Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 13




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng đế há lại dung thứ cho thái tử của mình có một phụ thân còn trẻ trung, cường thịnh, lại đầy tiềm năng như vậy?

Ta ngồi bệt xuống đệm, thẫn thờ nhìn những mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất, nước mắt không ngừng lăn xuống. Ta cũng không rõ mình đang đau lòng vì điều gì.

Từ nhỏ, Tiêu Hoài Cẩn đã thích bắt nạt ta. Sau khi thành thân, hắn cũng chẳng hề kiêng nể, trừ lúc trên giường khiến ta mê muội, còn lại đều làm ta giận, khiến ta phiền.

Lúc trước đồng ý liên hôn, cũng không phải vì ta quá si mê hắn, chẳng qua chỉ vì không muốn tiến cung hầu hạ hoàng đế, giữa hai cái hại chọn cái nhẹ hơn mà thôi.

Nhưng bây giờ, khi nhìn khuôn mặt hắn, nghĩ đến con đường phía trước của hắn chỉ toàn c.h.ế.t chóc và trốn chạy, nghĩ đến hôm nay gặp gỡ mà chẳng biết bao giờ mới có thể tương phùng, trong lòng ta như bị khoét mất một mảng, m.á.u chảy đầm đìa, trống rỗng, cơn đau lan khắp tứ chi, không cách nào trốn thoát.

Thì ra ta thực sự rất thích hắn. Ngay cả bản thân ta cũng không biết vì sao mình lại thích hắn đến vậy.

Hắn thấy ta rơi lệ, cũng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy ta, điên cuồng hôn ta. Ta cũng điên cuồng đáp lại, hai tay quấn lấy cổ hắn, thoáng chốc đã đẩy bàn trà sang một bên, trực tiếp ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt.

Bên ngoài điện truyền đến mấy tiếng ho khan nặng nề, chúng ta chậm rãi tách ra, quay đầu nhìn, liền trông thấy gương mặt khiến người ta buồn nôn của Lý cô cô. Ta không thèm để ý đến bà ta, nghiêng đầu nép vào cổ Tiêu Hoài Cẩn.

Tiêu Hoài Cẩn lặng lẽ siết chặt vòng tay ôm ta, nghiêng đầu khiêu khích nhìn Lý cô cô một cái, rồi đột nhiên nâng cằm ta lên, lại hung hăng hôn xuống.

Bàn tay hắn men theo sống lưng ta trượt xuống, vừa mới chạm đến eo thì bên tai bỗng vang lên một giọng nữ vừa uy nghiêm lại vừa giận dữ:

"Tiêu Hoài Cẩn!"

Tiểu Hoài Cẩn cứng đờ, ta cũng khựng lại, hai người vội vàng tách ra, cuống quýt chỉnh lại tư thế, quy củ quỳ xuống hành lễ:

"Tham kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu không để ý đến Tiêu Hoài Cẩn mà đưa tay đỡ ta dậy: "Ngươi đang mang thai, không cần hành lễ đầy đủ, phải nhớ bảo trọng thân mình."

Ta cúi đầu đáp lời, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn bà ấy.

Bà ấy là mẹ chồng của ta, cũng là mẹ chồng của mẫu thân ta, nhưng từ đầu đến cuối, bà ấy đều không thích hai mẹ con ta. Chắc chẳng có bà mẹ góa bụa nào lại thích một yêu nữ có thể mê hoặc con trai mình đến mức thần hồn điên đảo đâu.

Chẳng qua, bà ấy ăn chay nhiều năm, ít khi hỏi chuyện triều chính, cũng hiếm khi có xung đột trực diện với chúng ta.

Hôm nay, e là do Lý cô cô rỉ tai, thấy ta và Tiêu Hoài Cẩn quá mức thân mật, sợ chúng ta không kiêng nể mà lăn lộn cùng nhau, khiến hoàng tự xảy ra sơ suất nên mới mời vị Phật sống này đến.

"Mẫu hậu..."

Tiêu Hoài Cẩn còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng "chát" giòn giã.

Ta giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy mặt hắn đã bị một bạt tai của Thái hậu đánh lệch sang một bên.

27.

"Chút cô đơn cũng không chịu được, rời giường chiếu không có nữ nhân thì sống không nổi, ai gia sao lại sinh ra một tên phế vật như ngươi?"

Bàn tay vừa rồi là giáng lên mặt Tiêu Hoài Cẩn, nhưng câu nói này lại như tát thẳng vào mặt ta, khiến hai gò má cũng nóng rát. Ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng cảm thấy một cơn đau nhói từ bụng dưới truyền đến, không khỏi lộ ra chút khó chịu trên mặt.

Lý cô cô theo sau Thái hậu vội vàng bước đến đỡ ta. Thái hậu lập tức sa sầm mặt, quát Tiêu Hoài Cẩn:

"Ngươi xem ngươi gây ra chuyện gì đi! Nếu hoàng tự có mệnh hệ gì, bản cung xem ngươi làm sao gánh vác nổi?"

Ta lại không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, điềm tĩnh tiếp lời:

"Ở cùng một chỗ với Vương gia, thần thiếp vẫn khỏe mạnh bình an. Không biết vì sao Thái hậu nương nương đột ngột xông vào, ra tay đánh người, có lẽ nhi thần bị dọa sợ thôi. Chỉ là hơi đau một chút, không có gì đáng ngại."

Quyền lợi không dùng, quá thời hạn rồi cũng sẽ mất đi.

Mười tháng mang thai có lẽ là khoảng thời gian quý giá nhất trong đời ta. Nếu bây giờ còn để người ta giẫm đạp thì biết đến khi nào ta mới có thể ngẩng cao đầu?

Thái hậu sững sờ, khó tin quay sang nhìn ta, ánh mắt sắc bén như đao, giọng nói cũng lạnh lùng hơn:

"Lời này của Thuần vương phi có ý gì?"

Ta không đáp, chỉ chui vào lòng Tiêu Hoài Cẩn, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn:

"Vương gia, ta sợ quá..."

Tiêu Hoài Cẩn thoáng nghẹn lại, run rẩy ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng vỗ về, động tác có phần lúng túng.

Hai chúng ta lăn lộn trên giường bao nhiêu lần, nhưng tình tứ như thế này thì lại chưa từng có.

Gương mặt Thái hậu giận đến mức tái mét, gân xanh trên trán giật giật, ngón tay run rẩy chỉ vào ta, hồi lâu không thốt nên lời. Giữa lúc căng thẳng, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng hô lớn:

"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

Ta lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.

28.

Mẫu thân hành lễ với Thái hậu, đối phương cười lạnh, lời nói âm dương quái khí:

"Hoàng hậu dạy được một nữ nhi tốt thật đấy."

Mẫu thân chẳng buồn đáp lời, vội vàng bước đến trước mặt ta, ánh mắt đầy lo lắng:

"Nhu Nhu, thân thể con thế nào rồi?"

Ta siết chặt lấy cánh tay Tiêu Hoài Cẩn, đáp:

"Ở bên cạnh vương gia, ngược lại cảm thấy yên ổn."

Mẫu thân nghe vậy, thoáng nhếch môi, ý vị sâu xa:

"Sao có thể không ổn được?"

Ta không nói gì, lặng lẽ ngước nhìn Thái hậu rồi lại cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống. Không nói một lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Tiêu Hoài Cẩn có ý muốn lên tiếng, nhưng ta đã sớm ghìm chặt bàn tay hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo, không cho hắn mở miệng. Hắn sững sờ nhìn ta, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng quá nhiều cảm xúc mà ta chẳng thể nhìn thấu.

Song, ta cũng không có tâm trí mà bận tâm đến hắn, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Thái hậu, lúc này đã tức giận đến mức hơi thở dồn dập.

"Hoàng hậu không tận mắt thấy bộ dạng thân mật của đôi uyên ương này đâu. Nếu ai gia đến muộn một chút, chỉ e bọn chúng đã chẳng màng thể diện, trực tiếp hoang đường ngay giữa ban ngày ban mặt! Hoàng hậu thật có bản lĩnh, dạy ra một nữ nhi giỏi giang như vậy, đến mức có thể làm nam nhân thần hồn điên đảo, không thể rời mắt!"

Mẫu thân bật cười:

"Thần thiếp còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ vì chuyện này mà cũng khiến lão nương nương tức giận đến mức này? Không dối gạt người, năm đó khi mang thai Nhu Nhu, thần thiếp chưa từng rời xa phu quân. Đến khi sinh ra, hài nhi trắng trẻo, khỏe mạnh, chưa từng đau ốm. Nhưng vào cung rồi, mang thai long tự, suốt thai kỳ bệ hạ chưa từng đến Trường Khánh cung một lần, thế mà đứa trẻ vẫn chẳng giữ được. Thần thiếp biết lão nương nương lo lắng cho hoàng tự. Nhưng một đứa bé yếu ớt đến mức gió lay đã đổ, liệu có thể thuận lợi mà trưởng thành đã là khó khăn chứ nói gì đến kế thừa Đại thống, vai gánh thiên hạ? Một nữ nhân bị quản thúc đến chẳng thể thở nổi, liệu có thể sinh ra hài nhi khỏe mạnh hay không?"

"Ngươi còn có mặt mũi mà nhắc đến chuyện đó…"

"Thần thiếp, một lần gả cho đại học sĩ Tằng Tĩnh Viễn, lần hai gả cho đương kim Thánh thượng, đường đường chính chính, không có gì không thể để thiên hạ biết."

"Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm! Ai gia quả thực không quản được các ngươi nữa rồi!"

"Lão nương đi thong thả."

Thái hậu tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, suýt chút nữa buột miệng hỏi "Ai gia nói muốn đi khi nào", nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt ngược trở vào, phất tay áo mạnh một cái, giận dữ rời đi.

Kết quả, bà ấy vừa khuất bóng, hoàng đế lại tới rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.