*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùng một Tết.
Băng tuyết đóng dày trong vườn, đã qua giờ Ngọ, Đế Hậu cũng vừa hoàn thành bái tế thiên địa. Hòa Cát Công chúa một mình ngồi trong Thọ Khang cung, nàng đã gả đi, trở thành Viêm Hậu, hiển nhiên không thể cùng hoàng tộc thi hành các loại đại lễ. Hòa Cát thuận tay thêu một chiếc mạt ngạch* lâu ngày mới hồi hương, nàng chính là muốn làm thật nhiều thứ cho mẫu hậu.
Bầu trời thâm u, gió thổi từng cơn buốt giá, ngoài điện vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, Hòa Cát ghé mắt nhìn, là Tứ Hoàng tử, nàng từ trước vốn không có ác cảm với Phùng Hoàng hậu, nhưng sau khi về đây, biết được vài phần chuyện xưa* lại mỗi ngày nghe Tuyên Thái hậu ít nhiều chê trách, liền sinh ra hảo cảm cùng Tam Hoàng tử của Đoan phi hơn.
Tứ Hoàng tử đã gần bốn tuổi, trên người vận y phục vàng nhạt thêu hạc thần vỗ cánh, gấu áo viền hình ảnh mây sóng ẩn hiện. Tứ Hoàng tử đang độ tuổi tập đi tập chạy, lại rất nghịch ngợm, có lẽ Vĩnh Thành Đế cùng Phùng Hoàng hậu sắp đến thỉnh an Tuyên Thái hậu nên nhũ mẫu Khôn Ninh cung mới xuất hiện trước.
Hòa Cát bước ra khỏi tẩm điện, ôm lấy hài tử lên tay, nhũ mẫu vội vàng chạy đến:
- Vương Hậu, những chuyện như thế này cứ để nô tì làm, điện hạ còn nhỏ sợ sẽ quấy phá nương nương!
Hòa Cát mắt phượng cau hẹp, môi hơi nhếch lên:
- Ngươi lo lắng cái gì, Tứ Hoàng tử còn phải gọi bản Hậu một tiếng cô mẫu, bản Hậu có thể làm gì khác được?
Nhũ mẫu lo lắng ánh mắt trông theo, Hòa Cát đưa bàn tay đầy hộ giáp châu ngọc vuốt ve đôi má hài tử phấn nộm:
- Hoàng thượng gọi nhũ danh của Phong Nghi là gì?
Nhũ mẫu cúi mặt, quy củ đáp lời:
- Bẩm Vương Hậu, Hoàng thượng không đặt ra nhũ danh, nhưng tên tự của điện hạ là Nguyên Thành!
- Nguyên Thành?
Hòa Cát hừ nhẹ, "Thành" là phong hiệu gắn liền với Hoàng đế từ khi còn là một Hầu gia đến khi lên ngôi, nay Hoàng đế gởi gắm vào hài tử này, ắt hẳn đã có chín phần muốn truyền ngôi vị cho hắn. Tứ Hoàng tử là đích tử, một mai được lập làm Đông cung Thái tử cũng là danh chính ngôn thuận.
Hòa Cát trao hài tử lại cho nhũ mẫu, xoay người về phía tẩm điện. Nàng không phải là phản đối quyết định của Hoàng đế, chỉ là trước khi Thái tử được lập, cần phải trừ bỏ Triệu Tử Đoạn, tránh đến khả năng tệ hại nhất, nếu Hoàng đế xảy ra chuyện gì hắn lại được lập thành Nhiếp Chính Vương. Quan hệ giữa Triệu Tử Đoạn cùng Phùng Hoàng hậu không tệ, để cả hai hợp lực, giang san Đại Quốc chắc chắn sẽ bị hủy.
Hòa Cát hơ tay trên lò than ấm, sai sử ám vệ:
- Gọi Trần Khắc đến đây! Hoàng thượng chưa hồi cung, thì Triệu Tử Đoạn chắc chắn cũng đang ở bên ngoài!
Hòa Cát không cần đợi lâu, đã thấy nam tử trẻ tuổi xuất hiện sau cánh cửa, trên người ngụy trang bằng một bộ y phục Viêm Quốc thị vệ.
- Vương Hậu!
Hòa Cát nhìn gương mặt hắn có chút bệch bạc, vết thương trên cổ vẫn còn băng bó:
- Kẻ đó ngươi vẫn chưa tìm được?
Trần Khắc lắc đầu, cúi mặt:
- Thuộc hạ vô dụng, ả ta sử dụng thuật giả giọng, thuộc hạ không thể truy ngay được!
Hòa Cát không nói gì, thuật giả giọng này vốn là đặc trưng của Viêm Quốc, nhưng không có nghĩa bí truyền, nhân sĩ trong thiên hạ nhiều vô số kể, giả giọng chi thuật sớm đã không còn là bí mật thâm sâu gì. Trần Khắc cũng là một trong nhiều kẻ có thể thành thạo dùng món nghề này.
Hòa Cát đặt lên bàn một lọ dược liệu nhỏ trong suốt, thoang thoảng hương thơm:
- Bôi cái này, vết thương sẽ mau khỏi!
Trần Khắc có chút ngập ngừng nhưng cũng mau chóng cho vào ngực áo, tính cách Hòa Cát Công chúa lãnh đạm lại ngoan độc, nếu nàng ta muốn giết hắn, cũng sẽ không cần dùng đến loại tiểu xảo này.
Hòa Cát âm trầm giọng nói:
- Theo tình hình sắp tới thì thân phận ngươi chắc chắn không giữ được bao lâu nữa! Bản Hậu đành phải đánh cược một ván lớn vậy!
Trần Khắc nhìn lên, bắt gặp dung trang diễm lệ động lòng người của nữ chủ nhân, liền vội vàng quay mặt về hướng khác:
- Vương Hậu, thuộc hạ cảm thấy thân phận vẫn an toàn...
- Không có người hỏi đến chính là nguy hiểm, Triệu Tử Đoạn giờ này chắc chắn đã hạ lệnh điều tra ngươi rồi!
Trần Khắc không đáp lời, trong lòng hiện ra bi thương mơ hồ. Sáu năm trước bước chân đi, bốn năm vào Ngự Quân Đài, hôm nay phải là ngày hắn vui nhất mới đúng, đã đi được chín bước, chỉ cần thêm bước này chính là hoàn thành. Cớ sao hiện tại lại thấy bản thân lầm đường lạc lối.
Hòa Cát phát tay áo, đưa đến một phong thư:
- Cứ làm theo, bản Hậu đảm bảo tính mạng ngươi, lần này về Viêm Quốc, cũng sẽ nhất định đưa ngươi theo!
Trần Khắc đọc qua một lượt lại nhét mảnh giấy vào ngực, hắn gấp gáp hồi Ngự Quân Đài.
Hắn là một trong ba trăm đứa trẻ được chính tay Viêm Quốc Vương chọn lựa, sau đó lại trải qua nhiều năm huấn luyện khắc nghiệt, mục đích xây dựng riêng một tổ chức ám vệ làm việc hắc ám cho Quốc Vương. Ngay từ đầu hắn đã biết bản thân phải hành động thế nào, trung tâm ra sao, nhưng cuối cùng mọi lời dạy dỗ chỉ là lý thuyết, hắn vẫn không đủ nhẫn tâm để ra tay với người hằng nuôi dưỡng hắn, bảo bọc hắn.
Hòa Cát Công chúa muốn hắn sắp xếp hạ độc trong Nhất Dạ yến lên Vĩnh Thành Đế nhằm gán tội xuống Cửu Thiên Tuế. Nhất Dạ yến chính là tiệc rượu mỗi năm của thân tín dưới trướng Hoàng đế, người được mời ngoài Lang Vương Triệu Tử Đoạn có thể kể đến là Long Diện Tướng quân Phùng Hậu, Chinh Di Tướng quân Phan Phượng Thuật, ngày trước còn có Thượng Quan Tể Tướng Thượng Quan Khâm, nhưng người này đã sớm mất mạng.
Hạ độc thì dễ, đổ tội cũng dễ, cái khó nhất là day dứt trong lòng, hắn một lần hạ thủ Bách hồn tỏa mạch châm chỉ có nửa phần độc tính để cảnh báo Cửu Thiên Tuế, lại một lần cố tình cho người lạ vào Tiêu Nhã điện lấy cắp bảo vật, tất cả đều muốn Cửu Thiên Tuế nghi ngờ hắn, đuổi hắn ra khỏi Ngự Quân đài, hắn có thể nhờ thế mà lấy cái danh nghĩa nhiệm vụ thất bại quay về Viêm Quốc. Thế mà, cuối cùng Cửu Thiên Tuế lại bình chân như vại.
Ngoài lê viên có bóng người đi đến, thân ảnh mạnh mẽ dẫm qua băng tuyết lạo xạo, Trần Khắc tay chạm vào vỏ kiếm trong vô thức, là Dương Quân Nguyệt.
- Trần Thiếu giám, nămmớingươicóvẻủêthế?
Trần Khắc cau hẹp đôi mắt, áo choàng đen tuyền thêu huyết liên Ngự Quân quét qua trường tuyết:
- Dươngthịvệ, đầunămngươikhôngthểđểtayênđượchaysao?
Dương Quân Nguyệt cười cười, giơ tay đưa tới một giỏ trúc chứa ít rượu linh tinh:
- ĐâylàquàmừngnămmớicủaĐôđốc, ngàisaibảothìtaphảithihành, cứlàmnhưtamuốn nhìn thấy gươngmặtcaucócủaxútiểutửngươi!
Trần Khắc hừ nhẹ, giật lấy đồ trên tay Dương Quân Nguyệt, nếu không vì trong lòng có tâm sự, hắn sẽ chẳng để yên cho tên nam kỹ này muốn nói gì thì nói. Trần Khắc vừa xoay lưng bước đi, liền thấy một cỗ binh khí xoay tròn xung quang yết hầu. Hắn không nhúc nhích, gầm ghè trong họng:
- Huyết trích tử? NgươidámrataytrongNgựQuânĐàisao?
Dương Quân Nguyệt cười lớn:
- Tagiếtgian tế ởđây, nếuLangVươngđiệnhạcóbiết, cũngsẽbanthưởngta!
Trần Khắc cương quyết giọng nói:
- Ngươilầmngườirồi! Talàhoạnquan, saocóthểlàgiantế!
Huyết Trích tử bao quanh cổ họng, hiện tại chỉ cần Trần Khắc cử động, đầu sẽ rời khỏi cổ, loại binh khí kinh tởm tàn độc như thế này, ngoài Dương Quân Nguyệt có lẽ không có người thứ hai sử dụng.
Dương Quân Nguyệt không kiêng nể, trực tiếp kiểm tra hạ thân Trần Khắc, lại giễu cợt cười:
- Đúnglàđãbịhoạn, ta biết một loại võcôngcầnphảihoạnđi thì mới thi triển hoàntoànđược. Ngươicũngchỉlà một công đôi việcmà thôi!
Trần Khắc cảm nhận bàn tay nam nhân mò mẫm, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ và tức giận, loại nhục mạ này, hắn thật không chịu nổi:
- Đêtiện!
Dương Quân Nguyệt cười khẩy:
- Ngươivừagọiđúngtêntarồiđấy! Cảthiênhạnàyđềugọitalàđêtiện, nhưngđêtiệnthìsao? Hiệntạitathắng, hoặc làngươichết, hoặclà ngươi chếttrongtayta!
Dương Quân Nguyệt cuối cùng cũng lôi ra được một lá thư, Trần Khắc thở dài, trong lòng không thể tường minh được nhiều chuyện, đành phải hỏi:
- Ngươi, nóiđi, vìsao điều tra ra được?
Dương Quân Nguyệt nhét lá thư vào tay áo:
- Tanhìnthấy!
- Khôngthể!
Dương Quân Nguyệt cười càng nhiều:
- Chuyệngìcóthểkhông xảy rađượcchứ? Tatiếcchongươi! Cũnglàmộtthântuổitrẻtàitrí, chấpnhậnchết ở đâyư?
Trần Khắc đứng sững hồi lâu, tuyết vẫn bay mù mịt, hắn nghĩ rất lung, vì sao Dương Quân Nguyệt có thể ra vào Ngự Quân Đài tự do như vậy, không bị cản trở gì, Ngự Quân đã đi đâu hết, ám vệ đã ở chỗ nào. Giờ phút Huyết Trích tử thít chặt yết hầu, Trần Khắc dường như đã nhận ra điểm mấu chốt, hắn vội vàng:
- Xinngươi! Đểtasống!
Dương Quân Nguyệt hờ hững:
- Vìsao?
- Chúngtatraođổi, bấtcứchuyệngì!
Dương Quân Nguyệt nhìn sâu vào mắt Trần Khắc, rất lâu sau mới nở nụ cười:
- Đương nhiên takhôngtinngươi!
Hắn nhanh chóng nhét một viên thuốc lạ vào miệng Trần Khắc, đợi viên thuốc tan hết mới thu hồi Huyết trích tử. Trần Khắc nghe một cỗ thanh nồng đến lộn mửa, hắn không thể chịu nổi, cúi người xuống bóp lấy cổ họng mà nôn ọe.
Dương Quân Nguyệt giễu cợt:
- ViêmQuốckhôngphảinhiềuloạiđộc dược lắmsao?
Trần Khắc tựa vào tường, đôi mắt đỏ ngầu, thành thực trả lời:
- Ta chưa dùngqualoạinàoquáidịnhưvậy! Ngươilấytừđâu?
Dương Quân Nguyệt xoay người rời đi, lại nói:
- NhấtDạ yến này, chỉ cần ngươilàmtheolờitalà được!
Trần Khắc không đáp, sờ sờ vào cổ họng đau rát, thầm mắng:
- Têncẩutử, cho ta dùngthứgì không biết!
Dương Quân Nguyệt run rẩy nhét binh khí vào vỏ, đây là hắn lấy tính mạng ra cược, nếu như Trần Khắc thật sự không cần mạng sống, mọi tính toán của hắn coi như đổ sông đổ bể, may sao trên đời vẫn còn kẻ ham sống sợ chết. Dương Quân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:"MaymàHoàngcungkhôngchỉcómột Công chúa!".
Bởi vì lần này, Hòa Tâm Công chúa chính mắt thấy có thị vệ vào tẩm phòng của Viêm Hậu mà thông báo với hắn.
________________
Chúc mừng năm mới, đâylàquàTếtnha!
Monglàcácnàngđềuhạnhphúc, vui vẻ, trẻ đẹp, giađìnhkhang vượng!
Chú thích:
Mạt ngạch
(*)PhùngHoànghậutừngcómộtđoạn tình với ThịnhVương trong HànMặcTânThiêm.