Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 68: Hồng lăng nhất thất (hạ) 1




Lang Vương phủ giữa mùa xuân tràn ngập đào hoa bạch sắc.

Nắng rọi khe khẽ màn hiên, Vĩnh Thành Đế tự chiêu một ấm trà nhỏ, hương thơm lan tràn không khí mát lạnh. Triệu Tử Đoạn gối đầu lên ống tay áo đỏ rực rỡ, hàng mi dài lưu bóng lên gương mặt tiêu dao tinh mỹ, y không nói gì, môi mỏng chỉ hơi nhếch lên, huyền mâu như bị cuốn theo từng động tác của người trước mặt.

Vĩnh Thành Đế đơn giản bạch y khoác ngoài áo choàng viền lông bạch hồ ly mỏng tử khâm, không hoàng bào nặng nề như thường ngày:

- Chuyện cũng đã hoàn, khanh định về sau sẽ thế nào?

Triệu Tử Đoạn lơ là đưa tay đỡ một cánh đào hoa nhạt màu khẽ rơi theo xuân phong, thật tâm y biết mọi chuyện còn chưa kết thúc. Nhưng hôm nay, giờ khắc này, Thái tử có lẽ đang bị ép dùng rượu độc. Trần Khắc sau khi đưa người về trích máu nhận thân, Thái tử cũng đã rõ ràng không phải huyết thống hoàng thất. Hoàng đế tâm trạng không tốt, đến Lang Vương phủ cũng chỉ để tìm kiếm chút yên tĩnh.

Triệu Tử Đoạn mỉm cười, Hoàng đế phiền lòng, y vẫn nên khiến người vui vẻ:

- Thần sẽ cùng Huyên Huyên đi khắp thiên hạ, ngắm nhìn cảnh vật, thử thức ăn ngon, nửa đời còn lại không màng thế sự!

Vĩnh Thành Đế rót trà ra ly ngọc, phượng mâu bình thản:

- Bên cạnh tri kỷ, vẫn là tốt nhất!

Triệu Tử Đoạn không biết phải nói gì, Vĩnh Thành Đế vốn cô độc, Phùng Hoàng hậu của hai mươi năm trước, và hai mươi năm hiện tại, đều chưa từng đáp lại tình yêu đế vương. Triệu Tử Đoạn thốt nhiên thở dài:

- Hoàng huynh! Đoạt được thiên hạ này, huynh có thấy tốt?

Vĩnh Thành Đế cau hẹp ánh nhìn, ly trà trong tay nâng lên rồi hạ xuống:

- Trẫm chưa bao giờ nghĩ đến bản thân có thật sự tốt, Trẫm là thiên tử, giữ gìn giang sơn thái bình thịnh thế là trách nhiệm, Trẫm trọng sinh một lần, đương nhiên cảm tạ thiên địa, phải không uổng mệnh này!

Triệu Tử Đoạn nhấp môi lên trà ấm, sau vị đắng ban đầu là ngọt hậu thấm đẫm đầu lưỡi, y hàm ý:

- Thần không muốn đi đâu nữa, thần liền ở lại kinh sư, mỗi ngày đều đem Hoan Hoan làm phiền người!

Vĩnh Thành Đế bật cười, trong mắt hiện lên hình ảnh một tiểu hài nữ lém lỉnh huyền mâu sâu thẳm, luôn luôn khoác xiêm áo đỏ thẫm:

- Ái nữ gọi là Hoan Hoan?

- Triệu Hoan Hoan! Không tốt sao, một đời hoan hoan hỉ hỉ!

Vĩnh Thành Đế gật gật đầu, Triệu Tử Đoạn muốn hợp nhất Mạt Quốc cùng Đại Quốc, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng nếu cả Thiên Huyên cùng y đã quyết định, thì chắc chắn sẽ làm được. Vốn dĩ Thiên Huyên chưa từng đam mê quyền vị, Triệu Tử Đoạn tiến lên vị trí Lang Vương cũng chỉ vì thân bất do kỷ, vì lòng trung thành, hiện tại coi như mọi việc tương đối hoàn thành, chẳng mấy chốc mong muốn này sẽ thành sự thật.

- Tốt! Rất tốt!

Triệu Tử Đoạn ngả người ra trường kỷ, ngẫm ngẫm:

- Hoàng huynh khi nào sắc phong tân Thái tử?

Sức khỏe Phùng Hoàng hậu thực sự đã rất xấu, hiện tại nếu không làm gấp, sợ rằng đại tang ba năm còn phải kiêng tránh nhiều vấn đề. Nguyên Vương Hoàn Nhan Phong Nghi vẫn là lựa chọn tốt nhất hiện tại.

Vĩnh Thành Đế cởi áo ngoài vắt ngang thành ghế, hừ nhẹ một tiếng:

- Hôn sự của Thuyên Chương và sắc phong Thái tử chỉ có thể chọn một! Vốn dĩ định để Thuyên Chương hạ giá trước, nhưng vừa rồi Chương nhi còn phải đến Tông Miếu cầu phúc, coi như lần này chậm trễ ba năm vậy! Khi nào bắt được Dương Quân Nguyệt liền sắc phong Thái tử!

Triệu Tử Đoạn ngoài cười cũng không thể nói gì, Thuyên Chương phạm tội không vì cướp ngục cứu y hay sao. Chuyện này nói đi cũng phải nói lại, ban đầu Thiên Huyên nghe tin y bị tống giam mới cử Thanh Thanh đến Thần Đô nhờ vả Thuyên Chương thăm dò, không ngờ kết quả lại là Thuyên Chương đem luôn ám vệ Mạt Quốc tấn công thiên lao.

Buổi trưa, nắng xuân nhạt màu đậu trên khung cửa sổ giấy dầu, Triệu Tử Đoạn đến tẩm phòng nữ nhi, chỉ thấy Hoan Hoan đã ngủ say, hai tay còn nắm đôi cuộn len nhỏ, môi mọng dẩu lên đỏ hồng. Triệu Tử Đoạn vuốt ve hài nữ hồi lâu, lại thấy nàng thật giống mình, rất xinh đẹp, chỉ thiếu một chút khí chất xuất chúng. Y nhàn nhạt cười, hồng nhan bạc phận, nữ nhi vẫn không nên quá sức khuynh thành.

Rèm cửa lanh canh, hương tầm xuân hồng lan tràn chóp mũi, bóng hoàng y dịu dàng tiến vào. Triệu Tử Đoạn khẽ nắm lấy tay nữ nhân ngồi cạnh. Thiên Huyên gấp nếp chăn hài nữ, lại hỏi:

- Hoàng thượng đâu?

Triệu Tử Đoạn không ngẩng đầu, cố gắng gỡ mấy món đồ chơi khỏi tay Hoan Hoan:

- Huynh ấy nghỉ rồi, công vụ nhiều như vậy, thật khó có giây phút rảnh rỗi!

Y tốt hơn Hoàng đế rất nhiều, y hiện tại tuy rằng muộn màng nhưng vẫn có thể bên cạnh thê tử, nhân sinh một đời coi như thỏa mãn. Nhưng Hoàng đế, ngoài giang sơn cho toàn bộ bá tánh, chẳng có gì là của riêng mình. Triệu Tử Đoạn nghĩ đến tương lai, y sẽ không đi xa, không phiêu bạt, y vẫn ở đây, Lang Vương phủ này, bầu bạn cùng Hoàng đế.

Thiên Huyên tựa đầu vào vai trượng phu, đan tay vào lòng bàn tay nam tử ấm áp:

- Hoàng thượng cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, nữ nhi ngoài kia mỗi ngày không phải đều muốn bên cạnh người hay sao?

Triệu Tử Đoạn hơi lắc đầu, huyền phát loạn bay trong gió xuân:

- Huynh ấy si tình!

Nhưng không sao cả, Hoàng đế còn có y, sẽ không cô độc.

Tháng năm, mẫu đơn nở rực rỡ khắp chốn.

Chinh Di Tướng quân phủ.

Phan Phượng Thuật lảo đảo thân mình, nồng nàn hương rượu bước qua đoạn hành lang dài hẹp, hắn từ lâu đã không vào triều, đã từ lâu ngoài rượu cũng chỉ có rượu, đã từ lâu hắn tuyệt vọng. Phan Phượng Thuật tựa người vào tường đá lạnh ngắt, toàn thân ê ẩm đau, người đời mắng chửi hắn, quan lại hả hê sau lưng hắn, một tước Bá, một tước Tướng quân, Phan tứ công tử phong lưu nổi tiếng kinh sư được Thái hậu ân sủng vô biên có lẽ đã chết từ lâu, hắn ngồi đây, như một cái xác chưa kịp hạ huyệt.

Hắn nhớ Dương Quân Nguyệt, dù biết rằng kẻ kia không thể thoát khỏi tử tội. Thời tiết lập hạ, người người vui vẻ, nhân gian thái bình, chỉ duy hắn đau đớn, chỉ duy hắn thấy mẫu đơn nở trong thê lương.

Dạ đăng heo hút giữa đêm khuya gió lạnh, Phan Phượng Thuật gục đầu lên cánh tay, ngủ quên giữa hành lang. Trong mê man, hắn đột ngột cảm nhận rõ hơi ấm từ cỗ áo choàng thoang thoảng hương hoa lan quen thuộc. Phan Phượng Thuật với tay ra trước mặt, không nghĩ lại chạm phải tà áo một người.

- Nguyệt!

Phan Phượng Thuật mở mắt, thật sự trước mặt hắn chính là Dương Quân Nguyệt, kẻ kia vẫn một bộ dáng bình thản, thân lam y tóc ngọc quan. Dương Quân Nguyệt không có ý trốn tránh, từ tốn đỡ hắn vào phòng:

- Tướng quân không nên uống quá nhiều!

Phan Phượng Thuật giữ chặt tay người bên cạnh, lại hoảng sợ đây chỉ là một giấc mơ:

- Ngươi...vì sao lại không trốn đi?

- Thiên hạ mang họ Hoàn Nhan, huynh nghĩ ta có thể trốn đi đâu? Lệnh truy nã ta đã ban khắp thập nhị đại châu rồi!

Phan Phượng Thuật vật vờ nằm ra giường, càng không muốn buông Dương Quân Nguyệt:

- Ngươi cứ ở lại đây, ta sẽ bảo vệ ngươi, không ai có thể vào đây được...

Dương Quân Nguyệt nhạt môi cười, vốn dĩ hắn đến đây để từ biệt, tội danh của hắn nặng nề đến không thể cứu vãn, càng trốn tránh càng gần với cái chết. Hắn đã tính toán, nếu phải chết, hắn liền kéo theo cả Triệu Tử Đoạn, đồng quy vu tận. Tuy vậy, Dương Quân Nguyệt không thể nào mở miệng nói với Phan Phượng Thuật, hắn vuốt ve nét mặt Phan Phượng Thuật, lại nghĩ bản thân đã nói dối hắn ta hàng trăm lần, hiện tại chỉ cần thêm một lần cuối này nữa:

- Ta nghe huynh, cái gì cũng nghe huynh!

Phan Phượng Thuật thỏa mãn nụ cười, níu lấy Dương Quân Nguyệt về phía mình, ôm hắn vào lòng, cuồng loạn thoát y phục. Phan Phượng Thuật không nhìn thấy cay đắng trong ánh lam mâu, càng không thấy thương tâm nụ cười treo trên môi Dương Quân Nguyệt.

Sấm chớp rạch ngang thiên địa, cơn mưa đầu hạ vần vũ kinh sư, tan nát phồn hoa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.