Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 133: Ma Thần Điện




Ba người đi một quãng đường khá xa xôi tới một cái cửa hàng tên Tà Vân Cung.

Phía ngoài cửa thỉnh thoảng có một số tu sĩ hai mắt tràn ra ma khí ra vào, những người tại đây phần đông hiển nhiên là Ma tu, bọn họ toàn thân trang phục tùy ý không mang theo cái gì kiểu giáng, có chăng trên vai thỉnh thoảng thấy một cái ký hiệu không giống nhau đại diện cho môn phái mà thôi.

Lạc Thiên ba người bước vào cửa hàng, bên trong cửa hàng bày đặt rất nhiều thứ, có những binh khí hình dáng cực kỳ kỳ lạ, thậm chí Lạc Thiên mấy người còn thấy qua ở đây treo lên bán từng cái đầu lâu, nếu không phải là quen thuộc hoàn cảnh người vậy chỉ nhìn thôi cũng khiến người không thể ức chế được sợ hãi.

Mà những cái này đầu lâu còn thỉnh thoảng tản ra kim quang hoặc ma khí, hiển nhiên đều là đầu lâu của Chính Ma hai đạo.

“Thánh Nữ.” Ngay khi ba người bước vào lúc một thanh âm hùng hậu vang lên, theo đó Lạc Thiên ba người thấy một nam tử tuổi chừng ba mươi đi tới.

“Diêu trưởng lão.” Tà Nguyệt biết người tới gọi mình cho nên cũng hờ hững gật đầu xem như chào hỏi, hiển nhiên trước đó hai người cũng đã gặp nhau, hơn nữa cả hai đều có thân phận nên cũng không cần bên nào hành lễ.

“Không biết các vị lần này tới là vì cái gì.” Diêu trưởng lão cũng gật đầu rồi nhìn ba người hỏi, hiển nhiên hắn không nghĩ ba người sẽ tới đây vì một món đồ nào đó trong tiệm.

Mà nghe hắn nói tà Nguyệt hai nữ đều nhìn về Lạc Thiên, hiển nhiên muốn biết hắn làm cái gì, dù sao hắn bây giờ nhưng là trung tâm của cả hai, Cơ Lang là tùy tùng tạm thời của Lạc Thiên, mà Tà Nguyệt thì có chút không rõ nhưng vẫn là như vậy tùy ý đi theo hai người.

Mà diều trưởng lão nhìn hai nàng phản ứng không khỏi nghi ngờ nhìn Lạc Thiên, không chú ý thì thôi, vừa chứng kiến đã cực kỳ rung động trước bề ngoài của Lạc Thiên, nhưng dù vậy thì đó cũng chỉ là cái túi da mà thôi, mà ngoại trừ thứ này ra hắn cũng không thấy thứ gì hơn người, điều này làm hắn nghi ngờ không thôi.

“Ta muốn tin tức của Ma Thần Điện, phải chi tiết.” Lạc Thiên như xuyên thấu vải che nhìn vị kia Diêu trưởng lão nói, lời nói trong nói không hết ma lực cùng vô thượng ý chí không cho bất kỳ ai phản kháng, tựa hồ tại thanh âm này phía dưới dù là thượng vị Tôn Chủ cũng phải phục tùng vô điều kiện.

“Xin chờ một lát.” Diều trưởng lão nghe Lạc Thiên nói cũng không từ chối mà trực tiếp rời đi, tựa như hắn nghe lời của Lạc Thiên là chuyện cực kỳ bình thường bậy. Hiển nhiên hắn là bị Lạc Thiên dùng đạo tâm ảnh hưởng thần trí của hắn khiến hắn phải nghe lời vô điều kiện.

Mà Lạc Thiên làm như vậy là vì không muốn mất quá nhiều thời gian, phải biết Ma Thần Điện ở kỷ nguyên giữa lúc đã từng bao quát ngũ đại Thần Cung của Ma Vực, trong này dính tới rất nhiều thứ, mà lão giả này từ cảnh giới trong Lạc Thiên cảm nhận được là một vị thượng vị Tôn Chủ, như vậy hắn hẳn là biết chút ít gì đó, cho nên Lạc Thiên trực tiếp thôi miêng hắn để hắn đưa tin tức đi ra.

Tà Nguyệt hai nữ một bên không khỏi kinh dị nhìn Lạc Thiên một cái, hiển nhiên các nàng cũng thấy được vị này Diêu trưởng lão khác thường, chẳng qua cả hai đều là người thông minh nên cũng không có tỏ ra cái gì vẻ mặt.

Qua một hồi lâu, chỉ thấy vị kia Diêu Trưởng lão trong tay cầm một cái ngọc thạch đi tới rồi đem cho Lạc Thiên, cái này ngọc thạch trong hiển nhiên là ghi chép lấy những tin tức mà hắn có thể đem ra được.

Tiếp nhận ngọc thạch lúc Lạc Thiên nguyên thân tràn vào trong rồi đọc tin tức, đời trước hắn cũng nghe qua Ma Thần Điện nên cũng biết một chút, nhưng mà lúc đó có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên những thông tin về Ma Thần Điện cũng không phải rất rõ ràng.

Một lát sau khi đọc xong tin tức lúc Lạc Thiên dẫn theo hai người đi ra khỏi cửa hàng, sau đó hắn nhìn hai nữ hỏi: “Các ngươi là cùng ta đi Ma Thần Điện hay là ở lại?.”

“Ta muốn đi.” Nghe Lạc Thiên hỏi Cơ Lang cùng Tà Nguyệt không do dự gật đầu nói, người trước thì khuôn mặt hứng phấn cùng chờ mong, người sau thì vẫn hờ hứng, chỉ là sâu trong đôi mắt được che dấu bởi sự hờ hững kia lại lóe lên một tia vui mừng, có thể đi cùng hắn một chỗ như vậy nàng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Chỉ là ánh mắt đó tuy rằng chỉ là lóe lên nhưng Lạc Thiên vẫn có thể nhìn thấy, hắn có chút khó hiểu đối với cái nữ tử tên Tà Nguyệt này, hai người mới quen nhau có vài ngày, thậm chí trong quá trình quen nhau cũng không có nói với nhau được mấy lời, thế mà không hiểu sao Lạc Thiên lại cảm nhận được nhàn nhạt ôn nhu cùng tình ý được ẩn dấu sâu trong đôi mắt đó, không lẽ nàng hôm nay thấy hắn đại phát thần uy nên bị khuynh đảo?, lại hoặc khi nàng biết hắn là Lăng Thiên lúc trái tim cũng đã ám hứa?, Lạc Thiên có chút y y nghĩ.

“Tại sao lại nhìn ta với ánh mắt ấy?.” Cuối cùng vẫn có chút không chịu được loại kia ánh mắt nên Lạc Thiên trực tiếp hỏi, tuy rằng không nói rõ ràng nhưng hắn tin nàng hiểu câu nói này ý gì.

Tà Nguyệt đang đi bỗng nhiên nghe hắn hỏi vậy không khỏi ngẩn ra, cuối cùng nàng vẫn trả lời nói: “Bởi vì ngươi rất giống một người, một người mà ta vẫn luôn tìm kiếm.” Nàng nói tới đây lúc dù là hờ hững với mọi chuyện như nàng cũng có chút đỏ mặt.

“Là Lăng Thiên đi.” Lạc Thiên nghe nàng nói thì trầm mặc một lát rồi lạnh nhạt nói,

“Đúng vậy.” Tà Nguyệt cũng gật đầu rồi dùng ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn, hào như không sợ chút nào vì tâm sự bị nhìn thấu vậy. Chỉ là sâu trong đôi mắt đó có chút chờ mong, có chút sợ hãi, nói chung là nhiều loại cảm xúc đan xen.

Nhìn nàng ánh mắt mang theo rất nhiều cảm xúc kia lúc Lạc Thiên có chút không chịu nổi, chỉ là cuối cùng hắn vẫn nói: “Đáng tiếc Lăng Thiên đã chết từ lâu.” Tuy rằng không phải rất rõ ràng một câu nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, ngươi thích Lăng Thiên đã chết, bây giờ chỉ còn có một Lạc Thiên mà thôi.

“Đối với người khác có lẽ họ sẽ cảm thấy khác biệt, nhưng đối với ta mà nói cả hai đều không khác biệt chút nào.” Tà Nguyệt nghe hắn nói lúc không hiểu sao nỗi lòng đau đớn, đây là từ chối sao?, chỉ là cuối cùng nàng vẫn không chịu từ bỏ.

“Hai người các ngươi đang nói cái gì vậy.” Một bên Cơ Lang có chút tò mò nhìn hai người hỏi, nàng tuy rằng ngửi thấy mùi vị mờ ám nhưng mà tính tình vẫn có chút trẻ con nên cũng không nghĩ nhiều tới vấn đề khác.

“Không có gì, đi thôi.” Lạc Thiên không thèm để ý tới chuyện này rồi chậm rãi nói.

Mà phía sau Tà Nguyệt thấy hắn không trả lời cũng trầm mặc cùng Cơ Lang đi theo, hiển nhiên nàng biết chuyện này không phải dễ dàng như vậy.

……

Ma Thần Điện, bên ngoài đã không còn cái gì cung điện, không còn cái gì tu sĩ tụ tập, tại đây có chăng chỉ là một vùng hoang vắng cùng với thỉnh thoảng nổi liệt không gian liệt phùng như có thể cắn nuốt bất kỳ ai, tại cái này không gian liệt phùng dưới dù là thượng vị Tôn Chủ cũng chỉ bị xoắn giết phần, như vậy có thể tưởng tượng được trước đó đã từng xảy ra một trận chiến kinh khủng cỡ nào.

Ma Thần Điện tại xa xôi trước kia, nó đã từng là tồn tại không thể vượt qua, nó từng cái này thời đại qua thời đại khác chưởng khống tám phần Thần Ma vũ trụ, năm đó Lạc Thiên cũng từ Thiên Tử Thiên mấy người nghe nói cái này truyền thừa trong có sáu vị có mười cái Thần Ngân Chân Quân, mà sáu người này trong tất cả đều là thuộc về dạng vô địch cùng cảnh giới.

Nó không đại diện cho cái gì Chính hay Ma đạo, nó có chăng chỉ là đại diện cho tu sĩ của Thần Ma vũ trụ, chỉ là sau đó không biết sao Ma Đạo cùng Chính đạo vùng dậy cướp đoạt địa bàn của Thần Ma Điện, mà cũng từ đó một cuộc chiến bắt đầu diễn ra, các truyền thừa nhao nhao đối đầu, lúc đó có thể nói Thần Ma vũ trụ là một thời loạn lạc.

Tiếp đó qua một thời gian Chính Ma hai phái dần dần chiếm hết địa bàn của Thần Ma Điện, cũng từ đó một trận chiến cuối cùng bộc phát, Chính Ma hai đạo hợp lực lại cùng Thần Ma Điện đám người một trận chiến sinh tử.

Mà kết quả sau đó là Thần Ma Điện bị diệt, tất cả những bảo vật đều được chia cắt, cũng từ đó một cái thời đại mới bắt đầu, Chính Ma hai đạo lại bắt đầu đối địch với nhau…

Lạc Thiên ba người đi tới nơi hoang vu vắng vẻ này lúc đã không có tu sĩ gì ở đây, tại đây trước đó một trận chiến đã khiến không gian hỏng tới mức không chịu nổi, vì thế không ai dám tới đây, dù là thượng vị Tôn Chủ cũng vậy, có thể vào đây vậy thì chỉ có Chân Quân mà thôi, nhưng mà bảo vật nơi đây năm đó đã bị vơ vét hầu như không còn một thứ gì, kiến trúc tại đây cũng đã phá hủy, chính vì thế bọn họ cũng không rảnh rỗi tới nỗi tới nơi đây tầm bảo.

“Chúng ta tới đây làm cái gì, không phải tất cả bảo vật cùng công pháp đều đã bị lấy đi rồi sao.” Cơ Lang nhìn những cái kia không gian thỉnh thoảng vỡ toái rồi biến mất không khỏi phát lạnh sợ hãi nói, nàng tuy rằng to gan nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không sợ, phải biết cái kia liệt phùng nhưng mười phần kinh khủng đấy.

“Đi tới tìm một món đồ.” Lạc Thiên khóe miệng khẽ cong lên nói.

Hắn nói món đồ là một cái bảo vật cực kỳ kinh khủng, năm đó khi Chính Ma hai đạo chia cắt bảo vật lúc, Ngọc Diện Cung đang bí mật mưu đồ để lấy món đồ kia, mà Ngọc Diện Cung mưu đồ món đồ kia lúc Chính Ma hai đạo không ai biết đến, chỉ là không hiểu sao lúc Ngọc Diện Cung sắp thành công lúc Kiếm Nhất vậy mà bỗng nhiên xuất hiện rồi ra tay trấn sát mấy vị Chân Quân của họ sau đó muốn cướp bảo vật kia.

Cứ như vật một trận chiến xảy ra, Kiếm Nhất không ra tay thì thôi, vừa ra tay là trấn sát hầu như tất cả Chân Quân của Ngọc Diện Cung, mà cũng từ đó thù hận của Thiên Tinh Cung cùng Ngọc Diện Cung bắt đầu. Chỉ là lúc đó một dư uy của trận chiến quá rung động cho nên rất nhiều người biết được, chính vì thế Kiếm Nhất cùng Ngọc Diện Cung đám người còn sót lại không mưu mà hợp ném món đồ kia vào một cái tọa độ không ai biết, sau đó cả hai đều có một cái hiệp định đó là sau này nếu hậu nhân hoặc truyền thừa của họ có một thiên tài tuyệt thế vậy sẽ sai sử người đó đi lấy.

Mà đời trước Lạc Thiên đi vào Thần ma vũ trụ rồi gia nhập Ngọc Diện Cung chính là vì chờ đợi thời cơ để lấy đi món đồ này, chỉ là lúc đó không ngờ hắn vậy mà yêu Tần Nguyệt, cũng từ đó ân oán tình cừu của hắn bắt đầu… 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.