Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 29.

Vừa thấy hoàng đế bước vào điện, Tiêu Hoài Cẩn thấy c.h.ế.t không sờn lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y ta. Chẳng ngờ, ta bỗng ôm bụng, rên lên một tiếng yếu ớt, sau đó trực tiếp ngã vào trong lòng hắn.

Chiêu này, đã dùng một lần thì có thể dùng cả vạn lần. Không sợ cũ, chỉ cần hiệu quả là được. Quả nhiên, sắc mặt hoàng đế lập tức trầm xuống, lo lắng hỏi:

"Nhu Nhu, làm sao vậy? Mau truyền thái y!"

Ban đầu ta vẫn ôm bụng, sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ thống khổ không chịu nổi. Nhưng nghe hoàng đế hỏi, ta chợt ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ xen lẫn kinh ngạc:

"A? Tiểu gia hỏa ban nãy còn nghịch ngợm, giờ lại ngoan ngoãn rồi."

Hoàng đế thoáng sững sờ. Trong ánh mắt hắn có kinh ngạc, có nghi hoặc, còn ẩn chứa chút tức giận, nhưng đến cuối cùng cơn giận ấy lại biến thành buồn cười không chịu nổi.

Hắn đã nhìn thấu mánh khóe của ta, lại có phần hiếu kỳ, không biết ta lấy đâu ra lá gan dám giở trò ngay trước mặt hắn.

Nhưng ta chẳng hề sợ hãi.

Có lẽ, chỉ khi còn trẻ, con người ta mới có đủ dũng khí này, đem chút tình cảm mong manh ấy coi là trời cao biển rộng, sẵn sàng bất chấp tất cả, chẳng màng bản thân, cũng chẳng sợ sinh tử.

"Vẫn là nên gọi thái y đến xem một chút."

Giọng hoàng đế bình thản không nghe ra vui buồn. Hắn lệnh ta ngồi sang một bên để thái y bắt mạch, ta ngoan ngoãn đứng dậy làm theo.

Vừa đứng dậy, ta liền nhíu chặt mày, ôm bụng với vẻ mặt đau xót.

Tiêu Hoài Cẩn thấy vậy, sợ ta lại không cẩn thận ngồi ngay vào lòng hắn, vội vàng đỡ lấy ta. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ta lập tức lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm đến khó tin.

Khuôn mặt già nua của thái y thoáng co giật, cười gượng gạo, bắt mạch hồi lâu rồi mới dè dặt nói:

"Vừa rồi, quả thật thân thể của Thuần vương phi có chút kinh động. Lão thần sẽ kê mấy vị thuốc an thai dưỡng tâm."

Giọng Hoàng đế vẫn trầm ổn mà chứa đựng uy thế vô biên:

"Sao lại vẫn bị kinh động?"

Ta do dự thật lâu, sau cùng mới cất giọng yếu ớt:

"Lão nương nương mới vừa rồi đánh Vương gia của chúng ta nên thần phụ bị dọa sợ."

Mấy chữ “Vương gia của chúng ta" khiến ánh mắt hoàng đế lạnh đi vài phần, nhưng đáy mắt lại hiện lên chút nghiền ngẫm.

Mèo con, cún nhỏ vốn là do hắn nhốt trong lồng, tùy ý sắp xếp phối thành đôi. Vậy mà giờ đây, bọn chúng lại dám có can đảm nảy sinh tình cảm thật sự, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến vị chủ tử tôn quý này nữa rồi.

Trong lòng vị chủ tử, rất không hài lòng.

30.

Hoàng đế thỏa hiệp.

Đặc biệt cho phép Thuần vương Tiêu Hoài Cẩn ở lại trong cung bầu bạn với ta. Hoàng cung rộng lớn, náo nhiệt tưng bừng, bầu không khí giữa chúng ta tựa hồ chẳng khác nào một gia đình bình thường.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin, nhưng ánh mắt sau cùng rồi sẽ tính sổ lại chẳng hề giấu giếm. Sau khi Hoàng đế rời đi, mẫu thân hỏi ta:

"Đáng giá sao?"

Người không đánh ta, không mắng ta, chỉ một câu ấy thôi đã khiến ta không có cách nào ngẩng đầu lên nổi.

Ta hành động tùy hứng, cố chấp dùng chút đặc quyền ngắn ngủi này để che chở Tiêu Hoài Cẩn, nhưng cái hố sâu mà ta vừa đào, ai sẽ tới giúp ta lấp lại đây?

Mẫu thân, cũng chỉ có mẫu thân.

Ta nhìn như liều lĩnh đặt cược cả ván cờ được ăn cả ngã về không, nhưng thật ra chẳng phải vẫn dựa vào chỗ dựa vững chắc phía sau mà làm càn đó sao.

Mẫu thân không nói thêm lời nào, chỉ khẽ thở một hơi thật dài, lắc đầu rồi rời đi.

Chỉ còn lại Tiêu Hoài Cẩn lặng lẽ nhìn ta thật lâu, rồi bất chợt nói:

"Dù thế nào ta cũng không ngờ rằng, người đứng chắn trước ta, liều mạng bảo vệ ta lại là nàng."

Ta hất tóc: "Nói thừa, không thì còn có ai?"

Nói xong, lập tức kéo hắn đi ra ngoài: "Dùng bữa thôi, ta đói bụng rồi.”

31.

Dạo gần đây, Tiêu Hoài Cẩn đối với ta cực kỳ ôn nhu.

Hắn không còn thô lỗ nhét thức ăn vào miệng ta, cũng chẳng còn trêu chọc đầu lưỡi ta, mà chỉ lặng lẽ gắp thêm hai đũa điểm tâm đặt trước mặt ta.

Hắn không còn như dã thú động dục, mỗi ngày chỉ chăm chăm vào chuyện giường chiếu, bất chấp ánh mắt mọi người mà tùy ý động tay động chân, ngược lại hắn ngày ngày nắm tay ta, dìu ta dạo quanh Ngự hoa viên. Đôi tay cứng cáp ấy luôn vững vàng nâng đỡ ta, dù phía trước có một viên đá nhỏ bằng trứng gà, hắn cũng phải đá văng đi, sợ ta sơ sẩy một chút sẽ bước hụt.

Hắn sẽ tự tay chải tóc cho ta, xoa bóp chân cho ta. Nửa đêm ta trở mình, hắn lập tức tỉnh dậy, cẩn thận đắp chăn cho ta.

Phụ nữ mang thai vốn ngủ không sâu giấc, về cuối thai kỳ lại càng dễ bị đứa trẻ trong bụng làm tỉnh giấc bất thình lình lúc nào chẳng hay. Thế nên, không ít lần ta mở mắt giữa đêm khuya, đã thấy Tiêu Hoài Cẩn chống tay, lặng lẽ ngắm ta dưới ánh trăng, chẳng rõ đã nhìn bao lâu.

Nói nữ nhân mang thai là đẹp nhất, toàn là lời dối trá. Môi ta thâm hơn, mặt phù, người cũng béo hơn. Rốt cuộc thì hắn đang nhìn cái gì?

Mãi đến khi ta sinh hạ hài tử, hài tử vừa tròn một tháng đã bị đưa vào danh nghĩa mẫu hậu và Hoàng đế, vội vàng lập làm Thái tử.

Tiêu Hoài Cẩn vẫn ôn hòa như thể bị người khác đánh tráo.

Sau đó, ta mới biết, hắn đang chờ đợi điều gì.

Sau đại lễ lập trữ, Thuần vương Tiêu Hoài Cẩn đột nhiên dâng sớ xin trấn thủ biên cương. Hoàng đế không phê chuẩn, hắn lập tức dập đầu xuống đất, dập đầu đến rướm máu. Hoàng đế vẫn không chịu, hắn quyết thề không đứng dậy.

Hắn nói, nếu Hoàng đế không tin tưởng hắn có thể dẫn binh, vậy cứ để hắn làm một binh sĩ bình thường, hoặc là một đầu bếp cũng được. Chỉ cần có thể vì Đại Càn dốc lòng dốc sức ở Bắc Cương đến đầu rơi m.á.u chảy là đủ rồi.

Hoàng đế thở dài ai oán, cuối cùng cũng rưng rưng mà chuẩn tấu cho Hoàng đệ, giao cho hắn ba vạn binh mã, lệnh hắn trấn thủ Vĩnh Cố quan.

Trước khi đi, Tiêu Hoài Cẩn đến gặp ta, gặp hài tử.

Đáng tiếc là, đó đã không còn là con của chúng ta nữa. Bây giờ, đó là hoàng điệt của hắn, là đệ đệ của ta.

Hài tử ba bốn tháng tuổi, ngây ngô chưa hiểu gì, vừa thấy hắn laapj tức cười khanh khách không ngừng. Hắn khẽ chạm vào gương mặt mềm mại của đứa trẻ, cũng không dám bế lên mà chỉ lật tay siết c.h.ặ.t t.a.y ta rồi khẽ nói một tiếng:

"Bảo trọng."

Dứt lời, hắn quay lưng rời đi.

Ta liều một mạng giữ hắn lại, cũng chỉ đổi được mấy tháng này mà thôi.

Mà giờ đây, hắn vẫn không chịu vì ta mà ở lại.

Có chăng, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa.

Ở lại, chẳng bao lâu sau, hắn sẽ chỉ còn là một thi thể.

Chỉ là quãng đường này xa xôi trùng điệp núi cao sông dài, hắn liệu có thể an toàn đến nơi, hay sẽ bỏ mạng giữa đường, vẫn là chuyện chưa thể biết trước.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.