“Ồ, nói vậy thì ta cược các ngươi có tám phần sẽ tham gia một chân.” Duy Chấn Chân Quân cũng không có ngoài ý muốn trước câu trả lời mà chậm rãi nói một câu.
“Mấy người này là do ta bảo vệ, hi vọng đại nhân bỏ qua cho.” Cuối cùng Lạc Thiên nhìn Duy Chấn Chân Quân khẽ nói một tiếng, dù là đối mặt với Tôn Chủ cực hạn hắn vẫn không đổi sắc qua, cái này quả thật khiến đám người phía sau hai người càng tôn kính.
“Nếu là Hoặc Thiên tiểu thư cùng tùy tùng của ngươi thì ta có thể bỏ qua, nhưng đám người kia không được.” Duy Chấn Chân Quân khẽ lắc đầu rồi nhượng bộ nói, chuyện lần này liên quan tới kế hoạch của bọn họ, nên không thể sơ sót, hơn nữa đối với Lạc Thiên đã đoán được Âm La Điện bọn hắn xảy ra vấn đề thì hắn không lo lắng Lạc Thiên sẽ nói ra, dù sao chuyện này hai bên đều không có lợi.
Mà nghe vị này Duy Chấn Chân Quân nói Đông Thắng mấy người biến sắc, dù sao bọn họ đều không quá quen thuộc với Lạc Thiên, hắn có giúp hay không còn là một vấn đề.
Nghe Duy Chấn Chân Quân nói Lạc Thiên không cũng không ngoài ý muốn, hắn quay đầu nhìn mấy người Đông Thắng một cái rồi nhìn thật sâu Hạ Sương, sau đó hắn không nhìn về ai mà nhìn về một phía xa chậm rãi nói: “Là ngươi động thủ hay ta động thủ đây.”
Mấy người nghe Lạc Thiên nói không khỏi giật mình, chẳng lẽ còn có cao thủ xung quanh mà họ không biết, mà trong đám người cũng chỉ có Duy Chấn Chân Quân là không ngoài ý muốn cũng nhìn theo hướng Lạc Thiên, hiển nhiên hắn đoán được Lạc Thiên nói là ai.
Mà hướng đó không có ai trả lời, vẫn giữ trầm mặc, tựa như không ai ở đó một dạng vậy.
“Ta biết ngươi rất muốn xem ta xuất thủ, nhưng ngươi biết đấy, một khi ta toàn lực vậy ta không dám chắc mình có thể hay không ngăn cản được sự tò mò rồi đi tới đó lật tung cái kia hố sâu đâu.” Thấy không ai trả lời Lạc Thiên vẫn không vội cười khẽ một tiếng. Hắn biết lão giả trong đó muốn kiểm tra thực lực của mình, nhưng hắn không không quan tâm chút nào nói.
“Ầm.” Theo Lạc Thiên nói xong lúc một thanh âm giống như không gian phá toái vang lên, một chỉ theo đó mà ra, nó không có khí thế kinh thiên gì, chỉ bình thường nhất một chỉ.
Nhìn một chỉ này Duy Chấn Chân Nhân cũng không có gì ngoài ý muốn, hắn nhìn Lạc Thiên khẽ nói: “Lần sau gặp mặt.” Nói xong hắn đem mấy người phía sau biến mất tại chỗ, hiển nhiên là hắn đoán được là ai xuất thủ nên rời đi.
Liền bọn hắn biến mất lúc một chỉ kia khí thế không dừng lao thẳng theo một phương hướng rồi biến mất.
Nhìn lão giả ra tay Lạc Thiên cười khẽ, Âm La Điện bây giờ hẳn là bị chia ra hai phe, cả hai bên đều muốn diệt lẫn nhau, mà trong đó một phe muốn tạo phản, cho nên muốn để Lạc Thiên đi vào rồi sau đó phá vỡ kế hoạch của người trong hố sâu, còn hắn có thành công hay không thì bọn họ cũng không hi vọng xa vời.
Mà lần này bọn họ bắt đám người thiên tài này là vì muốn dẫn xuất mấy tồn tại của Vũ Trụ khác tới đây, sau đó bọn họ sẽ dùng một chút tiểu thủ đoạn để đám tồn tại kia ra tay với Ma Uyên Cấm Địa, như vậy rất có thể sẽ phá vỡ kế hoặc của người trong hố sâu, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội trấn sát người trong hố sâu rồi bắt đầu tranh giành chủ quyền của Âm La Điện, mà Lạc Thiên hiển nhiên đoán được điều này.
Mà phía trong lão giả canh chừng kia bọn họ cũng đã biết đến, vốn dĩ có Không Lưu Ly Y phong ấn không gian để bắt đám người Đông Thắng là chuyện dễ dàng, mà có món đồ này làm chủ trì trận pháp như vậy lão giả trong kia hẳn là rất khó biết mới đúng, nhưng không ngờ Lạc Thiên lại có tà dị thủ đoạn như vậy, cũng không biết hắn làm cách gì để tiết lộ khí cơ cho lão giả trong kia biết rồi lão giả kia trợ giúp, chính vì thế nhiệm vụ lần này bọn họ thất bại, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Càm nhận được không gian đang trở lại bình thường lúc Lạc Thiên hai mắt phun ra nuối vào Tiên Ma chi quang, theo đó “Oanh” một tiếng, Cửu Xích Phong Thiên phá không lao ra, nó xuyên qua không gian đi tới một tọa độ nào đó không ai biết, một lúc sau bên kia không gian truyền đến “Ầm” một tiếng thật lớn làm Ma Uyên lắc lư vài cái rồi yên tĩnh.
Theo đó Cửu Xích Phong Thiên phá không trở về, kèm theo đó là một cái mảnh vỡ. Mà cái này mảnh vỡ bên ngoài có màu trắng, nó khí tức mười phần mờ nhạt, mờ nhạt tới mức dùng mắt thường cũng sẽ sinh ra ảo giác như nó không có thật rồi sẽ dời đi sự chú ý, mà cho dù là Lạc Thiên có nhắm mắt dùng nguyên thần cảm ứng cũng không thể cảm ứng được nó, cái này mười phần quỷ dị.
Nhìn thấy nó Lạc Thiên không khỏi động dung nói một câu: “Thứ tốt.” Rồi thu hồi Tam Xích cầm lên miếng vải rách nát này xem. Mà xem một lúc sau hắn cũng thu hồilại, dù sao bây giờ chỉ là mảnh vỡ nhưng có ai dám chắc sau này không tìm đủ bộ đâu, làm xong hắn quay về Đông Thắng dám người.
Nhìn mấy người này Lạc Thiên lạnh nhạt nói: “Các ngươi đã an toàn, mọi chuyện cũng nên kết thúc.” Nói xong hắn đang muốn phất tay đưa Hoặc Thiên ba người rời đi thì một thanh âm vang lên.
“Khoan đã.” Giọng nói trong mười phần trong trẻo lạnh lùng, hiển nhiên là nữ tử thanh âm, chỉ thấy Thương Nguyệt tiến lên rồi cầm một cái lệnh bài đưa tới trước mặt Lạc Thiên rồi nói tiếp: “Đây là lệnh bài đại biểu cho thân phận của ta, hôm nay chi ơn nếu cần sau này cứ dùng lệnh bài tới tìm ta, bất cứ việc gì ta cũng có thể làm cho người.”
Nàng tính tình vốn cao ngạo, cho nên không thích nợ người khác, chính vì vậy trực tiếp đưa lệnh bài cho Lạc Thiên.
Nhìn hành động của Thương Nguyệt mấy người Đông Thắng ánh mắt nổi lên ba động rồi im lặng đứng xem.
Nhìn lệnh bài lúc Lạc Thiên cười khẽ cũng không từ chối nhận lấy, dù sao chuyện sau này không ai biết trước được, có một người nợ ân tình cũng không phải là chuyện gì xấu.
“Đây là lệnh bài của ta, sau này có gì cần cứ nói.” Mặc dù có khúc mắc với Lạc Thiên nhưng Đông Thắng vẫn lấy ra một lệnh bài rồi đưa cho Lạc Thiên, hiển nhiên cũng không muốn nợ ân tình của người khác.
Mà theo đó mấy người khác cũng vậy, bọn họ đều là thiên kiêu của một vũ trụ, nếu nợ người khác nhân tình mà không trả thì thật không tiện, hơn nữa như thế sẽ để lại khúc mắc cho bọn họ, như vậy đạo tâm của họ sẽ không hoàn mỹ, chính vì thế bọn họ không thể không đem lệnh bài ra.
Mà bên kia Vương Nhân cùng Hạ Sương thì vẫn đứng im, người trước vẫn vẻ mặt thờ ơ vẫn mang theo thù hận, người sau thì hai mắt khẽ do dự một cái rồi cắn răng không tiến tới.
Lạc Thiên thu hồi lệnh bài rồi lạnh nhạt nhìn qua Vương Nhân cùng Hạ Sương một cái rồi không để ý, phất tay một cái hắn và Hoặc Thiên ba người biến mất tại chỗ.
Mà nhìn Lạc Thiên rời đi lúc mấy người không biết suy nghĩ tới cái gì rồi trầm mặc lại, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thờ dài rồi biến mất tại chỗ.
…..
Một nơi khác trong không gian, Lạc Thiên bốn người đều đang trên đường trở về, hôm nay một trận chiến cũng nên báo lại cho trưởng bối, để họ làm một ít chuyện.
“Thiên ca, huynh nói Âm La Điện xảy ra vấn đề là chuyện gì?.” Đi trên đường lúc Hoặc Thiên nũng nịu nắm tay Lạc Thiên dùng bộ ngực khá lớn của nàng chà xát hỏi, từ lúc nghe được Lạc Thiên cùng Duy Chấn Chân Quân nói chuyện lúc Hoặc Thiên mấy người đã đoán ra một ít gì đó nhưng vẫn không quá thực tế nên hỏi.
Mà một bên Vô Tâm cùng San San cũng vậy, nhất là người trước, năm đó bị làm mồi nhử lúc vẫn canh canh trong lòng hắn, chính vì thế hắn càng muốn biết đáp án hơn ai hết.
“Chuyện này các ngươi không cần biết.” Đối với Hoặc Thiên làm nũng truyền đến dị dạng Lạc Thiên không để ý nói.
“Đi mà, chỉ cần huynh nói cái gì muội cũng có thể cho.” Hoặc Thiên không từ bỏ nói ra một câu đầy mờ ám, nàng cũng không hề quan tâm một bên Vô Tâm sắc mặt đen lại rồi nhắm mắt làm ngơ, mà San San thì khuôn mặt đã đỏ chót, hiển nhiên đang suy nghĩ cái gì đó.
“Các ngươi cảnh giới bây giờ biết cũng không làm được gì, chẳng lẽ các ngươi có thể đánh thắng Chân Quân không thành.” Đối với Hoặc Thiên mê hoặc Lạc Thiên bất vi sở động nói, mà hắn lời nói này cũng là vì tốt cho mấy người, dù sao mấy người chỉ là một cái Tôn Chủ còn chưa tới, mà cho dù có tới Tôn Chủ cũng chẳng làm được gì, dù sao dưới Chân Quân tất cả đều là sâu kiến, không, theo Lạc Thiên thì sâu kiến cũng không bằng.
“Được rồi, trở về đi thôi.” Lạc Thiên không để ý mấy người rồi nói.
Trở lại Yến Lâm Cung trong Lạc Thiên cùng Vô Tâm trở về phòng nghỉ ngơi, mà San San thì đã được Lạc Thiên đưa về, còn Hoặc Thiên thì đi báo cáo cho mẫu thân cùng ông ngoại chuyện lần này, dù sao chuyện lần này không phải tốt như vậy dấu, Lạc Thiên cũng không có ngăn nàng làm vậy, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng có người biết.
Trở về phòng lúc, Lạc Thiên lấy ra Không Lưu Ly Y đặt trước mặt, kiểm tra một chút xong không ngừng suy nghĩ tới đã thất lạc bộ này y phục, năm đó đánh vỡ món này Vũ Trụ Chi Binh lúc Lạc Tộc mấy người cũng khá tiếc nuối, nhưng cái này cũng không còn cách nào, dù sao món đồ này đã nhận người khác làm chủ, muốn lấy nó ra khi người kia thể sống chết một trận chiến là rất khó, cho nên mới có kết quả như vậy.
Nắm lấy mảnh này y phục một hồi hắn cất giữ đi, tuy rằng bây giờ không có trợ giúp lớn tới hắn lắm nhưng sau này nếu tìm đủ bộ vậy cũng không tồi. , dung hợp Phệ Thần Não,kết thừa ý chí viễn cổ! cầm trong tay trọng kiếm, tung hoành Bát Hoang