Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 28: Chuôi Kiếm Đá cùng La Bàn




“Không được.” Trung niên khi nghe được Mộc Sương Tuyền lúc thì hai mắt hiện lên tinh quang rồi lại như nghĩ tới điều gì đó lại cự tuyệt.

“Vậy dùng Sinh Mệnh Ngọc Tuyền đổi như thế nào?.” Lạc Thiên không chờ nam tử nói đã đoạt trước một bước nói. Hiển nhiên hắn muốn có được hai món đồ này.

Đang định nói chuyện thì bị người cắt lời cái này khiến nam tử vốn cao cao tại thượng đã quen như hắn rất không vừa ý, hắn không khỏi lạnh lùng quay đầu nhìn Lạc Thiên một cái, chỉ là khi nhìn thấy Phượng Duyên thì biến sắc, hiển nhiên là biết thân phận của nàng.

“Sinh Mệnh Ngọc Tuyền.” Trung niên khi nghe được Sinh Mệnh Ngọc Tuyền thì hai mắt tỏa sáng, đôi mắt nóng bỏng nhìn Lạc Thiên một cái, chỉ là hắn lại giống như lúc trước lắc đầu :” Không Được.”

“Phượng Duyên tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.” Nam tử cao cao tại thượng nhìn Lạc Thiên một cái rồi chuyển qua Phượng Duyên cười nói, thần thái ở giữa rất ưu nhã quý tộc, hoàn toàn không giống cao cao tại thượng như lúc đầu.

“Tằng Nhất thái tử.” Phượng Duyên nhìn thấy nam tử trước mắt cũng lạnh nhạt chào hỏi, hiển nhiên hai người đều biết.

“Sư phụ, vị này là thái tử Tằng Nhất của Ngạo Thiên Thánh Quốc.” Phượng Duyên thu hồi ánh mắt rồi không nhìn Tằng Nhất nữa, hiển nhiên không phải rất quen thuộc.

“Không biết vị này là?.” Đối với thái độ của Phượng Duyên hắn cũng không nói gì, chỉ là nhìn về Lạc Thiên nhàn nhạt nói, thần thái so với Phượng Duyên khác biệt, hoàn toàn là trên cao nhìn xuống.

“Vậy thêm Ngọc Tuyền Thụ lá cây thì thế nào?.” Lạc Thiên đối với ánh mắt trên nhìn xuống kia không vừa mắt nên không thèm để ý nhìn trung niên lạnh nhạt nói.

Hiển nhiên Ngọc Tuyền Thụ lá cây rất quý hiếm, phải biết Ngọc Tuyền Thụ theo một ý nghĩa nào nó đã vượt qua linh dược, nếu nói chính xác thì đã là thập ngũ phẩm cấp bậc, mà nếu dùng Ngọc Tuyền Thụ lá cây hợp với Sinh Mệnh Ngọc Tuyền thì hiệu quả sẽ tăng cao hơn.

Bởi vì người đời đều biết Sinh Mệnh Ngọc Tuyền thường được sản sinh từ Ngọc Tuyền Thụ, chính vì thế nếu hai thứ này phụ trợ cho nhau thì sẽ giúp Sinh Mệnh Ngọc Tuyền vượt qua hiệu quả của nó.

“Vị đạo hữu này, mọi thứ đều phải có trước sau. Tại hạ là người tới trước, như vậy lần này nên là ta ra giá mới đúng đi, đạo hữu làm như vậy là muốn cướp bảo vật với ta sao, phải biết vạn vật đều chỉ một cái chữ duyên.” Tằng Nhất thấy Lạc Thiên không nhìn mình đã sớm nổi giận nhưng ngại Phượng Duyên bên cạnh nên cố nén, hắn không chờ trung niên trả lời lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy sư phụ, làm như vậy không phải là hơi quá sao.” Phượng Duyên cũng có chút không có ý tứ nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên trong tiềm thức của nàng người tới trước đều có quyền lựa chọn trước. Hơn nữa nàng biết Tằng Nhất thế lực sau lưng rất lớn, nàng không muốn Lạc Thiên bị cuốn vào phiền phức khi mới tới.

Thấy Phượng Duyên đồng ý quan điểm của mình Tằng Nhất đắc ý cười rồi nhàn nhã nhìn Lạc Thiên, tuy hắn rất bất ngờ vị này là sư phụ của nàng nhưng bây giờ không phải lúc hỏi.

“Đúng vậy, tu sĩ chúng ta nên để ý một chữ duyên.” Lạc Thiên cũng khá đồng ý với vấn đề này.

Nghe Lạc Thiên trả lời Tằng Nhất rung đùi đắc ý, mà Phượng Duyên thì thở nhẹ một hơi, hiển nhiên nàng không muốn sư phụ nàng có phiền phức.

“Nhưng nếu không có duyên vậy thì trực tiếp cướp là được rồi.” Lạc Thiên nhìn hai người rồi cười khẽ nói.

“-- Sộp.” Vốn đang rung đùi đắc ý Tằng Nhất cùng thở nhẹ Phượng Duyên suýt chút nữa ngã sập xuống đất, hiển nhiên không ngờ vừa mới đồng ý quan điểm lại lập tức trở mặt Lạc Thiên.

“Duyên nhi, ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này tuy có chữ “Duyên”, nhưng mọi thứ đều phải do mình tranh thủ, làm tu sĩ không thể dựa vào những thứ quá mức mờ mịt kia.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn Phượng Duyên rồi nói :” Chúng ta tu luyện vốn là đoạt thiên tạo hóa, có lúc dù biết như vậy là không được nhưng vẫn phải làm, mà chẳng vì cái gì khác, chỉ vì mình, người không vì mình trời tru đất diệt.”

Nói xong không để ý hai người rồi đi tới trung niên nam tử , Lạc Thiên lấy ra hai vật đặt trước mặt, một cái bình ngọc cùng một lá cây. Bình ngọc tuy không mở nắp nhưng đã trần ngập sinh mệnh lực, còn lá cây màu xanh nhạt, chúng quanh thân tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, tựa như có thể thanh lọc lòng người.

“Thế nào?.” Lạc Thiên bình tĩnh nhìn trung niên khẽ nói, từ lúc đầu hắn vẫn chú ý tới trung niên, khi thấy trung niên nghe tới Mộc Sương Tuyền thì có phản ứng, cái này khiến hắn đoán được trung niên muốn một loại chữa bệnh thánh dược, mà hai món đồ của hắn nếu hợp lại cùng nhau thì hầu như có thể chữa hết bệnh cho tu sĩ trung lưu.

“Được.” trung niên lập tức đáp ứng rồi đưa hai vật cho Lạc Thiên, một cái hình tròn nhìn như la bàn được làm bằng đá, mỗi một góc của cái La Bàn đều là có một con yêu thú trấn giữa, mà những con yêu thú này nhìn rất bình thường, chúng là tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi.

Vừa nhìn món đồ này Lạc Thiên liền biết đây là một chí tôn bảo, hơn nữa còn là cực phẩm trong cực phẩm.

Chí Tôn Bảo cũng như tên của nó, nó là binh khí mạnh không kém gì Tôn Chủ Chân Khí, thậm chí theo ý nghĩa nào đó nó vượt qua Tôn Chủ chân khí. Chí Tôn Bảo có hai cách sử dụng, một là dùng thiên địa tinh hoa uẩn dưỡng tích trữ năng lượng, hai là dùng khí huyết để sử dụng.

Một cái khác đó là một Thạch Đầu hình dạng chuôi kiếm, nhìn rất bình thường nhưng Lạc Thiên vừa nhìn đã kích động, chỉ là vẫn cố đem kích động vào trong, hắn muốn chờ trở về rồi tìm hiểu thật hư cũng không muộn.

“Đi thôi.” Lạc Thiên nhìn Phượng Duyên nhàn nhạt nói rồi đi trước, từ đầu tới giờ nhìn cũng không nhìn thái tử Tằng Nhất một cái.

“Vâng.” Phượng Duyên mang theo ánh mắt áy náy nhìn Tằng Nhất rồi đi theo Lạc Thiên.

“Hừ.” Tằng Thiên thái tử nhìn hai người rời đi khuôn mặt âm u, hừ một tiếng rồi rời đi.

“Sư phụ, hai món đồ này rất quý sao?.” Phượng Duyên tò mò nhìn Lạc Thiên hỏi, hiển nhiên theo nàng Lạc Thiên không thèm để ý mặt mũi của Tằng Nhất thái tử mà đoán được Lạc Thiên hẳn là biết hai món đồ này.

“Rất đáng gờm.” Lạc Thiên cũng không phủ nhận nói, còn đối với đắc tội Tằng Nhất thái tử hay Ngạo Thiên Thánh Quốc hắn đều không để ý, đối với hắn mà nói món đồ hắn muốn vậy cho dù là ai cũng không cản được quyết tâm của hắn.

“Nó có tác dụng gì vậy.” Phượng Duyên nhịn không được hiếu kỳ hỏi, phải biết ngay cả Thiên Tinh Tháp bảo vật như vậy hắn cũng cho nàng, vậy mà giờ chỉ vì hai món đồ Lạc Thiên lại muốn dành cướp như thế.

“Cái này sau này ngươi sẽ biết.” Lạc Thiên đối với cái này cười nhạt không nói, dù sao hắn cũng không thể cái gì cũng nói cho nàng được, ít nhất khi nàng cảnh giới còn thấp là không được.

“Thôi đi, có cái gì mà thần thần bí bí.” Phượng Duyên không cho là đúng lầm bầm.

Hai người đi dạo một lát rồi tới một cái biệt viện, cái này khá lớn, ở đây hoàn ảnh hoàn toàn tách biệt với ngoại giới. Nhìn tòa này biệt viện Lạc Thiên gật đầu đồng ý rồi trực tiếp tìm một phòng ở.

Đem Phượng Duyên trở về Lạc Thiên vào phòng lấy ra La bàn cùng Thạch đầu có hình chuôi kiếm kiểm tra. Một lát sau không ra ngoài Lạc Thiên sở liệu, chỉ mất một chút thời gian là có thể nhận chủ thành công.

Còn cái chuôi kiếm Thạch Đầu Lạc Thiên kiểm tra cũng không ra kết quả, cuối cùng Lạc Thiên dùng sức bóp một cái, Thạch Đầu vẫn không xả ra vấn đề gì, thấy vậy hắn lại thử lại một lần vẫn một lần không có kết quả.

“---Ông” sau lưng Lạc Thiên không gian mở ra, từ trong đi ra một cái sợi xích màu xám, nó như một con Thiên Mãng, khi cái xích này lao ra không gian xung quanh mọi thứ như bị cầm cố, tựa hồ không gian bị một sức mạnh nào đó đang phong ấn lại. Tại cái này xích sắt lúc một cỗ khí thế bá đạo phá không mà ra, trên có thể diệt Tiên Thần, dưới có thể trấn phong Minh Ngục.

Xích sắt lao tới quấn lấy chuôi kiếm đá rồi dùng sức xiết rồi, tại cái lực xiết như Thiên Mãng quán thiên, tựa hồ bất kỳ thứ gì tại xích sắt quấn lấy phía trong đều không thể thoát thân, quản chi ngươi là vô địch hạng người cũng chỉ bị xoắn giết phần.

Cửu Xích Phong Thiên không chỉ dùng để phong ấn, mà nó còn là một loại công kích pháp bảo, có thể nói nó là Chí Tôn Bảo vương trung chi vương. Quản chi lại chỉ một tầng cũng không phải ai cũng có thể tránh thoát.

“—Rắc.” Một tiếng vỡ vâng lên, tại Cửu Xích Phong Thiên phía dưới chuôi kiếm đá dần dần hiện vét rách, cũng không bao lâu “Sộp—“ một tiếng chuôi kiếm đá vỡ thành từng mảnh.

Khi vỡ nát nó lộ ra một cái chuôi kiếm hình đầu Long trắng như tuyết, tại cái miệng của nó có một cái khoảng trống, tựa hồ tại trước đây có một lưỡi kiếm đã từng cắm vào.

Nhìn chuôi kiếm này Lạc Thiên không khỏi ngẩn ra, cuối cùng hắn lấy chuôi kiếm lên xem đi xem lại, càng xem hắn lại càng nghi hoặc, cuối cùng như có điều suy nghĩ :” Hi vọng là nó.”

Hiển nhiên Lạc Thiên đoán được chuôi kiếm này xuất thân, nhưng hắn lại không dám xác định, bởi vì chuôi kiếm này từng xuất hiện một lần nên tới nay rất ít người biết tới nó, cái này khiến hắn không dám nhận định lai lịch của nó.

“Sau này nếu có cơ hội vậy hãy nói.” Lạc Thiên thu hồi tâm tình rồi ngồi tu luyện, những thứ không xác địch có tìm kiếm cũng không có kết quả.

Mấy ngày sau, khi Lạc Thiên đang tu luyện lúc thì Phượng Duyên tìm tới cửa, thần thái ở giữa có chút khó xử, hiển nhiên có việc rất khó nói.

“Có chuyện gì thì nói đi.” Lạc Thiên nhàn nhạt nhìn nàng một cái rồi nói.

“Sư phụ, ngươi có rảnh hay không.” Phượng Duyên có chút không có ý tứ hỏi Lạc Thiên.

“Cũng không bận, làm sao?.” Lạc Thiên nhìn nàng nhu nhược dáng vẻ không khỏi buồn cười nói.

“Sắp tới Kim Quy Sơn sẽ mở ra, ta muốn ngài đi cùng ta một chuyến.” Phượng Duyên có chút nhu nhược lại có chút chờ mong nhìn Lạc Thiên.

“Kim Quy Sơn?.” Lạc Thiên không khỏi ngẩn ra, kỳ thật hắn lần này tới Kim Ngọc Vực mà không phải đi Trường Minh Vực để lấy Cửu Xích Phong Thiên là vì Kim Quy Sơn, chỉ là không ngờ nó lại mở ra sớm như vậy, vốn hắn nghĩ sẽ phải một thời gian dài sau đó mới mở, bây giờ xem ra phải sớm hơn dự kiến.

“Đúng vậy, mỗi lần miệng núi Kim Quy Sơn mở ra đều sẽ dẫn tới rất nhiều thế lực, mà lần này cũng vậy, nghe nói Nghạo Thiên Thánh Quốc cùng rất nhiều truyền thừa đều đi tới.” Phượng Duyên nghĩ Lạc Thiên không biết Kim Quy Sơn nên nói tiếp :” Mà nghe nói muốn vào Kim Quy Sơn thì phải có Vũ Đế trở xuống, mà khi bước vào Kim Quy Sơn trong đều sẽ được đưa tới một không gian khác, ở đấy có rất nhiều bảo vật, Linh Dược, Thạch Đầu..., chỉ là ở trong đó cũng rất hung hiểm. Nghe nói năm đó hơn mười vạn tu sĩ đi vào mà lúc đi ra chỉ còn lại mấy ngàn.

“Được, tới lúc đó ngươi dẫn đường, chúng ta cùng đi.” Lạc Thiên như có điều suy nghĩ rồi nói. Lần này nếu Phượng Duyên không nói hắn cũng sẽ đi, bởi vì trong đó có thứ mà hắn cần.

“Được, vậy ta về chuẩn bị.” Phượng Duyên có chút hưng phấn cùng chờ mong rời đi, hiển nhiên nàng cũng chưa từng đi tới Kim Quy Sơn nên rất hưng phán cùng chờ mong.

Nhìn Phượng Duyên rời đi Lạc Thiên ánh mắt trở nên thâm thúy nhìn về phía bắc, vật trong Kim Quy Sơn kia trong cổ thư của Lạc Tộc đã từng đề cập qua, có thể nói nó đủ xếp hạng vào top năm trong tất cả loại bảo vật, chính vì thế hắn không thể bỏ qua được.

Năm đó Lạc Tộc có thể nói là biết rất nhiều tọa độ của nhiều loại bảo vật, nhưng lại không đoạt được. Cái này cũng không phải là bọn họ yếu mà là bọn họ không muốn cưỡng ép, bởi vì trong Tộc có thể nói là bảo vật chấp thành đống, hơn nữa mỗi một loại đều cực kỳ uy năng, cho nên bọn họ cũng không muốn dây dưa quá nhiều nhân quả nên đành từ bỏ.

Chỉ là bọn họ sẽ không ngờ kiếp này lại có hậu nhân thức tỉnh được thập thải huyết mạch nên có thể tránh được nhân quả. Cũng chính vì vậy mà Lạc thiên sẽ không bỏ qua cho bất kỳ bảo vật nào trong cổ thư, kiếp này đối thủ của hắn quá mạnh, mạnh tới nỗi ngay cả bộ tộc được xem như đệ nhất cũng vì đó mà biến mất, cái này khiến hắn không thể bỏ qua cho bất kỳ loại nào đồ vật có tăng lên sức chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.