Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 70: Thiên tài các lộ (2)




“Ở Tiệt Thiên Cung có một thiên tài tên Đông Thắng, một trăm năm trở lại đây hắn đi khắp nơi khiêu chiến các thiên tài, trong con đường khiêu chiến đó hắn chưa từng thất bại quá. Nghe nói chưa từng có ai có thể tiếp nổi chiêu thứ mười của hắn, cho dù là có mấy vị thiên kiêu hợp lực lại cũng không thể buộc hắn xuất toàn lực, cũng chính từ đó Thánh Tôn trong rất nhiều người nản lòng thoái chí không tham gia Thiên Bảng” Băng Tuyết nói tới đây không khỏi có nhàn nhạt không cam lòng, dù sao một thế này xuất hiện quá nhiều thiên tài có được mười Thần Hỏa, bây giờ lại có thêm một cái trấn áp một cái thế hệ, cái này khiến cho nhiều người nản lòng thoái chí.

“Ồ, Đông Thắng tiểu tử kia vậy mà ghê gớm vậy sao?, năm đó ta cũng ngờ tới hắn sau này sẽ kinh diễm nhưng không ngờ lại nhanh như vậy” Nghe Băng Tuyết nói Lạc Thiên có chút ngoài ý muốn lại có chút lường được khẽ nói.

Kỳ thực đông thắng trước đây ngoại trừ có mười cái Thần Hỏa ra thì còn có một cái đạo tâm khiến Lạc Thiên để ý, nhưng cũng chỉ là để ý một chút mà thôi, còn chưa tới mức xem trọng, dù sao lúc đó đạo tâm hắn đã đại thành, chỉ còn một bước nữa là tới viên mãn, cảnh giới căn cơ vững chắc, người lại mang Tứ Thần Chi Tư, như vậy đã rất ít người có thể để hắn nhìn thẳng vào.

“Nghe nói ba vạn năm trước đó hắn từng được một cơ duyên chiếm được một loại thần thể, nhưng mà thần thể loại nào thì không ai biết, bởi vì chưa từng có ai có thể khiến hắn dùng toàn lực vận dụng toàn lực, nhưng mà có một tin tức đáng tin cậy đó là Đông Thắng đã tu luyện thần thể tới Quy Thân.” Đối với cái này Băng Tuyết khẽ nói.

Thần thể có thể tiên thiên sinh ra, hoặc có thể tiếp nhận truyền thừa mà có được. Mà những người muốn truyền thừa thần thể xuống cho hậu bối thì phải có bốn điệu kiện, một là phải đạt tới Tôn Chủ cực hạn, hai là viên mãn đạo tâm, ba là thần thể phải tu luyện tới đỉnh phong nhất, bốn là phải có chiến lực sánh ngang phong hào Chí Tôn, như vậy mới có thể truyền xuống được.

Như vậy có thể nghĩ muốn truyền thừa xuống là điều khó khăn thế nào, bởi vì một người có thể làm như vậy trong một cái kỷ nguyên chỉ xuất hiện ba tới năm người mà thôi, hơn nữa dù có xuất hiện cũng chưa chắc đã có ai truyền thừa xuống, hoặc là vị kia dù có cái gì ngoài ý muốn cũng chưa hẳn sẽ kịp truyền thừa xuống thần thể, chính vì thế muốn đạt được thần thể truyền thừa rất khó.

“Không ngờ Đông Thắng vậy mà có thể đi tới nước này.” Lạc Thiên có chút cảm khái, năm đó Đông Thắng tuy mạnh nhưng cũng chỉ khoảng chừng với Vô Tâm mà thôi, bây giờ nếu Vô Tâm không thể để cho Thần Thể Quy Thân vậy cũng chưa chắc đã là đối thủ của Đông Thắng, cái này đích thật là thế sự khó lường.

“Năm đó ngài từng đánh với hắn sao?” Cuối cùng Băng Tuyết nhìn Lạc Thiên rồi khẽ hỏi một tiếng.

“Đã từng đánh qua hai lần.” Đối với cái này Lạc Thiên cũng không dấu diếm khẽ nói.

Năm đó khi hắn đánh với Đông Thắng cũng là lúc hắn bị kẻ thù truy sát. Lúc đó hắn đang chạy trốn, vậy mà không may bị đi vào địa bàn Đông Thắng, mà Đông Thắng tính cách vốn tàn nhãn, bá đạo, vô tình cộng thêm lúc đó cũng không biết nổi điên vì cái gì vậy mà ra tay là muốn giết Lạc Thiên, lúc đó Lạc Thiên vốn đang buồn bực vì bị truy sát, thấy Đông Thắng vậy mà lao ra muốn giết mình thì trực tiếp toàn lực đánh với hắn, quả nhiên không qua năm chiêu Lạc Thiên đánh bại hắn, chỉ là đang muốn kết liễu hắn lúc thì mấy kẻ truy sát phía sau lao tới nên đành từ nỏ rời đi.

Sau này hai người vậy mà có duyên gặp nhau một lần nữa, cũng không ngoài dự đoán, Lạc Thiên vẫn dùng năm chiêu đánh bại hắn, chỉ là lúc đó Lạc Thiên quý tài nên không giết, bây giờ cũng đã năm vạn năm không gặp rồi.

“Kết quả đây?” Băng Tuyết có chút tò mò hỏi, Đông Thắng thế nhưng được mệnh danh đệ nhất đương thời trong thế hệ trẻ, mà Lạc Thiên thì cao thâm khó dò, tuy rằng bề ngoài chỉ là Nhân Tôn nhưng sư tôn nàng đã từng nói nàng có thể tiếp nhất chiêu của hắn mà còn sống vậy nàng xem như đủ kiêu ngạo, như vậy có thể nghĩ Lạc Thiên mạnh thế nào.

“Hắn quá yếu!” Lạc Thiên không nói kết quả mà nói ra một câu như vậy, nói xong cũng không để ý Băng Tuyết trở về biệt viện.

“Đông Thắng quá yếu sao?” Nghe Lạc Thiên nói nàng không khỏi cười khổ, một thiên tài trấn áp một thế hệ vậy mà trong miệng Lạc Thiên lại chỉ thuộc dạng quá yếu, cái này không khỏi quá tự nhận mình là vô địch đi.

.....

Trở về căn phòng, nhìn phòng của Vô Tâm vẫn không có động tĩnh gì Lạc Thiên cười nhạt, lần này nếu có thể hấp thu và nhờ vào Thiên Địa Thạch Tuyền khiến cho Thần Thể Quy Thân vậy chiến lực của Vô Tâm hẳn sẽ rất mạnh đi, kém nhất cũng là Đạo Thần tầm trung trong.

Quanh năm ngồi chờ, Lạc Thiên vẫn ngồi tu luyện tại trong phòng, thời gian chớp mắt lại qua năm mươi năm, tại thời gian này trong ngoại trừ tu luyện ra hắn không hề bước ra khỏi phòng, chỉ lo ngồi trong phòng hoàn mỹ lại vũ kỹ.

“Oành” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, tại căn phong của Vô Tâm trong, một cỗ băng lãnh thấu xương khí tức tản ra, cái này cỗ băng lãnh như đông lại thời không, đóng băng tất cả mọi thứ. Từ căn phòng của Vô Tâm làm trung tâm, nó bắt đầu tản ra hàn khí bức người tới xung quanh, mỗi nơi đi qua đều bị đóng băng.

Lạc Thiên lách mình một cái rồi đứng tại trong sân, hiện giờ trong sân mọi thứ đã bị đóng băng, giờ khắc này hắn đứng đấy dưới ánh nắng và sân băng như cao xử bất thắng hàn nhìn về căn phòng, trong mắt có chờ đợi, có ý cười.

“Rắc rắc” Một thanh âm như không gian vỡ vụn vang lên, Lạc Thiên quay đầu thì thấy không gian bị mình gia cố bắt đầu bị đóng băng, hiển nhiên những hàn khí này vậy mà có thể đông lại không gian.

Nhất niệm hiện, không gian xung quanh bắt đầu gia cố, tại Lạc Thiên gia cố không gian lúc hàn khí như bị vây nhốt không thể tràn ra, dù nó có thể đóng băng không gian cũng không thể rời đi một dạng.

“Ầm” Lại một tiếng vang lên, căn phòng bị đóng băng kia bỗng nhiên nổ tung, từ trong phòng đứng lấy một nam tử, hắn khuôn mặt không vui không buồn, không đau không bi, tựa hồ dù có thể Thần Thể Quy Thân cũng không thể khiến trái tim đã đóng băng của hắn nổi lên một tia rung động.

“Không tồi, vậy mà có thể Quy Thân thành công” Nhìn Vô Tâm vậy mà có thể thành công Lạc Thiên trong mắt không che dấu chút nào ý cười tán thưởng.

“Không đủ thành đạo.” Cảm nhận thân thể rồi lại nghe Lạc Thiên tán thường Vô Tâm vẫn băng lãnh vô tình nói, còn cảm ơn thì hắn sẽ không nói, dù sao quan hệ hai người không cần phải cảm ơn, mà tính cách của hắn muốn mở miệng nói ra hai từ cảm tạ e rằng so với giết hắn còn khó.

“Đích thật là không đủ thành đạo.” Đối với Vô Tâm nói Lạc Thiên cũng đồng ý khẽ nói.

Nghe Lạc Thiên nói Vô Tâm suýt trượt chân trong sân tuyết, hắn đây là khiêm tốn, là khiêm tốn có được hay không, ngươi cũng không cần phải nói theo như vậy chứ?, đối với Lạc Thiên hắn thật không biết nói gì.

“Được rồi, thời gian đã tới, cũng là lúc đi kiểm tra xem trong đó có bảo tàng gì hay không,“ Thu hồi tâm tình Lạc Thiên khẽ nói, theo thời gian chính thức động thủ với Âm La Điện lúc Lạc Thiên đoán còn khoảng chừng sáu tới năm trăm nữa, cũng là lúc nên đi kiểm tra một số thứ.

Yêu Hùng Sơn Mạch, tại đây so với thường ngày yên tĩnh hơn nhiều, vừa rồi Lạc Thiên đã gặp qua Cao Long nói qua muốn hắn triệu hồi đệ tử của học viện cùng một số tu sĩ không phải là kẻ thù của Lạc Thiên rời đi, còn lại những đệ tử thuộc môn phái năm đó đã từng truy sát Lạc Thiên vậy thì không cần rồi, dù sao hắn cần một ít con chuột bạch đi làm thí nghiệm.

Bên cạnh Lạc Thiên ngoại trừ Vô Tâm ra còn có thêm một người, hiển nhiên là tới để giám sát Băng Tuyết, đối với cái này Lạc Thiên không thèm để ý, nếu lúc cần hắn trực tiếp thi triển một số thủ đoạn để che mắt cũng không phải là không thể.

“Đi thôi.” Lạc Thiên không nhìn hai người phất tay một cái, không gian dịch đổi, ba người xuất hiện một lần nữa đã là một cái địa điểm khác.

Tại phía trước hai người là một cái hồ nước, cái này hồ nước rộng chừng mười trượng, ở giữa có một hòn đá, cái này hòn đá giống như một cái chày, nó đỉnh đầu tròn vắt, cao khoảng chừng một mét, phía dưới cắm lấy đại địa bị trồi lên giữa hồ.

Nhìn cái này hồ nước Lạc Thiên hai mắt vận chuyển, Hư Vô Chi Mâu lập tức hiển hiện. Tròng mắt hắn bắt đầu quay loạn nhìn mỗi một cái tọa độ không bỏ sót.

Bây giờ có Hư Vô Long Thể hắn khi sử diễn hóa ra Hư Vô Chi Mâu thì còn mạnh hơn trước, hắn có thể thấy được nhiều thứ mà Tôn Chủ cực hạn không thấy được, chính vì thế cái này bảo tàng bị hắn nhìn gần năm phần.

“Ồ, thú vị.” Thu hồi Mâu Lạc Thiên khẽ cười một tiếng, tựa hồ nghĩ tới cái gì thú vị một dạng.

“Các ngươi đi tới một không gian khác đi” Lạc Thiên quay đầu nhìn hai người nói, cũng không chờ hai người phản ứng phất tay một cái, hai người sau lập tức xuất hiện một không gian khác, ở cái không gian này lúc không ai có thể thấy được bọn họ.

Lạc Thiên hai tay vỗ vào nhau một cái rồi tách ra, khi hắn tách ra lúc trong tay vậy mà xuất hiện một chùm tiên quang, cái này chùm tiên quang giống như một thế giới do tiên khí diễn hóa một dạng, là như vậy mỹ lệ.

“Đi.” Lạc Thiên miệng khẽ nỉ non một cái rồi cái chùm tiên quang kia lao về hòn đá, khi chúng chạm vào nhau không phát sinh vụ nổ như tưởng tượng, mà chùm tiên quang vậy mà trực tiếp dung nhập vào hòn đá kia, “Ầm” một tiếng thật lớn, cả Yêu Hùng Sơn Mạch lập tức rung chuyển, từ hòn đá làm trung tâm tản mát ra vô số sợi tiên quang, mỗi một sợi tiên quang như đại diện cho một người tín ngưỡng một dạng.

Nhìn thấy kết quả Lạc Thiên cười khẽ rồi đi tới không gian chỗ Vô Tâm hai người cùng chờ đợi.

“Ngài vừa làm cái gì vậy?” Nhìn Lạc Thiên ném ra một sợi tiên quang rồi cả Yêu Hùng Sơn Mạch lập tức tức bị tràn ngập tiên quang trong lúc nàng không khỏi kỳ quái.

“Làm mồi câu cá.” Lạc Thiên chậm rãi nói rằng. Hắn vừa rồi sử dụng một chút thủ đoạn để che mắt tu sĩ, chỉ cần bất kỳ ai thấy tiên quang lúc thì chắc chắn sẽ không nhịn được đi tới xem có phải bảo vật hay không. Vừa rồi hắn ném chùm tiên quang kia thế nhưng công dụng cực kỳ kỳ diệu, nó có thể khiến cho bất kỳ vật gì trong thời gian ngắn tản ra một loại ảo cảnh, mà cái này ảo cảnh trong tu sĩ sẽ thấy thứ mà mình muốn nhất và sẽ bị ảo cảnh ảnh hưởng tới tâm trí muốn cướp đoạt, như vậy chỉ cần có tu sĩ gặp nhau thì chắc chắn sẽ tự động tàn sát nhau để có được món đồ trong ảo cảnh.

Những kẻ còn lại trong Yêu Hùng Sơn Mạch đều là đệ tử của truyền thừa đã từng truy sát Lạc Thiên, còn những người khác không phải thì đã bị Cao Long triệu hồi rời đi, cho nên hắn cũng không sợ giết nhầm. Hơn nữa cái bảo tàng này cần máu huyết của tu sĩ mới mở được nên Lạc Thiên dùng những để tử này để hiến tế cũng không sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.