Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 22.

Vừa mới hồi kinh, đã đột ngột nghe tin dữ, Đại hoàng tử yểu mệnh qua đời.

Vốn luôn đoan trang điềm đạm, Tĩnh phi lúc này lại như hóa điên, chỉ thẳng vào mẫu thân ta mà gào lên:

"Là ngươi! Chính ngươi hại c.h.ế.t con ta! Ngươi không sinh được hoàng tự thì nhẫn tâm ra tay sát hại nhi tử của ta! Sao ngươi không c.h.ế.t đi? Sao ngươi không c.h.ế.t đi!"

Mẫu thân lạnh lùng nhìn nàng, thật lâu sau mới khẽ nhếch môi cười nhạt:

"Nói ngươi vô dụng, ngươi lại thực sự ngu dốt đến vậy. Đúng thế, bản cung là chủ nhân hậu cung, nếu muốn động chút thủ đoạn, chơi đùa ai, hại c.h.ế.t ai, thực sự chẳng hề khó khăn."

"Ngươi thừa nhận rồi!” Tĩnh phi như đã kiệt sức, “Ngươi thừa nhận là ngươi động tay động chân! Chính là ngươi, chính ngươi có động cơ, có khả năng hại c.h.ế.t Đại hoàng tử!"

Mẫu thân lãnh đạm đáp:

"Trương Uyển Ngọc, ngươi lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng bản cung sẽ nhọc lòng bày mưu tính kế hại c.h.ế.t Đại hoàng tử, mà không phải là hại c.h.ế.t ngươi?"

Tĩnh phi bỗng chốc sững sờ.

"Hạ thủ g.i.ế.c ngươi, giữ lại hài tử, chẳng phải càng tốt hơn sao? Dù sao bản cung cũng không có con nối dõi."

"Ta… ngươi…"

"Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi, trong mắt chỉ có mảnh đất chật hẹp trước mắt, trong lòng chỉ lo lắng cho mấy tên ngu xuẩn vô tích sự trong nhà? Bệ hạ chưa có long tự, triều cục bất ổn, ngoại bang như hổ rình mồi, bản cung mỗi ngày đều lo lắng giặc ngoại xâm áp sát biên cương, bách tính đồ thán, quốc gia diệt vong, nào có nhàn rỗi mà cùng ngươi chơi trò hậu cung tranh sủng, đấu đá lẫn nhau?"

"Trái lại, bản cung hy vọng Đại hoàng tử sống lâu trăm tuổi, hy vọng hắn có thể gánh vác giang sơn xã tắc này, đáng tiếc… hắn không có số mệnh ấy, mà Đại Càn ta… cũng không có may mắn này."

"Đủ rồi."

Hoàng đế rốt cuộc lên tiếng, giọng cũng đã khàn đặc, cả người như già đi mười tuổi chỉ trong chớp mắt.

"Tĩnh phi mất con, trong cơn đau lòng ăn nói thất thố, niệm tình nàng thương tâm quá độ, miễn truy cứu trách phạt. Từ nay về sau, cứ ở yên trong cung của mình, thành tâm tụng kinh cầu siêu cho Đại hoàng tử, không có chuyện gì, không cần ra ngoài nữa."

"Bệ hạ?!"

Tĩnh phi quỳ sụp xuống đất, đôi mắt đẫm lệ, không thể tin những gì xảy ra trước mắt.

"Phụ thân cùng huynh trưởng của nàng trong triều tham ô, mua quan bán tước, trẫm niệm tình nàng đã sinh hạ Đại hoàng tử nên không truy cứu nữa, chẳng lẽ nàng lại nghĩ rằng trẫm đã già cả hồ đồ, để mặc triều đình về sau đều rơi vào tay một nhà nàng?"

"Thần thiếp chưa từng nghe nói…"

"Đi đi."

Bước chân hoàng đế nặng nề, thân hình còng xuống, giọng nói tràn đầy mệt mỏi:

"Trẫm mệt rồi. Người đâu, an táng cho đứa trẻ đáng thương ấy thật chu toàn đi."

23.

Hôn kỳ của Trì Ngạn được định vào tháng Mười hai, nhưng hôn lễ lại diễn ra một cách vô cùng gượng gạo.

Đại hoàng tử yểu mệnh qua đời từ khi còn nhỏ, chưa đủ để lập quốc tang, nhưng lúc này mà làm đại hôn rình rang, thật chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim của hoàng đế. Toàn bộ phủ công chúa tràn ngập sự lúng túng, ngay cả tiếng tấu sáo trong đoàn đón dâu cũng yếu ớt đến thảm hại.

Ta biết rõ chuyện ta từng thầm mến Trì Ngạn trước kia như chiếc gương soi trong lòng Tiêu Hoài Cẩn, bởi vậy ta cũng không muốn chọc giận hắn. Quà mừng cưới theo lệ thường, lời nói và hành động đều giữ khuôn phép.

Mà hắn, kể từ sau khi đại hoàng tử qua đời, cũng thu liễm đi rất nhiều, ít nhất là ở trước mặt người ngoài, không còn tuỳ tiện động tay động chân với ta...

Hừ, tên nhãi ranh này.

Hắn chỉ là không làm càn ở nơi dễ bị chú ý nữa thôi! Đợi người ta sơ suất, hắn sẽ lấy tay áo che lại mà mò mẫm lên đùi ta, không chỉ một lần, mà đã thành thói quen. Mỗi khi chiếm được chút lợi, hắn sẽ đắc ý như con mèo trộm được cá.

Trẻ con!

Hôm nay, tại yến tiệc thành thân trong phủ công chúa, hắn càng quấy quá đến mức không chịu nổi. Đút cho ta ăn mấy lần, cuối cùng cũng thật sự khiến ta phát ngấy, suýt chút nữa đã ói ra ngay tại chỗ.

Mọi người trên bàn tiệc, ánh mắt nhìn ta đều đã thay đổi.

24. Tất cả tựa như một giấc mộng.

Ta nhìn thấy Thái y đến rồi đi.

Ta nghe thấy mọi người đồng loạt hân hoan chúc mừng.

Hoàng đế hoa tay múa chân, hoan hỉ đến mức không tự chủ được, ngửa mặt lên trời cười lớn, ban thưởng trăm lượng hoàng kim cùng lụa là gấm vóc.

Sau đó, ta lập tức bị thái giám cung nữ vây kín đến mức gió cũng không lọt qua được, chỉ thiếu nước bị khiêng thẳng vào cung của mẫu thân. Hoàng đế nói, ta phải vào cung dưỡng thai. Mẫu thân cũng nói, chỉ có ở bên nàng, nàng mới có thể yên tâm.

Khoảnh khắc bị đoàn người vây quanh đưa ra khỏi phủ công chúa, ta bỗng dưng ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Tiêu Hoài Cẩn.

Ta có con rồi, hắn là phụ thân của con ta. Thế nhưng hắn lại lẻ loi đứng ngoài đám đông, tựa như một người xa lạ, hoàn toàn tách biệt khỏi mọi thứ.

Nhận ra ánh mắt của ta, hắn cũng ngước nhìn lại. Trong khoảnh khắc ấy, ta cảm giác như hắn muốn nói điều gì đó với ta, môi khẽ động, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra lời nào.

Hắn có thể nói gì được đây?

Vào cung rồi, ta lại càng bị vây chặt đến mức khó thở. Ăn cơm, hít thở, mỗi động tác đều có người giám sát, ai nấy đều như bước trên băng mỏng, sợ hãi phạm phải sai lầm. Bọn họ càng dè chừng như thế, ta lại càng cảm thấy ngột ngạt, không nuốt trôi cơm, cũng chẳng thể ngủ yên giấc.

Mấy ngày trôi qua, ta gầy rộc cả người, cằm nhọn đi trông thấy. Hoàng đế nổi trận lôi đình:

"Toàn một lũ vô dụng! Trẫm bảo các ngươi hầu hạ Thuần Vương phi cho tốt, vậy mà lại khiến nàng gầy gò thành ra thế này! Nếu còn để nàng sụt thêm một cân nào nữa, tất cả các ngươi đều mang đầu đến gặp trẫm!"

Mẫu thân nghe vậy thì liếc Hoàng đế một cái:

"Hoàng thượng nói mấy lời gì vậy? Nhu Nhu là con người chứ chẳng phải heo. Đâu phải cứ có ăn có uống là sẽ lên cân? Nói thẳng ra, người ta mới thành thân chưa bao lâu, còn đang độ ân ái mặn nồng, vậy mà Bệ hạ nói bắt là bắt, không báo trước đã đưa Nhu Nhu vào cung, chia rẽ phu thê bọn họ, Nhu Nhu không thấy được tình lang, bảo con bé làm sao nuốt trôi cơm cho được?"

Cái gì mà tình lang với không tình lang chứ, ta…

Ta định nói rằng ta chỉ cảm thấy bị giám sát quá mức nên mới khó chịu, nhưng không hiểu vì sao lời đến miệng lại nuốt ngược trở vào, ngầm mặc nhận cách nói của mẫu thân.

Hoàng đế ngẩn người, cau mày suy nghĩ một hồi, chợt vỗ đùi đánh "đét" một cái:

"Để tên tiểu tử Hoài Cẩn lăn vào đây, ở bên cạnh trò chuyện giải khuây cùng Nhu Nhu! Nhưng không được qua đêm! Thằng nhãi đó trước giờ không biết kiềm chế, nếu làm ảnh hưởng đến hài tử, trẫm không tha cho nó!"

Khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên nhận ra rằng, ta và Tiêu Hoài Cẩn không phải là hai con người, mà là hai con mèo rừng, hai con ch.ó săn. Chỉ vì có bộ lông bóng mượt, huyết thống cao quý, nên bị nhốt chung một chuồng để giao phối.

Hắn không quan trọng. Ta cũng không quan trọng.

Điều quan trọng duy nhất, chính là con mèo con, chó con mà chúng ta sinh ra, liệu có đủ năng lực để gánh vác trọng trách hay không.

Thật đáng cười, hai con mèo, hai con ch.ó ấy thế mà còn có thể hứng thú cuộn tròn bên nhau, l.i.ế.m lông cho nhau, vui đùa cợt nhả, chẳng chút ưu tư.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.