơi xuống.
Hồi lâu sau, hắn lại mở miệng nói ra một cái tên mà ta hoàn toàn lạ lẫm.
“Trịnh Nhữ Thành.”
Ta nhíu mày nhìn hắn, chỉ nghe hắn thở dài:
“Trịnh Nhữ Thành là người trẫm phái đi ám sát Thuần vương. Tính thời gian, e rằng hắn sắp động thủ rồi. Các ngươi thay trẫm truyền thư bằng bồ câu, bảo hắn thu tay lại đi.”
Ta cau mày:
“Bệ hạ thực lòng muốn tha cho Hoài Cẩn?”
Hoàng đế cười thê lương:
“Mẹ con các ngươi dù là nữ tử, còn hiểu được đạo lý lấy đại cục làm trọng. Trẫm là thiên tử, lẽ nào lại không hiểu? Ngày tàn của trẫm đã cận kề, nếu để Hoàng tộc thêm điêu tàn, thiên hạ làm sao vững? Thái tử vẫn còn nhỏ, Thuần vương là phụ thân ruột của nó, cọp dữ không ăn thịt con, chung quy cũng có thể bảo vệ nó đôi phần.”
Ta cười lạnh:
“Lời nói ngoài miệng thì cao cả đường hoàng, thực chất chẳng qua lại là chiêu cũ rích, muốn dùng hắn kiềm chế mẹ con ta mà thôi.”
Ánh mắt Hoàng đế lóe sáng như dã thú:
“Vậy ngươi có nỡ g.i.ế.c hắn không?”
Ta thoáng sững sờ.
36. “Đừng để hắn châm ngòi ly gián.”
Lúc này mẫu thân đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai ta:
“Mẫu thân sẽ giúp con gửi bồ câu truyền tin. Chúng ta là người một nhà, sao lại đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống? Thái tử còn nhỏ, nếu không thể phục chúng, để Hoài Cẩn lên ngôi.cũng tốt hơn rơi vào tay người ngoài không rõ gốc gác.”
Mẫu thân nói có lý, ta cũng thở phào một hơi, để nàng tự sắp xếp.
Không ngờ, mấy ngày sau, tin tức truyền đến lại là: Trên đường trấn thủ biên cương, Thuần vương Tiêu Hoài Cẩn bị ám sát mà chết.
Thi thể của Tiêu Hoài Cẩn vẫn đang trên đường đưa về Kinh, thám tử mang về một miếng ngọc bội giấu sát bên người hắn.
Đó là một miếng ngọc bội vuông hình hoa hải đường, chất ngọc thượng hạng, màu sắc nổi bật. Người ngoài hiếm khi có cơ hội nhìn thấy, ta cũng chỉ từng thấy vào những lúc ở trên giường mà thôi.
Nhìn miếng ngọc bội trong suốt nằm trong bàn tay thô ráp bẩn thỉu của tên thám tử kia, ta không vươn tay nhận lấy mà theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Loạng choạng trốn sau bình phong, ta ôm lấy ngực, từng cơn choáng váng ập đến khiến cơ thể dần dần trượt xuống.
Bên ngoài, mẫu thân ta quở trách kẻ đưa tin làm việc bất cẩn, tiếng mắng chửi vang dội, tựa như cố tình nói cho ta nghe.
Ta hiểu.
Có lẽ ngay từ đầu ta đã hiểu.
Chỉ là ngay từ đầu, ta cũng thừa hiểu, cả đời này của Tiêu Hoài Cẩn có thể có rất nhiều nữ nhân, có thể có rất nhiều hài tử. Nhưng ta, vĩnh viễn chỉ có một mẫu thân.
Ta vĩnh viễn sẽ lựa chọn mẫu thân.
Ta vĩnh viễn sẽ lựa chọn tin tưởng mẫu thân.
Ta không rơi lấy một giọt nước mắt, có lẽ vì ta cảm thấy, vào lúc này mà rơi lệ chẳng phải quá giả tạo hay sao?
Ta chậm rãi đứng dậy, bước ra từ sau bức bình phong, vòng qua trước mặt mẫu thân, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như khi còn bé vẫn luôn dựa vào trong lòng nàng, thì thầm khe khẽ:
“Mẫu thân, con chỉ còn mỗi người thôi.”
Động tác của mẫu thân khựng lại một chút, sau đó mới vỗ về sau lưng ta, dịu giọng nói:
“Mẫu thân vẫn luôn ở đây, luôn luôn bên cạnh Nhu Nhu.”
Ta biết nàng sẽ nuốt lời.
Chỉ là không ngờ, nàng nuốt lời nhanh đến thế.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");