Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 49: Phượng tuấn




“Rắc rắc.” Bỗng nhiên Lạc Thiên nghe được âm thanh thì cúi đầu xuống, trong tay thanh kiếm vậy mà bị Quy Nguyên áp lực ép vỡ, hắn không khỏi cười khổ, từ lúc hắn xuất đạo tới nay vẫn chưa từng dùng một thanh kiếm chính thức, thậm chí năm đó lựa chọn binh khí làm chân khí hắn cũng không chọn kiếm.

Cái này không phải là hắn không thích dùng kiếm mà là không có thanh binh khí nào thích hợp với hắn nên trực tiếp bỏ qua, bây giờ xem ra phải tìm một thanh binh khí mới được.

“Vậy thử Bản Nguyên Kiếm Chiêu của ta xem.” Lạc Thiên nhìn nhất kích Quy Nguyên kia thì nào. Hắn cũng muốn biết xem Bản Nguyên Kiếm Chiêu nếu được Hư Vô Thiên Kinh thôi diễn ra sức mạnh làm dẫn sẽ mạnh như thế nào.

“Oành.” Khí thế Lạc Thiên phóng lên tận thương khung, một cỗ trần ngập tịch mịch mùi vị tản mát mà ra, cỗ khí thế này như tịch mịch lại kinh diễm rồi lại cô đơn.

Một kiếm lao tới Quy Nguyên kia, một kiếm mỹ lệ mà tịch mịch như tuyết, nó màu trắng như tuyết vắt ngang hư không, nơi đi qua để lại một vệt trắng như một bông hoa tuyết, nó mỹ lệ mà thê lương, kèm theo một cỗ tịch mịch khiến lòng người vắng lặng.

Nó như diễn tả chủ nhân chiêu kiếm này nội tâm tịch mịch, tựa hồ chủ nhân của nó là như vậy cô độc, là như vậy vắng lặng.

Nhìn một kiếm như Tuyết Tinh kia tất cả mọi người đang dùng thiên nhãn xem không hiểu sao trong lòng nổi lên một cỗ tịch mịch mà cô độc, tựa như họ chứng kiến một nam tử đang trong trời đông giá rét đứng tại đỉnh núi cao, hắn nhìn xuống cùng thế hệ, thậm chí là chúng sinh, ánh mắt kia là như vậy tịch mịch, không gian kia là như vậy cô độc cùng mỹ lệ.

“Oành.” Mỹ lệ mà tịch mịch nhất kiếm trảm phá hết thảy, nơi đi qua vạn pháp tránh lui, vạn đạo run rẩy, chúng tựa như không dám đối đầu một kiếm kia.”Vù vù.” Không có thanh âm như thiên ngâm, không có nổ lớn như tinh hà vỡ nát, chỉ có trực tiếp nhất phương thức cắt ngang Quy Nguyên rồi lao qua đầu kia đại đạo đi tới Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng.

“Chiêu kiếm này diễn tả nội tâm của ngươi sao? Ngươi rốt cuộc là một người kinh diễm như thế nào mà lại cầu mong một đối thủ cùng cảnh giới như vậy?.” Nhìn Quy Nguyên do hai người hợp lực đánh ra bị chém toái Thác Bàng biết mình sẽ chết trong chiêu này, chỉ là trước khi chết hắn không khỏi nỉn non một câu chỉ hắn mới nghe được. Hiển nhiên hắn có thể đọc thấy nội tâm của Lạc Thiên từ chiêu kiếm kia.

“Thật mỹ lệ một kiếm!, đáng tiếc khi chúng ta chết đi lúc chiêu kiếm này sẽ lại tăng thêm một phần tịch mịch.” Nhìn chiêu kiếm mỹ lệ kia Tằng Vân Sơn dù sắp chết vẫn không thể không khen một tiếng, chỉ là lời ở giữa có tán thán lại có tiếc nuối, tán thán là chiêu kiêu mỹ lệ, tiếc nuối là chiêu kiếm này sẽ càng tịch mịch, tựa hồ mỗi một lần nó giết một đối thủ thì nó lại càng tịch mịch hơn.

“Phốc phốc.” Nhất kiếm chém Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng thành hư vô, tại nhất kiếm dưới hai người từ bỏ phản kháng.

“Hai vị Tôn Chủ bị nhất kiếm chém chết sao?.” Thông qua thiên nhãn nhìn tình hình chiến đấu mọi người không khỏi ngơ ngác xuất thần nói. Đây quả thật là chuyện trăm vạn năm không xuất hiện tại Trường Minh đại lục, một hơi chết hai vị Tôn Chủ.

Cùng lúc đó các Vực ở Trường Minh đại lục trong, rất nhiều môn phái cùng Thánh Quốc, Tiên Quốc.. rung động nhìn cảnh tượng thông qua thiên nhãn, hiển nhiên cũng không chỉ có Kim Ngọc Vực người mới biết trận chiến này. Bởi vì quá xa nên cùng trước đó đã bị Lạc Thiên thác loạn không gian nên cũng chỉ có Tôn Chủ là có thể thấy được tình hình.

Nhìn hai người đã chết Lạc Thiên biến mất tại chỗ, một lần nữa đã xuất hiện tại thiên không của Kim Ngọc Vực.

“Oanh oanh oanh.” Nhất chưởng về tới đám tu sĩ tại Ngọc San Thành, hiển nhiên Lạc Thiên sẽ không buông tha cho đám tu sĩ này, nhị chưởng về Ngạo Thiên Thánh Quốc cùng Thác Tung Sơn.

“Rầm.” Cung điện tại đại đô của Ngạo Thiên Thánh Quốc bị đánh sập, Long Mạch bị đứt đoạn, lần này Lạc Thiên chỉ đánh chết cao tầng của Thánh Quốc mà không muốn làm hại dân thường. Một tầng bảo khố theo sau bị đại thủ nắm lấy rồi kéo đi, biến mất tại thiên không.

Tại Thác Tung Sơn cũng như Ngạo Thiên Thánh Quốc như vậy, bị một đại thủ mang theo diệt thế chi thế lao tới, một chưởng như thâu thiên hoán nhật, thái dương đều bị một bàn tay này che tối.”Rầm.” Thác Tung Sơn các đệ tử chưa kịp chạy đã bị oanh thành cặn bã, Địa Mạch bị đánh vỡ, hiển nhiên Lạc Thiên không buông tha cho bất kỳ ai.

“Rắc rắc.” Tiếp theo đại thủ như thâu thiên kia nắm lấy một bảo khố kéo lên thiên không rồi biến mất.

Nhìn hai đại thủ đem theo hai cái bảo khố kia tất cả tu sĩ nhìn thấy không khỏi cuồng nhiệt nhìn theo, phải biết đó chính là tích lũy mấy trăm vạn năm của hai truyền thừa mạnh nhất trong Kim Ngọc Vực, ai mà không động tâm, chẳng qua động tâm thì động tâm nhưng bọn họ cũng chỉ dám dùng ánh mắt nhìn mà thôi, hiện giờ còn không ai dám khiêu khích Lạc Thiên nữa.

Tại trong biệt viện, Lạc Thiên trở về ngồi tại một bàn trà, là như vậy bình tĩnh cùng hờ hững uống trà, tựa hồ vừa rồi làm mọi việc đều không liên quan tới hắn. Lạc Thiên uống một ly trà rồi bình tĩnh nói nhỏ như chỉ hắn nghe thấy :” Theo lâu như vậy cũng nên ra đi.”

Từ lúc hắn xuất hiện thì đã cảm nhận được có người nhìn mình, chỉ là từ đầu tới cuối vẫn xem hắn đánh nhau không lộ diện, bây giờ mọi việc đã xong cũng là nên lộ mặt gặp nhau.

“Ha ha, nghe tiểu nữ nói nàng có một sư phụ rất lời hại, ta còn tưởng là ai, hóa ra là thiếu chủ Lạc Thiên của Thiên Tinh Cung.” Một tiếng cười nói tràn đầy từ tĩnh bỗng nhiên vang lên, phía trước hư không xuất hiện một trung niên tầm ba lăm tuổi, hắn mày kiếm mắt sáng, phong thần như ngọc, mặc dù bề ngoài nhìn tầm trung niên nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ anh tuấn của hắn.

Hắn đứng đấy cứ như đại diện cho mảnh này thiên địa, vạn pháp đều phải nghe lệnh hắn, có hắn tại Tiên Thần đều phải tránh lui, Tôn Chủ, vừa nhìn là có thể đoán được.

“Mới đầu cảm thấy nàng có duyên với ta mà thôi, chỉ là không ngờ nàng vậy mà là con gái của ngươi.” Lạc Thiên bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trung niên khẽ nói. Tựa hồ hắn cũng có chút ngoài ý muốn khi biết chuyện này.

“Ha ha, nói vậy tiểu nữ và thiếu chủ rất có duyên, như vậy sau này phiền thiếu chủ chăm sóc một hai.” Trung niên cũng cười khẽ. Hắn là Phượng Tuấn, phụ thân của Phượng Duyên, lần trước nghe nữ nhi đi về bảo được cao nhân nhận đệ tử, còn giúp nàng trùng kích mười Chân Ngã Thần Hỏa, cái này không khỏi khiến hắn tò mò lại lo lắng.

Tò mò là ai có bản lĩnh lớn như vậy, lo lắng là có phải có ý đồ với nàng hay không, nhưng khi nhìn thấy Lạc Thiên lúc thì cũng yên tâm cùng xem như hoàn thành nhiệm vụ gặp bàn một số việc luôn. Bởi vì dù Lạc Thiên không phải là người của Vô Cực Vũ Trụ nhưng cũng có liên hệ chặt chẽ với Vô Cực Vũ Trụ, hơn nữa hai người cũng gặp qua hai lần, cho nên xem như là quen biết, như vậy hắn cũng đã không còn gì đáng lo nữa.

Hơn nữa trước đó Phượng Duyên đã nói một ít chuyện liên quan tới thù oán của lần này, muốn hắn phải chú ý nên vẫn luôn chú ý hành tung của Lạc Thiên, chỉ cần hắn đi ra thì Phượng Tuấn sẽ lập tức tới gặp nên lần này mới tới.

“Ngươi tới đây hẳn là lo lắng nàng đi, đã biết là ta vậy hẳn là yên tâm đi.” Lạc Thiên cũng từ tốn nói. Với thân phận thiếu chủ Thiên Tinh Cung của hắn thì dù là Tôn Chủ cửu trọng gặp cũng phải nhượng nhịn ba phần, cho nên đối với Phượng Tuấn tôn trọng cũng không có gì là lạ.

Phải biết Thiên Tinh Cung thế nhưng một trong truyền thừa mạnh nhất trong kỷ nguyên này, ngoại trừ thiên phú cùng chiến lực của Lạc Thiên ra thì nó bên ngoài có chín vị Tôn Chủ cực hạn đã đủ cho Thập Thiên đều phải kiêng kỵ, chứ chưa nói tới trong tối còn có Tôn Chủ cực hạn nữa hay không. Chính vì thế có thể thấy được địa vị của Lạc Thiên siêu nhiên như thế nào.

“Việc này ta đã không có gì đáng nói, chỉ là ta rất tò mò tiểu nữ Phượng Duyên rốt cuộc là cái gì huyết mạch?.” Phượng Tuấn thu hồi nụ cười rồi trịnh trọng nói. Hiển nhiên đây là hắn quan tâm nhất vấn đề, dù sao hắn phải biết nàng có huyết mạch gì để sau này còn thu xếp con đường cho nàng, hắn không muốn Phượng Duyên có cái gì ngoài ý muốn xảy ra.

Lạnh nhạt nhìn Phượng Tuấn một cái rồi Lạc Thiên tay khẽ vẫy, không gian lập tức phong tỏa, hai người một lần nữa đã xuất hiện tại một tọa độ không người biết khác.

Nhìn Lạc Thiên phong tỏa không gian lúc Phượng Tuấn khuôn mặt trịnh trọng đã biến thành ngưng trọng hẳn lên, hiển nhiên hắn đoán được đây là ý vị như thế nào.

“Hư Vô Ngọc Âm Huyết.” Lạc Thiên cũng không có cái gì dấu diếm, dù sao Phượng Tuấn cũng là phụ thân của Phượng Duyên.

“Hư Vô?, Đây là cái gì huyết mạch?.” Phượng Tuấn nghe được từ Hư Vô lúc thì biến sắc rồi lập tức hỏi. Người thường không hiểu Hư Vô hai chữ đại diện cho cái gì nhưng Phượng Tuấn là Tôn Chủ nên biết khá nhiều, hắn biết chỉ cần dính tới Hư Vô hai chữ đều liên quan tới những chuyện cơ mật.

“Chuyện này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết sau này nàng muốn làm gì thì cứ tùy ý nàng, mọi chuyện ta đã sắp xếp, không có gì đáng để lo.” Lạc Thiên nhìn thật sâu Phượng Tuấn rồi lạnh nhạt nói.

Nghe Lạc Thiên nói Phượng Tuấn suýt phun lão huyết, phong ấn không gian, phun ra một cái tên của huyết mạch rồi im miệng, vậy mà từ đầu hắn cứ tưởng Lạc Thiên sẽ nói cái gì kinh thiên đại sự, cuối cùng cũng chỉ hai câu này.

Cái Phượng Tuấn trách nhầm Lạc Thiên, bởi vì Huyết Mạch của Phượng Duyên liên quan tới Lạc Tộc nên Lạc Thiên không thể tiết lộ quá nhiều, nếu như có kẻ biết công dụng của huyết mạch Phượng Duyên thì e rằng dù là Tôn Chủ cực hạn cũng điên cuồng vì nàng. Lần trước nói về huyết mạch của Phượng Duyên lúc Lạc Thiên vẫn còn dữ lại không cho nàng biết, chính là vì sợ ảnh hưởng tới nàng.

Chuyện sau này sẽ nói!

“Chỉ như vậy thôi sao?.” Phượng Tuấn có chút hi vọng nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên rất muốn biết nhiều thông tin của huyết mạch Phượng Duyên hơn. Nhưng hắn không dám ép quá đáng, không nói trước đánh có lại hay không, chỉ nói thân phận Lạc Thiên thôi đã khiến rất nhiều người chùn bước, mà hắn cũng là một trong số đó.

“Ta gọi ngươi tới đây là muốn sau này hãy để ý những người tiếp xúc với Phượng Duyên, nếu như có ai có cái gì khả nghi thì tốt nhất là trực tiếp giết.” Lạc Thiên không trả lời mà nhìn Phượng Tuấn nói tiếp.

“Về phần tại sao ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết ta làm vậy là vì tốt cho nàng là được.” Không cho Phượng Tuấn ngắt lời Lạc Thiên nói luôn.

Đối với Lạc Thiên thái độ Phượng Tuấn cũng chỉ cười khổ rồi nói :” Thôi được, hi vọng ngài không muốn làm hại Phượng Duyên, nếu không dù liều mạng ta cũng sẽ cho Thiên Tinh Cung mất một miếng thịt.”

Nói tới câu cuối thần sắc hắn cực kỳ nghiêm túc mà thành khẩn, hai mắt như thần đao đâm thẳng lòng người nhìn về Lạc Thiên, hiển nhiên hắn nói được thì sẽ làm được.

“Âm La Điện tại Vô Vực Vũ Trụ thế nào rồi, mấy lão già bên các ngươi đã động thủ hay chưa?.” Đối với Phượng Tuấn uy hiếp Lạc Thiên không để ý cười nói, cái này mới là lý do hắn phong ấn không gian, hiển nhiên hắn rất muốn biết lần này Vô Cực Vũ Trụ sẽ có ý kiến như thế nào.

“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi, chỉ chờ cá cắn câu nữa là được.” Phượng Tuấn đối với vấn đề này cũng không giấu diếm, hiển nhiên Vô Cực Vũ Trụ cùng Thiên Chiến Vũ Trụ của Lạc Thiên đã từng rất nhiều lần hợp tác đối phá Âm La Điện nên cũng không phải cái gì bí mất cần dấu.

“Nói nghe một chút coi.” Lạc Thiên cũng tò mò về mấy lão già trong Vô Cực Vũ Trụ sẽ dùng cái gì mồi câu nên lập tức hỏi.

Hai người nói một ít chuyện cực kỳ cơ mật, bàn tán tầm hai canh giờ mới dừng lại. Cuối cùng Phượng Tuấn cổ quái nhìn Lạc Thiên nói :” Nghe nói Hoặc Thiên tiểu thư đang ở Yến Lâm Cung!.”

Nói tới đây hắn không khỏi nhìn nhiều Lạc Thiên một cái, năm đó chuyện Lạc Thiên cùng đại tổ sư Thiên Tinh Cung cãi nhau suýt trở mặt hắn cũng nghe nói qua, bởi vì với địa vị của hắn muốn biết một số chuyện cũng rất dẽ dàng. Mà hai người cãi nhau xong lúc, về sau do một số việc mà quan hệ hai người lành lại, nhưng lúc đó Hoặc Thiên đã rời đi Thiên Tinh Cung, bây giờ Lạc Thiên như đến thì e rằng có việc hay để xem.

“Ngươi cũng muốn tham dự một chân sao?.” Lạc Thiên hai mắt thao thao bất tuyệt quang mang nhìn thẳng vào Phượng Tuấn, tựa hồ một lời không hợp là ra tay. Hiển nhiên đối với chuyện riêng của mình Lạc Thiên rất ghét người khác bàn tán. Hơn nữa Lạc Thiên vừa nhìn đã đoán được tâm tư của Phượng Tuấn, cái tên này già mà không đứng đắn, vừa nhìn đã thấy ghét.

“Cái này, cái này, ha ha.” Nhìn Lạc Thiên tựa hồ một lời không hợp là đánh nhau Phượng Tuấn không khỏi cười gượng một tiếng. Hắn kỳ thực cũng có ý hợp tác Lạc Thiên với Phượng Duyên nên mới hỏi, dù sao ở Thập Thiên trong thầy trò yêu nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ xem ra phải tạm hoãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.