Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 127: Trấn áp, người quen, nhớ lại




“Vậy để ta dùng đi.” Tà Nguyệt cũng tán đồng Lạc Thiên nhắc nhở nên không chần chờ, nàng lập tức lấy ra một cái chuông to chừng bàn tay, khi cái chuông này hiện ra lúc không gian trở nên rung động tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phá toái, trên thân nó thỉnh thoảng tản ra từng đợt quang mang, mỗi một sợi quang mang đan xen vào nhau hình thành một cái võng bao phủ lấy cái chuông.

Đây là một món Chí tôn Bảo, vừa nhìn thôi Lạc Thiên đã biết loại này công kích bằng âm thanh cùng trấn áp đối thủ.

“Leng keng.” Tà Nguyệt tay khẽ lắc cái chuông, theo đó một thanh âm như ma lực tràn ra, khi thanh âm vang lên lúc không gian lập tức phá toái, thời gian đều bị âm thanh làm chậm một nhịp.

“Ngao.” Kim Tí Hầu không cách nào ngăn cản âm, thần trí bắt đầu mơ hồ, nhưng nó chiến lực cực kỳ mạnh nên ngạnh sanh chống đỡ giữ cho thần trí thanh tỉnh.

“Vù.” Thấy không kết quả lúc Tà Nguyệt trực tiếp ném cái chuông tới Kim Tí Hầu, theo đó “Ầm” một tiếng, cái chuông lập tức lớn lên rồi không cho Kim Tí Hầu phản ứng chấn xuống bao phủ lấy nó.

“Leng keng.” Từng tiếng vang lên, khi bị cái chuông trấn áp lúc Kim Tí Hầu gắng sức đánh vào cái chuông như muốn đánh vỡ thoát khốn vậy, nhưng đáng tiếc dù nó có mạnh tới đâu cũng không thể thoát khỏi vận mệnh trị trấn áp.

“Hô.” Nhìn Kim Tí Hầu bị trấn áp Tà Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nàng bây giờ dùng Chí Tôn Bảo một lần đã là gắng gượng, dùng hai lần vậy thì nàng xem như là cố hết sức, bây giờ phải có vài ngày thời gian thì mới khổi phục khí huyết cùng nguyên lực được.

“Tà Nguyệt, ngươi không sao chứ.” Cơ Lang lách mình đi tới Tà Nguyệt quan tâm hỏi.

“Không sao, nghỉ ngôi mấy ngày sẽ khỏi hẳn.” Tà Nguyệt vẫn là hờ hững như vậy nói. sau đó nàng nhìn Cơ Lang nói: “Ngươi đi ép nó nhận chủ đi.”

“Chỉ sợ bây giờ không có cơ hội đó đi.” Đang đứng một bên Lạc Thiên bỗng nhiên nói một câu tràn đầy ý vị thâm tường.

“Tại sao?.” Cơ Lang có chút không rõ ý tứ Lạc Thiên hỏi.

“Bởi vì bọn ta sẽ không để ngươi thành công.” Cơ Lang vừa hỏi lúc thì một thanh âm vang lên, nó là như vậy đột ngột, theo đó có bảy người đang núp cách đó không xa bay tới đối diện Lạc Thiên ba người.

Mỗi người trong đều khí huyết tràn đầy, ánh mắt sắc bén, trên thân đều mặc một bộ lam y, vừa nhìn đã biết xuất thân cùng một môn phái, mà cầm đầu là một nam tử, ánh mắt bình tĩnh đảo qua hai nữ rồi nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn vì một cái Địa Tôn tu sĩ lại có thể cảm nhận được bọn họ.

“Tiếu Nhất Tiếu.” Nhìn nam tử cầm đầu Tà Nguyệt có chút kinh ngạc nhưng cũng không quá thất thố nói, hiển nhiên là nhận biết người này.

“Tiếu Nhất Tiếu sao.” Lạc Thiên cũng khẽ nỉ non cái tên này, người này năm đó hắn cũng từng đánh qua, chỉ tiếc là quá yếu không chịu nổi một kích, tới bây giờ Tà Nguyệt nếu không nói ra tên hắn vậy Lạc Thiên e rằng cũng quên mất.

Tiếu Nhất Tiếu là tam đệ tử của Phục Ma Cung người sáng lập ở Thần Vực, thiên phú cũng có thể nói là tuyệt luân, ở trong Phục Ma Cung hay là Thần Vực đều là nhân tài kiệt xuất đếm được trên đầu ngón tay thời bấy giờ.

“Thế nào, không lẽ các ngươi định lời dùng bọn ta vừa trải qua một trận chiến với Kim Tí Hầu mà giết bọn ta sao, không hổ là chính đạo nha.” Cơ Lang mặt không biết sắc châm chọc nói.

“Nếu các ngươi là chính đạo người vậy bọn ta không nói hai lời lập tức ra tay giúp các ngươi, nhưng đáng tiếc các ngươi là Ma đạo người.” Tiếu Nhất Tiếu không thèm để ý nói, đối với chính đạo bọn hắn mà nói ma đạo tu sĩ người người có thể diệt trừ, chính vì thế bọn hắn chờ làm chim sẻ núp đằng sau cũng không có cái gì hổ thẹn.

“Muốn cướp Kim Tí Hầu cùng diệt sát bọn ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói đàng hoàng như vậy.” Tà Nguyệt hờ hững nhìn mấy người nói, dù tình cảnh hết sức nguy hiểm nhưng nàng cũng chưa từng biến sắc, phần này tâm tình gặp nguy không loạn của nàng cũng phải khiến Lạc Thiên nhìn nhiều một cái.

“Ha ha, Tà Nguyệt Thánh Nữ nói đùa, bọn ta là để tử của Phục Ma Cung cho nên có trách nhiệm vì thiên hạ thương sinh mà suy nghĩ, mà các ngươi lại là người của Ma đạo cho nên chúng ta không thể bỏ qua các ngươi nếu có cơ hội.” Tiếu Nhất Tiếu đối với nàng nói cũng không phủ nhận chậm rãi nói, một lời là vì thương sinh, một bộ trách trời thương dân thần sắc.

“Bao nhiêu năm qua đi các ngươi chính đạo vẫn là cái kiểu nói này, không biết các ngươi đã từng vì chúng sinh làm được cái gì đây?.” Lạc Thiên nghe Tiếu Nhất Tiếu nói không khỏi châm chọc hỏi. 

Nghe Lạc Thiên nói Tà Nguyệt hai nữ thần sắc cũng châm chọc càng sâu, đám người chính đạo lúc nào cũng một bộ trách trời thương dân, nhưng ngoại trừ miệng nói muốn diệt Ma đạo ra thì chưa từng làm cái gì thực tế cho Thần Ma vũ trụ hay cho phàm nhân, lúc nào cũng một bộ đạo mạo cao nhân đắc đạo vẻ mặt, quả thật là ngụy quân tử.

“Vị này huynh đệ lời nói ấy sai rồi, bọn ta chính đạo tu sĩ làm việc tốt chưa từng lưu danh cho nên các ngươi không biết cũng là bình thường.” Tiếu Nhất Tiếu nghe ba người châm chọc cũng không nổi giận mà chậm rãi cười nhạt nói.

“Phi, một đám ngụy quân tử.” Nghe Tiếu Nhất Tiếu nói hai nữ đồng thanh nói, hiển nhiên không tin.

“Được rồi, lần này ra gặp ba vị là vì muốn ba vị đi theo bọn ta tới Phục Ma Cung một chuyến.” Tiếu Nhất Tiếu không để ý hai nàng rồi chậm rãi nói, lời nói là như vậy chân thật không cho phản kháng.

“Hừ, nếu bọn ta phản kháng thì sao đây.” Cơ Lang cũng có chút nổi nóng trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Tiếu hỏi.

“Các ngươi quanh thân ma khí cùng tà khí quá nhiều, nếu tiếp túc như vậy sẽ bị lạc đi bản tâm, chính vì vậy bọn ta muốn các ngươi đến Phục Ma Cung để tẩy trừ đi ma khí cùng tà khí, còn nếu các vị không chịu đi theo vậy ta chỉ có thể vì thiên hạ thương sinh mà tự tay giết các vị vậy.” Tiêu Nhất Tiếu thần sắc trang nghiêm một bộ vì thương sinh nói.

“Các ngươi là muốn bắt các nàng làm con tim, còn cái gì trừ tà trừ ma đều là giả đi.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn Tiêu Nhất Tiếu nói. Năm đó khi hắn ở Ngọc Vân Cung lúc cũng đã từng đạt được nhiệm vụ đi bắt mấy tên thiên tài của Ma Vực trở về, mà kết quả Lạc Thiên bắt về lúc đám người kia đều bị bắt làm con tim để uy hiếp hoặc trực tiếp bị diệt sát, mà theo hắn biết phần đông kết quả đều là tử vong.

“Vị huynh đệ này đã biết vậy các ngươi là bó tay chịu trói hay là muốn bị bọn ta giết đây.” Tiếu Nhất Tiếu cũng không phủ nhận nhìn Lạc Thiên nói, bọn họ trước đó nghe tiếng đánh nhau lúc thì đi tới, khi thấy đám người này quỷ khí cùng tà khí thao thiên lúc đã núp ở đằng sau chờ lưỡng bại câu thương rồi đi ra, mà lúc Tà Nguyệt sử dụng hết toàn lực để thúc dục Chí Tôn Bảo vậy cũng chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.

“Năm đó Phục Ma Cung có một kẻ tự nhận là đệ nhất thiên tài lớn lối với ta cũng giống như ngươi hôm nay vậy, ngươi có biết lúc đó kết quả của hắn là thế nào hay không?.” Lạc Thiên không thèm để ý thái độ của Tiếu Nhất Tiếu mà lạnh nhạt hỏi.

“Đệ nhất thiên tài Phục Ma Cung.” Nghe cái tên này mấy người không khỏi run rẩy một cái, người kia năm đó đã từng là bễ nghễ thiên hạ, có thể nói là vua không ngai, vô địch cùng thế hệ ở Thần Ma vũ trụ, nhưng cuối cùng không biết sao gây sự với một cái đệ tử tên Lăng Thiên chỉ mới Phong Giả cảnh của Ngọc Diện Cung, sau đó bị người tên Lăng Thiên kia ngạnh sanh bẻ gãy tứ chi rồi phế đi tu vi, chuyện năm đó vừa nghĩ thôi đã khiến bọn họ phát lạnh.

Mà giờ khắc này Lạc Thiên lại hỏi câu này lúc làm sao khiến bọn họ không nghĩ tới cái kia như ác mộng tên Lăng Thiên được, sau đó mấy người nhìn Lạc Thiên như muốn xem thấu hắn vậy.

“Ồ, xem ra các ngươi đã đoán ra, chỉ là ta không còn tên là Lăng Thiên mà là Lạc Thiên.” Lạc Thiên nhìn mấy người phản ứng không khỏi cười nhạt nói.

“Không thể nào, năm đó ngươi đồ sát hơn một nửa đệ tử của Ngọc Diện Cung lúc không phải đã rời đi Thần Ma Vũ Trụ rồi sao.” Mấy người Tiếu Nhất Tiếu nghe Lạc Thiên nói không khỏi biến sắc kêu to rồi lui sau dữ một khoảng cách với hắn, trên thân tất cả binh khí lập tức lấy ra, mười phần đề phòng nhìn Lạc Thiên, phải biết Lạc Thiên năm đó nhưng được công nhận là kỷ nguyên này đệ nhất thiên kiêu của Thần Ma vũ trụ, bọn họ bây giờ đối mặt với hắn vậy phải cẩn thận nếu không chết như thế nào cũng không biết.

“Lăng Thiên, hắn là năm đó người kia sao.” Tà Nguyệt ở một bên nghe mấy người nói không khỏi ngẩn ra rồi có chút kích động nhìn Lạc Thiên, theo đó một đoạn ký ức phủ bụi đã lâu hiện ra trong đầu nàng, năm đó lúc nàng còn là Phong Giả Đạo Tôn lúc đã từng ẩn dấu đi tới Thần Vực lịch lãm, chỉ là trong một lần gặp một đám tu sĩ chính đạo bắt nặt một thiếu nữ yếu đuối lúc đã nhịn không được ra tay giết hết đám người kia rồi cứu thiếu nữ, mà sau khi nàng giết đám người kia lúc thì có một vị Tôn Chủ lập tức đến trả thù cho mấy đệ tử kia.

Lúc đó nàng tình thế có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, vốn đang lúc sử dụng mạnh nhất thủ đoạn để thoát thân thì một nam tử cùng cảnh giới với nàng đứng ra cứu giúp, hắn chỉ là Phong Giả thôi nhưng lại có thể chống đỡ Tôn Chủ, thậm chí là áp chế người kia, lúc đó nàng tin tưởng nếu hắn muốn giết vị kia Tôn Chủ vậy cũng không phải là cái gì khó khăn, chỉ là vướng vào Chính đạo bộ mặt nên hắn không hạ sát thủ. 

Sau đó nam tử kia biện giải nói nàng vì cứu thiếu nữ mà giết mấy tên đệ tử, mà tên kia Tôn Chủ vì kiêng kỵ nam tử cùng đuối lý nên đã rời đi, cho nên sau đó nàng mới có thể thoát khỏi một kiếp, chỉ là lúc nàng muốn nói lời cảm ơn lúc nam tử kia đã biến mất, từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn lấy nàng một cái, hắn lúc đó tựa như một nam tử từ trong mộng đi ra lại tựa như một cơn gió, mộng tỉnh lại thì đã biến mất, gió thổi qua rồi lại bay đi qua không trở lại.

Mà sau đoạn thời gian đó nàng cũng đã từng tìm hiểu tin tức của hắn, biết được Ngọc Diện Cung có một cái tuyệt thế thiên kiêu xứng đáng là đệ nhất cùng thế hệ của Thần Ma vũ trụ, hắn kinh tài tuyệt diễm đã không ai có thể hình dung, nàng lúc đó còn nghe nói chưa từng ai cùng thế hệ có thể tiếp nổi một chiêu toàn lực cùng năm chiêu bình thường của hắn, cứ như vậy, hằng ngày rảnh rỗi nàng lại nghe ngóng tin tức của hắn, rất lâu sau đó đây cũng đã trở thành thói quen của nàng.

Mối tình đầu là như vậy ngây thơ, nàng năm đó cảm nhận được hắn quá kinh diễm nên cảm nhận mình không xứng với hắn, cho nên mấy năm nay vẫn luôn cố gắng tu luyện khi có thời gian, cũng chính là vì một ngày có thể xứng với hắn có thể đứng bên cạnh hắn, chính vì thế nàng mới có nổi danh là tu luyện cuồng, chỉ là lúc nàng đang chăm chỉ tu luyện lúc vậy mà nghe được tin hắn vì một nữ nhân đã chết mà đã đồ sát hơn một nửa đệ tử của Ngọc Diện Cung sau đó được người cứu rời đi vũ trụ lúc đã đau khổ một đoạn thời gian, trái tim nàng lúc đó cũng đã chết đi một phần.

Chỉ là nàng không ngờ người mà nàng đã từng thầm mến lại là nam tử trước mặt này, giờ nhìn kỹ mới cảm thấy bóng lưng của hắn rất giống người kia, chỉ là là hắn bóng lưng ít đi một phần phi dương, nhiều hơn hai phần tịch mịch cùng cô độc, bề ngoài càng thêm một tia tang thương cùng bi thương tựa như đã trải qua vô số luân hồi vậy.

“Ta không thể trở lại được sao?.” Lạc Thiên không cho là đúng nói, hắn nhìn mấy người châm chọc nói: “Hơn nữa ta đã mất đi cảnh giới, tu vi đã bị phế vừa tu luyện lại, các ngươi không cần phải sợ ta như vậy đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.