(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 1: Tiêu Hoài Cẩn
Nói ra, e rằng Nhu Nhu sẽ chẳng tin.
Kỳ thực, từ thuở nhỏ, ta đã thích nàng.
Ta biết dáng vẻ ta khi bắt nạt nàng có lẽ đã vượt xa cái gọi là trò tinh nghịch của một bé trai nghịch tóc bé gái. Nhưng ta lại chẳng thể kìm nén được.
Bởi người ta thực sự căm hận chính là Hoàng huynh. Mà Hoàng huynh lại là người ta không thể đắc tội.
Ta, yếu đuối đến thế.
Hoàng huynh háo sắc, mê mỹ nhân. Không chỉ mê mỹ nhân, mà phàm là nữ tử, hắn đều chẳng chừa bất kỳ ai. Chay mặn gì cũng đều ăn tất.
Người sinh ra hắn thì không thể, kẻ do hắn sinh ra cũng không thể, còn lại tất thảy đều có thể.
Nhị Hoàng tỷ của ta đối xử với ta rất tốt, lại có dung mạo khuynh thành. Sau đó, nàng mới mười hai tuổi đã mang thai con của Hoàng huynh rồi khó sinh mà qua đời.
Sau này lại đến lượt Hoàng huynh để mắt tới chính thê của Tằng Đại học sĩ, lại nhắm cả vào tiểu nữ của ông ấy.
Ta thích Nhu Nhu, cũng hận Nhu Nhu. Hận nàng mỹ mạo, hận nàng ôn nhu, hận nàng được Hoàng huynh sủng ái mà không biết rằng, mọi sự sủng ái từ hắn đều đã được ngầm định sẵn cái giá phải trả. Mà sớm muộn gì, nàng cũng sẽ phải lấy chính bản thân mình để hoàn trả lại.
Nàng không hiểu. Chẳng lẽ Dung Quý phi cũng không hiểu?
Chẳng lẽ nàng ta thực sự nhẫn tâm đến mức dùng nữ nhi còn non nớt của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý?
Ta hận đầy một bụng, lại không biết phải giãi bày cùng ai. Nhìn thấy nàng, ta bèn thuận miệng thốt ra những lời chửi rủa ác độc nhất mà mẫu hậu cùng triều thần từng dành cho mẫu thân nàng.
Thực ra, điều ta muốn nói, là "Chạy mau đi." Chỉ tiếc rằng ta lại chẳng thể cất thành lời.
Ta là kẻ nhu nhược. Danh là thân vương, nhưng dưới quyền thế ngập trời, lại chẳng khác gì con kiến hôi trong lùm cỏ.
Một lần nọ, ta bắt gặp nàng ngồi thu mình dưới mái hiên, ôm gối, thất thần mà khóc. Lệ rơi không một tiếng động, cứ thế lăn dài trên gương mặt nàng, tựa như minh châu nhiễm sương, mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ lập tức tan biến. Tim ta như bị nhấn chìm trong bể đá, từng chút từng chút, cứ thế trầm xuống mãi thôi.
Sau này, khi Dung Quý phi trở thành Dung Hoàng hậu, nàng ta dùng đủ mọi thủ đoạn để ép Hoàng đế tứ hôn cho ta và Nhu Nhu. Kỳ thực, ta đã vui mừng đến phát điên, nhưng ta không thể biểu lộ ra bên ngoài.
Ta quá hiểu mẫu hậu. Nếu ta vui sướng ra mặt, nàng ắt sẽ dùng đủ mọi cách để bức hại Nhu Nhu. Chỉ khi ta ra vẻ chống đối, nàng mới cảm thấy ta "không vì thê tử mà quên mẫu hậu," rồi ngược lại, còn khuyên ta nên biết đến đại cục.
Dung Quý phi từng vì dâng trà nóng mà bị mẫu hậu làm bỏng tay, chẳng phải là vết xe đổ sờ sờ ra đó sao?
Quả nhiên, mọi sự diễn ra đúng như ta dự đoán.
Thế nhưng, đêm tân hôn, Hoàng huynh lại cố tình gây khó dễ.
Không phải ta ghét bỏ Nhu Nhu.
Không phải ta sợ phải đội nón xanh.
Ta chỉ không thể đối diện với chính bản thân mình, một kẻ đã trơ mắt nhìn nàng từng bước từng bước lún sâu vào vũng bùn, lại không thể làm gì để cứu nàng ra. Chỉ cần nghĩ đến cảnh nàng ôm gối lặng lẽ rơi lệ ngày hôm ấy, lòng ta đã quặn đau như d.a.o cắt.
Mãi đến khi ta phát hiện ra rằng, ta đã hiểu lầm Nhu Nhu, cũng đã hiểu lầm Dung Hoàng hậu. Thì ra, trên đời này thực sự có những bậc mẫu thân có thể vì nhi nữ mà làm đến mức ấy.
Nếu năm xưa mẫu hậu có thể thương yêu Nhị Hoàng tỷ của ta dù chỉ một chút, nếu bà ấy có thể bảo vệ nàng như cách Dung Hoàng hậu bảo vệ Nhu Nhu thì tỷ ấy làm sao đến nỗi c.h.ế.t thảm như vậy?
Lúc đó, ta đã nghĩ, ta muốn Nhu Nhu, muốn nàng làm mẫu thân của con ta. Ta tin rằng, nàng cũng sẽ trở thành một mẫu thân như Dung Hoàng hậu.
Trời cao thương xót kẻ vô dụng như ta, để Nhu Nhu sinh cho ta một đứa con như Kính Du, lại còn giúp nó bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Chỉ tiếc rằng, chừng ấy đã tiêu sạch toàn bộ vận khí nửa đời sau của ta rồi.
Khoảng cách giữa ta và Nhu Nhu quá xa, quá nhiều, như ngày hôm ấy, ta tận mắt nhìn thấy bể m.á.u lênh láng, như con sông đầy tràn huyết lệ.
Vậy thì, hãy để ta giữ lại quyền thế cho nàng.
Hãy để ta giữ lại vinh quang cho nàng.
Ta tái giá rồi. Nàng thực sự đã trở thành "Dung Thái hậu."
Ta không động đến nàng, vậy thì người khác cũng chẳng thể lay chuyển địa vị của nàng.
Chỉ cần trong lòng nàng, ta không còn là một kẻ vô dụng, văn không được, võ không xong, như thế là đủ lắm rồi.
Sử sách biết rằng ta từng che chở biên cương.
Sử sách biết rằng ta từng bình định loạn tặc.
Sử sách biết rằng ta đã vì lê dân mà chết.
Nàng biết mà.
Kính Du của ta, cũng biết mà.
Ngoại truyện 2: Tiêu Kính Du
Sau khi Thuần vương qua đời, tinh thần mẫu thân lập tức suy sụp.
Trước kia, nàng nắm giữ triều cương, quyết đoán vô song, nay lại ngày càng buông tay, để ta xử lý nhiều hơn.
Con người vốn là loài sinh vật kỳ lạ. Trước đây, ta từng cảm thấy gò bó, khi nghe đám đại thần phụ chính lén lút bàn tán, xúi giục ta tranh quyền với mẫu thân, dù không đến mức răm rắp nghe theo, nhưng cũng khó tránh khỏi nảy sinh ý niệm ấy. Nay mẫu thân chưa đợi ta tranh giành đã chủ động buông tay, vậy mà ta lại không nỡ để nàng phó mặc triều chính.
Nàng ngày càng thường xuyên nhắc đến ngoại tổ mẫu, kể về những điều tốt đẹp của bà. Thực ra, ký ức của ta về ngoại tổ mẫu đã rất mơ hồ, nhưng mẫu thân luôn nói bà yêu thương ta đến nhường nào, khi ta còn nhỏ đã được bà nâng niu trong lòng bàn tay ra sao.
Thì ra, mẫu thân cũng muốn mãi mãi được ở bên mẫu thân của mình. Thì ra, không ai muốn trở thành một người lớn vô vị cả.
Trước khi qua đời, Thuần vương có một cuộc nói chuyện riêng với ta, người bảo rằng nhất định phải tự mình cầm quân.
Từ xưa đến nay, những bậc Đế vương nếu có công trạng nơi quân doanh thì trong lòng mới vững vàng, có thể an tâm trọng dụng hiền thần danh tướng mà không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ công cao lấn chủ; còn nếu quanh năm ru rú trong thâm cung, không có tài đức thì chỉ có thể sống trong sợ hãi, bên cạnh cũng chỉ toàn kẻ nịnh hót bất tài.
"Con là hoàng đế, con không có tư cách tầm thường. Cơ nghiệp đế vương không bao giờ có chuyện vạn toàn vô thất, chỉ có thể bôn ba trong từng mũi giáo ngầm sáng rõ, thập tử nhất sinh, trốn tránh vô ích, sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ khi đối đầu trực diện với đao kiếm, mới có được một đường sinh cơ.”
"Con được Tiên đế truyền vị, mà không phải ta. Theo lý mà nói, ta không đủ tư cách dạy con đạo làm Vua. Nhưng dù gì ta cũng là huynh đệ ruột thịt của Tiên đế, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh hắn, lại là phụ thân của con. Thay hắn truyền đạo, trên đời này không ai thích hợp hơn ta.”
"Tiên đế không phải người tốt. Hắn tàn bạo, háo sắc, tâm cơ thâm trầm, dã tâm bừng bừng. Nhưng hắn không phải một vị Hoàng đế tồi. Làm người tốt và làm minh quân, thường không thể đồng thời có được. Nếu con có thể làm được cả hai, tất nhiên sẽ lưu danh thiên cổ. Nhưng nếu chỉ có thể chọn một, thì hãy làm một Hoàng đế tốt, bởi một kẻ vô năng mà ngồi lên đế vị, với thiên hạ mà nói, chính là một trận tai ương.”
"Không có thần tử nào sẽ nói với con những lời này. Bọn họ thân là thần tử, nào nỡ dạy con đạo trị thần. Tuy mẫu thân con tài hoa xuất chúng, tầm nhìn rộng lớn, nhưng dù sao cũng chưa từng đích thân xông pha chiến trường, càng không thể dạy con những điều này.”
"Đây là những cảm ngộ mà ta đánh đổi suốt tám năm ở Bắc Cảnh mới có được. Chỉ khi chính tay nắm đao thương, ta mới cảm thấy thực sự vững vàng. Con ngoan, ta muốn nói tất cả những điều này cho con, con có bằng lòng nghe không?"
Sau đó, mẫu thân đến, cắt ngang cuộc trò chuyện này, ta không có cơ hội trả lời.
Ta nghĩ rằng sau này có thể nói cho người biết ta đã nghe thấu những lời ấy. Ta nghĩ rằng ta vẫn còn cơ hội để thổ lộ hết nỗi lòng kính yêu.
Nhưng người đã không quay trở về.
Ta cũng không còn cơ hội nữa.
Linh phiêu* lay động trong gió, văng vẳng tiếng xướng tụng từ nơi xa: "Tiêu thị Hoài Cẩn về nhà rồi."
(*) Phất cờ trước lúc động quan.
Về nhà thôi, phụ thân của ta.
Đợi đến trăm năm sau nữa, khi ta cũng trút bỏ gánh nặng này, người, ta, cùng mẫu thân, phải chăng sẽ không còn chia xa, có thể hân hoan vui vẻ, làm một gia đình trọn vẹn, không ai quấy rầy.
(Toàn văn hoàn.)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");