Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 46: Con kiến hơi lớn




“Không biết các vị lần này đem quân tới Ngọc San Thành là có ý gì, không lẽ các vị muốn cùng Ngọc San Thành bọn ta khiêu chiến sao?.” San Tề Quân lạnh nhạt nhìn Tằng Ngạo cùng Thác Luân rồi nhìn mấy tiểu môn phái nói. Hiển nhiên hắn biết được lý do nhưng mà trước lúc đi nữ nhi San San của hắn đã từng nói qua, nếu có thể vậy thì trợ giúp Lạc Thiên một tay, chính vì vậy lần này hắn trực tiếp đứng ra.

“San thành chủ, lần này bọn ta tới là muốn báo thù cho con trai cùng đệ tử, hi vọng San thành chủ nể mặt để bọn ta tiến vào.” Thác Luân kiêng kỵ nhìn San Tề Quân rồi chậm rãi nói. Hắn thật không muốn cùng San Tề Quân nổi lên xung đột chút nào.

“Đúng vậy, hôm nay bọn ta tới chỉ vì báo thù, hi vọng San thành chủ nể mặt cho một con đường.” Tặng Ngạo cũng ngưng trọng nhìn San Tề Quân nói.

“Phải đấy, mong San thành chủ nể mặt mở một con đường cho bọn ta vào báo thù.” Cũng có một số tiểu môn phái bắt đầu dồn thế nói.

“Trả thù là muốn làm sao tại hạ không biết, nhưng các vị đem binh tới Ngọc San Thành bọn ta trước như vậy các vị không thấy quá đáng sao.” Đối với mấy người dồn thế muốn ép mình mở cửa thành lúc San Tề Quân khuôn mặt lạnh nhạt đã thành lạnh như băng nói.

“San thành chủ lời nói sai rồi, chúng ta đều là Kim Ngọc Vực nhân, đáng lẽ ra nên giúp nhau một tay mới đúng.” Thác Luân không cho là đúng rồi nói tiếp :” Huống chi bọn ta chỉ muốn bắt một kẻ ngoại lai của Kim Ngọc Vực mà thôi, San thành chủ như muốn ngăn cản vậy không khỏi làm Kim Ngọc Vực nhân lạnh tâm đi.”

Tuy hắn kiêng kỵ San Tề Quân con gái nhưng không có nghĩa là hắn sợ, phải biết Thác Tung Sơn bọn hắn cũng có Tôn Chủ tọa trấn, nên không cần phải quá mức kiêng kỵ. hơn nữa hắn cũng không tin vì một Nhân Tôn tiểu tử San Tề Quân lại dám chống đỡ các môn phái bọn họ.

“Đúng vậy, lẽ nào San thành chủ không đem Kim Ngọc Vực tất cả môn phái vào mắt hay sao?.” Tặng Ngạo cũng đổ dầu thêm lửa, hắn cũng như Thác Luân chỉ kiêng kỵ mà không tới nỗi sợ San Tề Quân nên muốn kéo theo cừu hận nói.

“Đây là Ngọc San Thành, chỉ cần ai vào Ngọc San Thành như vậy có nghĩa là Ngọc San Thành nhân, các vị mời trở về cho.” Chỉ tiếc để hai người thất vọng, San Tề Quân vậy mà không để ý hậu quả trực tiếp từ chối nói, thần thái ở giữa là như vậy kiên định.

“Nói vậy San thành chủ là muốn ngăn cản bọn ta trả thù.” Tằng Ngạo khuôn mặt âm trầm nói, một cỗ kinh thiên khí thế tản mát mà ra, tại cỗ này khí thế chư thần đều lui binh, vạn vực bắt đầu bạo nứt, thiên khung ban ngày càng trở nên âm u, hắn giờ khắc này như Đế Vương hiệu lệnh thiên hạ tu sĩ một dạng, khiến người muốn quỳ bái xúc động.

“Không lẽ các ngươi định tấn công Ngọc San Thành bọn ta sao.” San Tề Quân khuôn mặt lạnh như băng đã lạnh tới cực điểm, một cỗ không kém gì Tằng Ngạo khí thế phá không mà ra, nó như sóng lớn muốn cuốn hết mọi thứ, bát hoang lục địa đều lay động trước cỗ khí thế này.

Phía sau hắn cũng đi ra từng tôn binh sĩ, mỗi người đều khí huyết hạo hãn như muốn lật tung chư thiên.

“Đã San thành chủ không muốn giao người vậy bọn ta đành phải đắc tội.” Thác Luân cũng âm trầm nói. Nói xong một cỗ sắc bén như có thể chặt đứt thời gian, đoạn nhân quả từ Thác Luân tản mát ra.

“Các ngươi tới đây là vì giết ta sao?.” Tại mọi người chuẩn bị đánh nhau lúc, một âm thanh như từ chín tầng trời rủ xuống, thanh âm như từ thương thiên phát ra, mọi người nghe được âm thanh này lúc không hiểu sao một cỗ muốn quỳ bái xúc động.

Chẳng biến từ lúc nào một thanh niên tóc trắng như đại diện cho hồng trần 300 trượng đã đứng tại thiên không. Hắn chắp tay sau lưng, phong thần như ngọc, khuôn mặt hoàn mỹ Vô Khuyết, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám người bọn họ.

“Ngươi là Lạc Thiên, kẻ giết con trai bản tọa?.” Thác Luân thấy Lạc Thiên lúc không hiểu sao tim đập liên hồi, cuối cùng hắn cố bình tĩnh nhìn Lạc Thiên hỏi, tuy là hỏi nhưng giọng nói lại tràn đầy khẳng định.

“Một con kiến hôi mà thôi, giết cũng đã giết, cần phải biết hắn là ai sao?.” Lạc Thiên bình tĩnh mà thờ ờ nói. Với hắn mà nói Thác Nhạc đích thật không khác gì một con kiến hôi.

Lời nói tựa hồ con trai Thác Luân là chó đất gà sanh một dạng, cái này khiến mấy tiểu môn phái không khỏi líu lưỡi, phải biết tại Kim Ngọc Vực còn chưa ai ở trước mặt Thác Luân lớn lối như vậy, dù là San Tề Quân hay Tằng Ngạo cũng không dám như thế, cái này chẳng khác nào ở trước mặt đám đông trực tiếp đánh mặt Thác Luân cùng Thác Tung Sơn.

“Tốt tốt, hôm nay bản tọa muốn xem xem ngươi mạnh như thế nào mà lại có khẩu khí lớn như vậy.” Thác Luân hai mắt hắn trở nên sắc bén như thần kiếm đâm xuyên lòng người nhìn về Lạc Thiên, âm trầm giận quá thành cười nói.

“Tiểu súc sinh, hôm nay bản tọa muốn lột da uống máu ngươi, để đòi lại uy nghiêm cho Ngạo Thiên Thánh Quốc.” Tằng Ngạo cuồng hống nói, hiển nhiên với Đế Vương như hắn uy nghiêm quan trọng hơn con trai.

“Oanh oanh.” Tặng Ngạo động, hắn dơ tay một chỉ thành kiếm chém tới, chỉ phong như xuyên qua tinh thạch, những nơi đi qua tinh thạch đều vẫn lạc, như là tận thế.

Nhìn thấy Tặng Ngạo một kiếm San Tề Quân đang muốn ra tay, hắn từng nghe nữ nhi nói nếu có thể hãy giúp Lạc Thiên, bây giờ nếu để Lạc Thiên chết trước mặt mình vậy hắn không còn mặt mũi nào gặp mặt nữ nhi nữa. Chỉ là không chờ hắn ra tay lúc Lạc Thiên động.

Tay phải khẽ vẫy, không gian hóa thành mười cái kính, trong kính phản chiếu mười đòn đánh y hệt của Tặng Ngạo, khí thế không kém chút nào lao ra.

“Oành.” Mười kiếm chiêu phá vỡ nhất kiếm của Tằng Nhất rồi tiếp tục lao về phía trước, kiêm chiêu như vượt qua không gian, xuyên qua thời không chém về hắn.

Tằng Ngạo nhìn mười chiêu kiếm như trảm chư thiên kia biến sắc, Đế Vương Kiếm xuất ra, mười kiếm chém tới, kiếm thế như Đế Vương quan lâm vạn giới, tại cỗ Đế Vương này phía dưới vạn kiếm đều thần phục.

“Oành.” Hai bên đụng vào nhau như thiên ngâm vang lên, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa.

“Thật quỷ dị tiểu tử.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà phản chiếu kiếm chiêu của Tằng Ngạo đơn giản như vậy mọi người không khỏi trợn mắt há mồm líu lưỡi.

“Các ngươi đã ra tay với ta thì vậy các ngươi cũng không cần phải tồn tại.” Lạc Thiên nhìn đám người muốn giết mình kia bình tĩnh mà hờ hững khẽ nói.

“Vụt vụt.” Tất cả binh khí của mọi người bỗng nhiên phá không mà ra, tựa như bị cái triệu hoán một dạng, tại cỗ này sức mạnh triệu hoán dưới quản chi có là Bản Mệnh Chân Khí cũng không thể kiểm soát lao ra, chúng hoành không bay về phía sau Lạc Thiên.

“—Ép—ép.” Từng thanh âm vang lên, một cỗ hủy diệt khí tức sát nhập vào từng món binh khí, khi hủy diệt chi lực sát nhập vào chúng trở nên sắc bén, như có thể hủy diệt Thập Thiên Vũ Trụ.

“Vèo.” Từng món binh khí mang theo diệt thế chi thế lao về trước, những nơi đi qua vạn vật đều bị hủy diệt, không gian, thời gian.. Tiên, Ma, Thần tất cả mọi thứ đều hôi phi yên diệt tại hủy diệt chi lực này.

Đối diện những thanh binh khí đang lao về họ kia, quản chi là Tằng Nhất, Thác Luân cũng lộ ra tuyệt vọng, bọn họ không hiểu, đây không phải chỉ là một Nhân Tôn con kiến hôi sao, tại sao lại có sức mạnh khiến họ tuyệt vọng.

“Aaa.” Từng kiếm vang lên, xung quanh những tu sĩ bị binh khí hướng về kêu rên như ngày tận thế. Nhìn tràng cảnh như tu la địa ngục kia San Tề Quân cùng phía sau quân đoàn không khỏi rùng mình. Hiện tại không khỏi may mắn lúc đầu mình kiên quyết từ chối giao ra Lạc Thiên, nếu không bây giờ kết quả bọn họ đều không dám nghĩ.

“Mở.” Tặng Ngạo nhìn những món binh khí mang theo diệt thế chi thế cuồng hống, hắn đã không thể quan tâm Cấm Vệ Quân của hắn được nữa, tám cái Chân Ngã Thần Hỏa tề xuất, hắn tế ra hai cái tôn bảo rồi thôi động khí huyết đánh ra hai kích.

“Vù vù.” Hai kích phá không mà tới, tại hai kích này phía dưới cửu nhật trầm thiên, vạn vực tề phóng, thiên địa đều lay động, tại hai kích này phía dưới cái gì Thánh Tôn đều không đáng nhắc tới.

“Phá Diệt.” Nhìn hai kích kia San Tề Quân biến sắc lập tức rống lớn :” Mau phòng thủ.”

Phải biết nếu hai kích này đánh vào Ngọc San Thành thì e rằng cặn bã cũng không còn, hắn không thể để chuyên đó xảy ra được.

“Oành.” Liền ngay lúc này cũng hai kích Phá Diệt lao tới, những nơi đi không gian phá toái, tinh thần còn chưa chạm vào đã vỡ nát, hai kích như muốn đánh không gian về bản nguyên một dạng.

“Tiểu đạo mà thôi.” Nhìn bốn kích Phá Diệt kia Lạc Thiên vẫn ung dung không vội.

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên thâm thúy, thâm thúy tới mức bất kỳ ai nhìn vào đều bị hút đi hồn phách, tại ánh mắt này phía dưới bốn đòn Phá Diệt vậy mà trực tiếp tiêu thất.

“Không thể nào!.” Tất cả mọi người nhìn bốn kích Phá Diệt vậy mà hư không tiêu thất lúc thì không thể tin kêu to. Phải biết Phá Diệt nhưng là đòn đánh có thể uy hiếp được Tôn Chủ, vậy mà bây giờ trực tiếp tiêu thất, trong lúc nhất thời mọi người còn không lấy lại tinh thần.

“Vèo Vèo.” Liền ngay mọi người thất thần lúc hư không bỗng nhiên vô căn cứ xuất hiện bốn kích Phá Diệt, chúng không cho mọi người kịp phản ứng trực tiếp lao tới, hai kích lao về những tu sĩ còn sống sót, hai kích lao về Tằng Ngạo cùng Thác Luân.

Đây là không gian uốn cong, có thể làm cho bất kỳ thứ gì dịch chuyển vào dị thứ nguyên rồi uốn cong không gian khiến nó dịch chuyển về kẻ địch.

“Lão tổ cứu ta.” Nhìn hai kích kia Tằng Ngạo cùng Thác Nhạc biến sắc rồi đồng thời cuồng hống kêu cứu, vừa rồi bọn họ đánh ra hai kích phá diệt đã là cỗ hết sức, bây giờ đã lực bất tồng tâm, đành phải gọi lão tổ ra cứu.

“Vù Vù.” Liền ngay lúc này, Ngạo Thiên Thánh Quốc cùng Thác Tung Sơn bỗng lao ra hai chùm sáng, cái này chùm sáng như là cái hộ thuẫn, xung quanh có từng sợi đại đạo đan xen mà thành, mười phần chắc chắn bao vây lại Tặng Ngạo cùng Thác Nhạc. Cái này hộ thuẫn như thứ kiên cố nhất chư thiên, tựa hồ không gì có thể phá.

“Ầm.” Thanh âm như minh Thập Thiên, Trường Minh đại lục trực tiếp rung động.

Cùng lúc đó từ Thác Tung Sơn một nam tử đứng trên núi, hắn một bước bước ra. Một bước này như dẫm lên trái tim mọi người, mội bước vượt qua ức vạn dặm tới thiên không trên Ngọc San Thành. Khi hắn xuất hiện tất cả mọi người thân bất do kỷ phục bái tại đất không dám ngẩng đầu.

Ngạo Thiên Thánh Quốc trong cũng đi ra một nam tử, hắn đại đạo đan thành một hoàng bào, hắn đứng đấy như chúng Đế Chi Vương, tất cả sinh linh trong thiên địa này đều phải chờ pháp chỉ của hắn.”Vụt.” Hắn lách mình một cái đã xuất hiện tại thiên không, đứng ngang với nam tử từ Thác Tung Sơn kia.

“Tiểu tử, tự sát đi, bản tọa cho ngươi toàn thây.” Nam tử từ Ngạo Thiên Thánh Quốc nhìn Lạc Thiên miệng phun châm ngôn nói. Lời nói như Đế Vương ban chết cho sinh linh. Là như vậy cao cao cao tại thượng, là như vậy nhìn xuống chúng sinh, sinh linh nếu đạo tâm không kiên định nhất định sẽ bị chân ngôn ảnh hưởng mà làm theo.

Hắn là lão tổ của Ngạo Thiên Thánh Quốc, Tằng Vân Sơn, đã từng là thiên tài bễ nghễ một thời đại của Trường Minh đại lục, đang bế quan lúc vậy mà cảm nhận được tôn tử gọi cứu thì lập tức tới ngay, chỉ là không ngờ tôn tử vậy mà bị một con kiến hôi Nhân Tôn đánh tới nỗi phải kêu cứu, cái này khiến hắn quá thất vọng đành phải xuất thủ.

“Đúng vậy, ngươi tự ra tay hay bọn ta ra tay đây.” Nam tử từ Thác Tung Sơn cũng chậm rãi nói, hắn là Thác Bàng, cũng đã từng là một trong cự vô phách của Trường Minh đại lục, lần này không phải bất đắc dĩ hắn sẽ không muốn xen vào chuyện này, dù sao một vị Tôn Chủ vậy mà ra tay trấn sát một cái Nhân Tôn tiểu tử, nếu truyền đi hắn còn thật không có mặt mũi gặp người đời.

“Chỉ là con kiến hơi lớn một chút cũng dám lớn lối.” Nhìn hai người chỉ là một Tôn Chủ nhất trọng cùng nhị trọng vậy mà dám nói mình tự sát Lạc Thiên không khỏi bật cười. Trong mắt trần đầy châm chọc khẽ nói.

“Ực.” Nghe Lạc Thiên lời nói phía sau Ngọc San Thành không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trần đầy không thể tưởng tượng được nhìn Lạc Thiên. Phải biết đây là Tôn Chủ à, là Thần Linh, là tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh trong Trường Minh đại lục à, ít ra trong mắt họ là thế.

Vậy mà giờ lại cái người dám nói Tôn Chủ “chỉ là con kiến hơi lớn”. Cái này không khỏi quá bá đạo đi, đây quả thật là không để Tôn Chủ vào mắt, không, đây thậm chí là xem tôn Chủ như súc vật, là như vậy tự nhiên, là như vậy tự tại không để ý. Bọn họ ngoại trừ Vô Địch thì đã không có từ gì để hình dùng Lạc Thiên nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.