Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 37: Quy Khứ Lai Hề (thượng)




Gió thổi heo hút lướt ngang mái ngói hoàng cung nhạt màu, sương khí dâng tràn, phương Bắc đổ lạnh.

Dưỡng Tâm điện.

Triệu Tử Đoạn chậm rãi pha trà nóng, huyền mâu chăm chú nhìn làn khói nhè nhẹ đang bay lên.

Vĩnh Thành Đế hơi tựa người vào trường kỷ, ngoài cửa sổ, những cánh nhạn thiên di lượn vòng, hắn thở nhẹ:

- Đệ thật sự suy nghĩ kĩ lưỡng?

Triệu Tử Đoạn mỉm cười, chuyên chú rót trà ra ly gốm:

- Đệ trốn tránh thân phận mình bấy lâu nay, đến lúc phải đối diện rồi! Huống hồ huynh cũng đã thấy, gần đây mọi âm mưu dương kế đều nhắm vào đệ! Đệ ra đi, huynh có lẽ sẽ an toàn hơn!

Vĩnh Thành Đế nhấp môi, lưu cữu vị đắng dịu dàng Long Tĩnh trên đầu lưỡi, lòng vẫn không đành:

- Tử Đoạn, nếu đệ đã quyết, Trẫm liền không ngăn cản, nhưng...

Triệu Tử Đoạn nén đi cơn đau nơi lồng ngực, gần đây y thấy rõ sức khỏe bản thân ít nhiều suy yếu, lại không muốn khiến Vĩnh Thành Đế lo lắng, cứ thế giữ kín nỗi niềm.

- Trước hết đệ đi lần này chính là muốn một tay giúp huynh thu phục Mạt Quốc, dẫu sao nếu tân Vương là người chúng ta đưa lên, mọi ân oán cừu thù giữa hai nước sẽ được giải quyết êm đẹp!

Vĩnh Thành Đế lắc đầu, phượng mâu tối lại, trầm mặc lưu chuyển:

- Trẫm không an tâm! Thân phận đệ khác biệt, nếu chẳng may...

Triệu Tử Đoạn cả cười, tự mình thưởng thức trà ngon:

- Mạng đệ vốn là của huynh, đệ hứa sẽ an toàn quay về mặc huynh xử trí!

Vĩnh Thành Đế thở dài, biết rằng ý y đã quyết, khuyên can thế nào cũng vô ích:

- Đệ có cần Trẫm chu toàn chuyện gì không?

Triệu Tử Đoạn lắc đầu, ánh nhìn rơi vào ly gốm sóng sánh màu hổ phách:

- Đệ chỉ lo lắng việc của Bạch Thực Thần, Hoàng thượng định phán quyết thế nào?

Bạch Thực Thần vốn là Tể tướng, nếu chỉ vì một cung nữ mà bị tước quyền liền khiến lòng người không yên, nhưng cũng chẳng thể bỏ qua cơ hội tốt thu hồi thực quyền của hắn ta.

Vĩnh Thành Đế nhếch môi, riêng chuyện này đã có tính toán:

- Bạch Thực Thần ít nhiều gì cũng là một kẻ đặt dân chúng lên hàng đầu, Trẫm đương nhiên phải tận dụng!

Triệu Tử Đoạn phất ống tay rộng hứng một cánh hoàng hoa theo gió thoảng qua:

- Độc tôn Tể tướng vốn dĩ không dễ làm, lần này huynh định nâng đỡ ai?

Vĩnh Thành Đế cười nhạt:

- Nói nâng đỡ cũng không đúng, Trẫm muốn cho Hòa Vương cùng Song Điêu Vương giúp đỡ Bạch Tể tướng vượt qua cơn khó khăn này!

Triệu Tử Đoạn cau mày, thẳng người ngồi dậy:

- Huynh đang nghi ngờ Song Điêu Vương?

- Trẫm không nghi ngờ mà là tin tưởng hắn, Song Điêu Vương không am tường chính sự, nhưng dẫu sao Thân Vương có đất phong quá lớn cũng chẳng tốt đẹp, lần này về kinh vốn là ân huệ, không phải trừng phạt!

Triệu Tử Đoạn an tâm gật đầu, Song Điêu Vương vô tôn vô tử, tư cách lên ngôi không hề có. Nhưng còn Hòa Vương, vốn đã bị gạch tên khỏi ngọc điệp, nhưng vẫn là Thân Vương, lại có mẫu phi cùng ngoại tổ danh tiếng vô song là Tương gia.

Vĩnh Thành Đế như đoán được ý nghĩ của Triệu Tử Đoạn, tiếp tục:

- Hòa Vương không phải cốt nhục tiên đế! Hắn đúng là hài tử Tam Thân Vương!

Triệu Tử Đoạn chấn kinh, tin tức này thật sự khiến y bất ngờ:

- Huynh bằng cách nào điều tra được?

- Là mẫu hậu nói với Trẫm, mẫu hậu cũng chỉ vừa biết mà thôi!

Triệu Tử Đoạn lòng thoáng an tâm, Tuyên Thái hậu tuy làm việc có chút phiền hà, lại coi y như cái gai trong mắt, nhưng dẫu sao cũng là sinh mẫu Hoàng đế, tâm tư luôn hướng về Hoàng đế.

- Mẫu tử vốn không thể lạnh nhạt nhau cả đời, huynh cũng nên thân cận hơn! Lần này đệ đi, có lẽ Thái hậu ít nhiều sẽ hiểu được tấm lòng đệ đối với huynh!

Vĩnh Thành Đế gật đầu chấp thuận, đó là lần cuối cùng cả hai trò chuyện với nhau trước khi Triệu Tử Đoạn rời Đại Quốc. Ngay cả Triệu Tử Đoạn cũng không ngờ được, chuyến này ra đi mất đến hơn bảy năm phiêu bạt!

Vĩnh Thành năm thứ sáu, Lang Vương Triệu Tử Đoạn đột ngột phát bạo bệnh, lui về Lang Vương phủ tịnh dưỡng, không còn tham dự triều chính. Ngự Quân Đài được Hoàng đế thu lại, trực tiếp quản lý.

Tháng mười hai, nơi quan ngoại.

Song mã xa rèm tím thẫm gấm hoa trân quý đi dọc theo biên ải, đã nhiều ngày từ khi Triệu Tử Đoạn rời khỏi kinh sư. Mùa đông chạm đến phương Nam, lạnh lẽo, y nhắm hờ mắt, tựa người vào nệm ấm.

Phục trang một màu đen huyền, đôi ống tay áo viền khổng tước đỏ thẫm, nhiều năm trôi qua, Triệu Tử Đoạn mới dùng lại kiểu áo này. Y hơi nghiêng đầu, trâm ngà vấn hờ tóc mây tựa mực có chút lỏng lẻo, hồ như lười biếng biểu hiện.

Xa mã chậm chạp ngang sùng nhai* mặt đất gồ ghề xốc nảy, lần này y rời đi cũng chỉ duy nhất một thuộc hạ làm xa phu. Kẻ này tên gọi Mộ Dung Tường Vân, vốn không xuất thân Ngự quân mà là ám vệ Vĩnh Thành Đế đích thân tuyển chọn, hắn cũng chỉ vừa mười chín tuổi. Trên xe gọn gàng một rương hành lý cùng đôi tráp nhỏ chứa kim ngân.

Lộc cộc vó ngựa, Triệu Tử Đoạn cảm giác không khí ngày một u ám, ngọc phiến nâng rèm, loáng thoáng nghe sơn phong phảng phất tê buốt. Tường Vân hơi xoay người lại, thiếu niên tuấn lãng dung mạo đang phiêu phiêu ca hát, tâm trạng không chút vướng bận:

- Điện hạ đừng lo, thuộc hạ đã xem bản đồ nhiều lần rồi!

Triệu Tử Đoạn không đáp lời, người Hoàng đế huấn luyện bên cạnh rất hiếm hoi, y cứ thế lại đoạt mất, trong lòng dâng lên chút áy náy. Đào tạo một ám vệ đối mặt hiểm nguy không suy không chuyển đã là rất khó, huống hồ Tường Vân lại vô tư thong thả, xem sinh tử nhẹ nhàng tại thiên. Có lẽ đây là ám vệ xuất sắc nhất mà Hoàng đế từng có được.

Đường đến Mạt Quốc bình thường không tốn nhiều thời gian, nhưng Triệu Tử Đoạn lần này còn muốn nghe ngóng tình hình, dẫu sao trải qua phù sinh một kiếp y mới lấy tính mệnh ra đặt cược, vẫn nên cẩn trọng. Y từng phò tá Vĩnh Thành Đế lên ngôi thành công, nhưng đến khi bản thân quyết bước chân vào vũng nước đục đoạt quốc, lại cảm thấy vô cùng chông chênh. Đây chính là đi một bước dò một bước, chẳng rõ phía trước mịt mù kia ẩn chứa những gì.

Ra khỏi thâm sơn, tuyết thượng cổ trấn, hoàng hôn buông, lấp lánh ánh đèn, gió rét từng cơn thê lương. Tường Vân dừng xe trước một khách điếm, cẩn thận kiểm tra phòng một lượt, lại chuẩn bị nước nóng.

Tường Vân vốn đã định ra ngoài, không rõ vì sao cố ý nán lại, mất một lúc hắn mới nhỏ giọng:

- Điện hạ, để thuộc hạ giúp người sắc thuốc!

Triệu Tử Đoạn khó hiểu ánh nhìn, môi mỏng không động.

Tường Vân lúng túng:

- Thuộc hạ để ý nhiều ngày nay khăn tay của người có...máu tươi...

Triệu Tử Đoạn lắc đầu, lãnh đạm nụ cười:

- Không có gì nghiêm trọng đâu!

Tường Vân miễn cưỡng hành lễ lui đi, đến hành lang, hắn có chút u uất thở dài, không biết nên làm sao mới phải. Biểu hiện này vô tình lọt vào mắt Triệu Tử Đoạn, y thoáng hài lòng.

Qua một đêm dài, mờ sáng, thiên địa vẫn còn chìm trong bóng tối.

Đã cuối năm, trời rất rét, từng nhành cây ngọn cỏ đều đóng một lớp tuyết dày, Triệu Tử Đoạn sau một đêm nghỉ ngơi, quyết định khởi hành sớm hơn dự định. Y vừa mở cửa phòng, liền ngạc nhiên khi thấy Tường Vân tử y thẫm màu tựa người vào hành lang say ngủ, gương mặt hắn hơi ửng đỏ vì giá buốt, bàn tay vẫn nắm chặt trường kiếm.

Triệu Tử Đoạn ngồi xuống đối mặt Tường Vân, trong lòng dâng lên chua xót cùng đồng cảm, loại hành động này, năm xưa chính y cũng đối đãi với Vĩnh Thành Đế, nay lại không ngờ...

Tuyết đọng trên áo Tường Vân như vụn muối, giấu dưới làn mi dày rậm là đôi môi mềm đẹp tựa cánh đào, nét mặt ôn nhuận thư sinh này rất không hợp với thân phận hắn.

Tường Vân vươn vai mở mắt, hốt hoảng giật mình khi đối mặt với chủ nhân:

- Điện hạ! Thuộc hạ thất thố!

Triệu Tử Đoạn thong thả đứng lên, huyền mâu thăm thẳm:

- Cả đêm qua ngươi ở đây?

Tường Vân cúi mặt, vì lạnh mà ngủ sai tư thế, vai và cổ hắn sinh ra chút đau nhức:

- Thuộc hạ sợ rằng thân thể người không ổn, nên cố tình canh giữ...

Triệu Tử Đoạn hừ nhẹ, vứt kiện áo bào bạch hồ ly tinh quý đến:

- Không biết quý trọng tính mạng! Bổn tọa còn chưa muốn đổi xa phu đâu!

Tường Vân choàng áo lên người, tươi cười cảm tạ, Triệu Tử Đoạn âm thầm lắc đầu, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, cảm xúc đều không biết che giấu.

Ung Đô.

Thiên Huyên cưỡi xích mã đạp tuyết dừng trên đỉnh phù vân, nàng ngắm nhìn cẩm tú giang sơn hoa lệ, xa xa dưới thảo nguyên, có khói bếp tản mác tỏa lên.

Thanh Thanh chậm bước hơn nàng một chút, bạch mã hí vang phá tan yên ả:

- Hoàng nữ! Có tin tức rồi ạ!

Thiên Huyên xoay người lại, mắt hạnh mở to nhưng ráo hoảnh, gần đây nàng chỉ phân phó hạ nhân duy nhất điều tra một chuyện.

Thanh Thanh xuống ngựa, nâng lá thư lên:

- Sát thủ của chúng ta đã phát hiện hành tung của Lang Vương!

Thiên Huyên áp mảnh giấy vào ngực áo, tin đến tai nàng thì đương nhiên Lý Tiên Lạc cũng rất rõ ràng. Nàng hít một hơi lạnh, má môi giữa đông tàn đều ửng đỏ:

- Đi thôi!

Thanh Thanh nhìn dáng điệu gấp gáp chủ nhân nội tâm khó hiểu dâng lên:

- Hoàng nữ...người muốn làm gì?

Thiên Huyên môi anh đào thoáng nở nụ cười, giữa sương gió buốt lạnh, đồng tử vô định thiên nhai:

- Tìm y!

Gió thê lương thổi qua hồng y rộng, phả buốt giá lên tấm thân gầy mảnh, Thiên Huyên nhìn huyết ngọc một bên thắt lưng, y đã từng nói, chỉ cần nàng giữ nó, liền có thể gặp được y. Mặc dù lời của y khi đó là dành cho thân phận Tĩnh Thường Cơ, nhưng Thiên Huyên nàng ôm ấp hi vọng rằng y vẫn chưa quên.

Sắp đến năm mới, Ung Đô nhộn nhịp vô cùng, lửa đốt thâu đêm trên đường lớn, nam nữ ca múa dưới vui vẻ dưới từng cơn tuyết lạnh. Trà bơ đun từng ấm lớn trên than hồng, hương thơm nghi ngút.

Thiên Huyên hồi cung vào chập tối, Mai Lâm Cát chìm giữa hư ảo dạ đăng, trong lòng nàng dâng lên bất an dự cảm. Có Lý Tiên Lạc ở đây, nàng gần như không còn tự do. Thiên Huyên thật đoán không lầm, nơi hoa viên, Lý Tiên Lạc đang luyện nhược tiên, một loại roi da mềm, cực kỳ dẻo dai, vết thương gây ra khiến thịt tan da nát, hỗn độn huyết nhục, kinh tởm vô cùng.

- Biểu ca!

Lý Tiên Lạc hơi chớp mắt, nhược tiên đánh về trước, nhành mai gãy đôi, hoa đỏ rơi lả tả trên tuyết trắng mong manh thẫm máu. Thiên Huyên cảnh giác lùi lại.

Lý Tiên Lạc lau sạch tay, chậm rãi vào trong, giọng nói đều đều lãnh đạm:

- Muội biết nhược tiên hữu dụng nhất khi nào không?

Thiên Huyên cau mày, không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì:

- Muội không rõ!

Lý Tiên Lạc đột ngột dừng bước, mắt ánh lên tia quỷ quyệt:

- Huấn luyện ngựa!

Bàn tay run lên, Thiên Huyên gượng cười:

- Muội chưa từng huấn luyện ngựa!

Lý Tiên Lạc nhếch môi:

- Ngựa bị đau sẽ tự khắc nghe lời...

Thiên Huyên nhạt môi cười, hắn đang ám chỉ nàng:

- Nếu ngựa vẫn phản kháng thì phải làm sao?

Lý Tiên Lạc vứt khăn tay bẩn cho hạ nhân, mỹ mạo thường ngày ám màu hiểm độc:

- Đánh đến chết!

Thiên Huyên bất giác giật mình, đoán chừng hắn đã biết được nàng muốn đi tìm Triệu Tử Đoạn, vốn chưa biết phải đáp lời thế nào thì lại nghe Lý Tiên Lạc âm trầm:

- Ngoài cô mẫu, muội là người thân duy nhất, đừng làm gì khiến ta phải thất vọng!

____________________

Chú thích:

Sùng nhai: sườn núi cao.

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/ZddVPHVa2S

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.