Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 110: Thiếu đốt sinh mệnh




“Đây là cái gì con mắt?.” Nhìn con mắt kia Huyền Vấn Thiên khẽ nghi hoặc, hắn từng gặp qua rất nhiều loại Thần Mâu, Tiên Mâu.. nhưng chưa từng có con mắt nào có thể để cho hắn tim đập nhanh một nhịp như vậy.

“Phốc.” Liền mọi người đang tò mò đây là con mắt gì lúc Lạc Thiên trực tiếp dùng hai tay đâm vào song đồng của mình, cuối cùng hắn khẽ món ra một cái, theo đó từng giọt máu tươi chảy xuống thâm uyên, càng tô thêm vẻ mỹ lệ duy mỹ.

“Thiên Nhi…”

“Thiên ca..”

Từng tiến kinh hô của Thiên Tinh Cung đám người vang lên, bọn họ không thể tin được tại sao Lạc Thiên lại trực tiếp móc đi đôi mắt của mình, hơn nữa từ trong song đồng đang bị Lạc Thiên cầm trong tay đó có kèm theo một loại Bổn Nguyên.

Phải biết tu sĩ mắt hay bất cứ thứ gì đều có bổn nguyên của nó, nếu như mất đi cái này bổn nguyên vậy muốn hồi phục là điều không thể nào, vậy mà Lạc Thiên bây giờ lại trực tiếp lấy ra bổn nguyên của song đồng, đây không phải là tự hủy đi đôi mắt của mình là gì.

“Vù.” Lạc Thiên không để ý mọi người ném song đồng của hắn lên cái kia con thuần màu trắng như tuyết con mắt, theo đó song đồng của hắn lập tức sát nhập vào nó, khi sát nhập lúc xung quanh con mắt kia lập tức biến thành màu đỏ, ở giữa đồng tử có từng cái chấm màu đen, tổng cộng có mười hai cái chấm, tại trung tâm của đôi mắt có một cái hình bóng của một con Rồng, con này Chân Long có thập nhị trảo, mười phần đoạt tâm nhân hồn, mỗi cái chấm theo hình vầng trăng khuyết, chúng khẽ quay tròn lẫn nhau.

“Phù phù.” Sau đó nữa đôi mắt tách ra thành hai, cả hai đều giống như con mắt thuần màu trắng bị biến dạng kia.

“Vù.” Khi tách ra lúc nó bay tới Lạc Thiên sát nhập vào song đồng đã bị móc ra của hắn, mà đôi mắt này sát nhập lúc thương thế trên người Lạc Thiên lập tức khỏi hắn, máu đọng lại trên cơ thể lập tức hóa thành sương, trở lại vẫn là hoàn mỹ thân hình như trước, tựa như không bị thương một dạng.

“Hư Vô Chi Mâu, Ban Sơ Hư Vô tới giờ cuối cùng cũng một lần nữa lâm thế!.” Cảm nhận được đôi mắt thần diệu lúc Lạc Thiên khẽ cảm khái, hắn đã có Hư Vô Long Huyết, Hư Vô Long Hồn, Hư Vô Long Thể, bây giờ lại có Hư Vô Chi Mâu, có bốn loại tư chất này hắn cơ thể đã đạt tới một trình độ cân bằng, chiến lực cực tốc tiêu thăng, Hư Vô Thiên Kinh vận dụng đã mạnh tới tận cùng, nói thật giờ khắc này hắn đã không có cái gì tư vị, là cao hứng sao?, có lẽ đi, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại nhàn nhạt tịch mịch, con đường truy tìm địch thủ có thể cùng hắn một trấn chiến đã khó lại càng khó, điều này làm hắn tịch mịch hơn.

Có một loại người, hắn đã là Thần vì hắn đã vô tình, vì thời đại đó hắn là kẻ mạnh nhất, giống như Trấn Thiên Đế Thần vậy.

Có một loại người, hắn đã thành Ma vì hắn thời đại kia đã mất đi thứ quý giá nhất, mọi thứ với hắn mà nói đã không có ý nghĩa, chúng sinh trong mắt hắn đã không còn là chúng sinh của trước kia, mà cái chúng sinh ở đây còn bao gồm cả hắn ở trong, giống như Huyền Vấn Thiên vậy.

Có một loại người sinh ra đã có một loại cô độc cùng tịch mịch không thể diễn tả bằng lời, bởi vì hắn sinh ra đã là như vậy, nó tựa như bắt nguồn từ chỗ sâu nhất của tâm hồn hắn vậy, giống như Lạc Thiên vậy.

“Ta cảm giác được cô độc của ngươi, nó bắt nguồn từ nơi sâu nhất, tựa như dù ngươi có người mình yêu, có người yêu mình thì ngươi vẫn là như vậy cô độc.” Huyền Vấn Thiên không để ý con mắt kia mà nhìn thật sâu Lạc Thiên chậm rãi nói một câu không liên quan gì, hắn nhìn Lạc Thiên tựa như đã từng chứng kiến mình vậy, chỉ là bây giờ tuế nguyệt qua nhanh, mọi thứ đã thay đổi.

“Ta cũng cảm nhận được sự bi thương sâu trong nội tâm của ngươi.” Lạc Thiên cũng không để ý cuộc chiến khẽ nói, hắn cũng vậy, cũng cảm nhận được nội tâm người kia bi thương.

“Chúng ta là một loại người giống nhau, cũng có một số giống nhau, nhưng đáng tiếc ta là ta mà ngươi là ngươi, chính vậy số phận đã định trước chúng ta đi hai con đường khác nhau.” Huyền Vấn Thiên khẽ cảm khái nói, năm đó hắn trả thù Lạc Tộc, hận Lạc Hùng Vương không phải là vì thua hắn mà vì một người, một người đã cho hắn tất cả, một người vẫn luôn âm thầm quan tâm hắn, một người đã từng không tiếc sinh mạng để bảo vệ hắn, nhưng đáng tiếc Lạc Hùng Vương cùng Cổ Ma một trận chiến trong khiến cho Huyền Hoàng vũ tụ hủy diệt, khiến chúng sinh yên diệt, mà trong chúng sinh đó có nàng, người mà hắn yêu.

“Đúng vậy, ta và ngươi là khác nhau, thế nên hôm nay chung quy chỉ có một người phải chết tại đây.” Lạc Thiên cũng chậm rãi nói, hắn phía sau còn có Thiên Tinh Cung đám người, chính vì thế hắn không thể chạy được, hơn nữa người trước cảnh giới chỉ là Vương Tôn, có thể xem như là cùng thế hệ với hắn, mặc dù trận chiến này là trận chiến của ngoại lực, nhưng đối với hắn mà nói đây là một công bằng quyết đấu, hắn khát vọng trong thế hệ có thể cùng hắn một trận chiến, mà người trước mắt sau khi lột xác đã mất đi sức mạnh trước cho nên có thể xem như là cùng thế hệ với hắn, chính vì thế hắn sẽ không chạy trốn, không vì cái gì cả, chỉ vì hắn là Lạc Thiên.

“Rắc rắc.” Từng tiếng vang lên, Lạc Thiên quanh thân quang mang quấn quanh, theo đó một luồng sức mạnh tiếp dẫn vào Cửu xích Phong Thiên, Lạc Thiên trực tiếp dồn lại tứ đại Hư Vô Chi Tư sức mạnh có thể dẫn động truyền vào nó, theo đó Cửu Xích Phong Thiên càng phát ra quang mang, nó như bị cái gì kích thích, lập tức vận chủng tới chín thành vốn có sức mạnh của nó.

“Vù vù” từng tiếng vang lên, sáu xích hợp nhất hóa thành một đầu Chân Long, đầu này Chân Long có thập nhất trảo, nó quanh thân hư vô chi khí phun trào, Hư Vô Chi Hỏa quấn quanh, không gian đã bị đánh về bản nguyên lại lập tức bị tán chảy thành Hư Vô, giờ khắc này đầu này Chân Long có thể nói gặp Thần Đổ Thần gặp Ma diệt Ma.

“Giết.” Lạc Thiên dùng tất cả sức mạnh cuồng quát, hắn vừa rồi diễn hóa ra Hư Vô Chi Mâu cũng là vì một đòn đánh toàn lực này, đây xem như là chung cực một kích của hắn đi.“Ngao.” Theo tiếng quát đầu này Chân Long khẽ rống một tiếng rồi hé miệng như muốn nuốt chửng ba ngàn thế giới lao về Kỷ Nguyên Chi Tâm.

“Rung rung.” Tựa hồ cảm nhận được cái gì uy hiếp, Kỷ nguyên Chi Tâm lập tức diễn hóa thành một tầng bảo hộ, cái này bảo hộ còn chắc chắn hơn trước đó rất nhiều, khi nó xuất hiện lúc dù là mười cái Thân Ngân Chân Quân cũng không thể di chuyển mảy may, tựa như một con kiến muốn phá vỡ một tòa thành vậy, mười phần vô lực.

Khi vòng ảo hộ này diễn hóa ra, Chân Long đằng không phá vỡ chân trời lao tới lúc không gian bị giam cầm, quản chi là mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng bị ảnh hưởng phải đứng im không thể nhúc nhích, chỉ có thể biến thành cá nằm trên thớt.

“Phốc” Một tiếng vang lên, Chân long trực tiếp xuyên thủng cái này tầng bảo hộ, nhưng nó chỉ vào được một nửa Long Thân lại bị một cỗ vô hình giam cầm không thể lao vào nữa, dù có dẫy dụa như thế nào cũng không thể, là như vậy bất lực.

“Đùng.” Một tiếng, theo đó Chân Long trực tiếp bị bóp nát, mà khi đầu này Chân Long bị bóp nát lúc Hướng Vấn Thiên cũng phun ra một ngụm máu, Kỷ nguyên Chi Tâm cũng theo đó ảm đạm, hiển nhiên là có một chút chấn động.

“Thất bại sao?.” Nhìn thấy kết quả lúc Lạc Thiên cũng cười khổ một tiếng, tuy rằng có thể làm bị thương Huyền Vấn Thiên nhưng vẫn không đủ để đánh bại hắn, như vậy xem ra chỉ có thể dùng sinh mệnh làm giá để một kích vượt qua chung cực lực lượng mà hắn chịu được.

“Chiêu kia rất mạnh, nhưng vẫn không đủ để làm tổn thương tới Kỷ Nguyên Chi Tâm.” Không để ý Huyền Vấn Thiên khẽ nói, bề ngoài Kỷ Nguyên Chi Tâm tuy ảm đạm hơn nhưng cũng không hề bị ảnh hưởng gì, như vậy kết quả đã không cần gì phải bàn thêm.

“Lạc Thiên.” Nhìn Lạc Thiên thất bại lúc mấy người không nói lên lời tư vị, muốn đi lên trợ giúp nhưng không gian còn đang bị phong ấn, không ai có thể đi vào được.

“Cả một đời ta chưa từng bại dù một lần, hôm nay cũng vậy, nhưng đáng tiếc chung quy không thể để lại hâu nhân cho Lạc Tộc, là ta bất hiếu.” Lạc Thiên ánh mắt chưa bao giờ có bình tĩnh nói, chỉ là lời nói trong mang theo một bễ nghễ lại mang theo một loại bất đắc dĩ.

“Oành” một tiếng, không gian Lạc Thiên theo đó vỡ nát, lập tức từ sau hắn bay ra chín cái xích sắt, mỗi một xích sắt đều là y hệt lục xích trước đó đã bị triệu hoán, hiển nhiên Lạc Thiên lúc lấy được tầng thứ ba lúc đã có được ấn ký của những tầng còn lại, tuy nhiên hắn bây giờ vẫn quá yếu, dù là dùng hết sinh mệnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi ra được thêm hai tầng, mà hai tầng này còn không dung hợp với ba tầng trước cùng thể sử dụng hết sức mạnh.

Nhưng dù vậy cũng đủ rồi, dù sao Kỷ Nguyên Chi Tâm nếu không có ai điều khiển vậy chỉ có thể tự động hộ vệ, tự động công kích, nhưng cũng chỉ là tự động mà thôi, chính vì thế nó không thể phát huy được uy lực, bởi vì muốn phát huy được tất cả uy lực vậy phải có người điều khiển, nhưng đáng tiếc Huyền Vấn Thiên bây giờ cũng khổ nỗi không thể phát huy được toàn lực của nó, hắn cho dù có thể thông qua sức mạnh của Hỗn Độn Châu thúc đẩy nhưng đáng tiếc Hỗn Độn Châu đã bị Lạc Thiên dùng Cửu xích Phong Thiên phong ấn mất gần chín phần sức mạnh, đã không đủ lực nữa.

“Ha ha, tốt tốt, hôm nay ta cũng muốn xem ai là người chết.” Huyền Vấn Thiên nhìn thấy cửu xích sau đã biết một trận chiến này sắp phân thắng bại nên cười to một tiếng, nếu là người khác hắn có thể sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy, dù sao trạng thái bây giờ của lạc Thiên cực mạnh, mạnh tới nỗi không ai dám đối đầu, nhưng với hắn mà nói Lạc Thiên lại khác, Lạc Thiên là hậu nhân của bộ tộc kia, là hậu nhân của “người kia”, từ Lạc Thiên xuất hiện lúc hắn vẫn thấy có cái bóng của người kia trong hắn, cho nên một trận chiến này hắn sẽ không từ bỏ, bởi vì hắn muốn vượt qua ma chướng từ cái bóng của người kia vậy phải đánh bại Lạc Thiên, nếu không hắn sống đã không có ý nghĩa.

Phút cuối lúc sắp tiến hành một lần cuối dùng tất cả bổn nguyên sinh mệnh để hiến tế lúc Lạc Thiên không khỏi nhìn về Yến Phương Thanh, Phượng Vũ, Thiên Tử Thiên… đám người trong mắt mang theo một tia áy náy, rồi hắn quay đầu chi chỗ khác, giờ ánh mắt này của hắn mười phần thâm thúy, đôi mắt kia như vượt qua không gian, xuyên thủng thời gian đối diện với Hoặc Thiên vậy, trong đôi mắt hắn có yêu thương, thương tiếc, áy náy… có lẽ đời này hắn nợ nhiều nhất người là nàng đi.

Hắn như nhớ lại ngày đầu tiên tới Thiên Tinh Cung lúc nàng như thiên sứ khuôn mặt nhỏ tò mò nhìn hắn, ngày thứ hai nàng đi tìm tới đánh ngã hắn rồi cười to một tiếng chạy đi… rồi mười năm sau hắn đánh ngã nàng bắt đầu trả đũa nàng, cứ như vậy vô tư hai đứa nhỏ, chung quy hôm nay vẫn phải có một cái kết quả.

Bên kia Hoặc Thiên như chứng kiến ánh mắt của hắn, nàng không khóc, không bi, nàng chỉ khẽ mỉm cười, nàng cười là như vậy mỹ lệ, là như vậy khiến thiên địa thất sắc, cuối cùng nàng khẽ nói như cho Lạc Thiên nghe lại tựa như đang nói một mình: “Tuy rằng một kiếp này không thể ở bên cạnh người mình yêu nhưng nếu chết đi có thể ở bên cạnh người mình yêu vậy cũng là một điều đáng vui mừng.”

Tựa như nghe được lời nàng nói Lạc Thiên không khỏi cười một cái, hắn cái này cười như có thể khuynh đảo vạn cổ, là như vậy duy mỹ, là như vậy thái dương chiếu sáng thế gian.

“Thiêu.” Thu hồi ánh mắt Lạc Thiên cuồng quát một tiếng, theo đó vô tận sinh mệnh từ cơ thể hắn lập tức yếu mất, dần dần yếu đi, kia tóc trắng giờ khắc này lại càng trắng thêm, nó tựa như hồng trận vô tận tuế nguyệt tang thương vậy.

“Không được.” Thiên Tử Thiên đám người cuồng hống, lập tức theo đó mỗi người tế ra Thần Ngân, hiển nhiên muốn trợ giúp Lạc Thiên.

“Đây là trận chiến của ta, không cần ai phải xen vào.” Nhìn thấy mấy người muốn can thiệp Lạc Thiên quát một tiếng, đây là trận chiến sinh tử của hắn, không nên có người can thiệp.

Nghe Lạc Thiên nói mấy ngươi do dự một lát rồi thu hồi Thần Ngâ, từ nhỏ hắn là do họ nuôi lớn, tính cách như thế nào làm sao họ không hiểu, cho nên đành phải dừng lại.

“Giết.” Huyền Vấn Thiên điều động tất cả mọi thứ có thể gia trì vào Kỷ Nguyên Chi Tâm rồi cuồng quát một tiếng, hắn biết một kích cuối cùng này của cả hai sẽ là một kích chung cực, đủ để phá diệt cái này vô Cực vũ trụ, sau một chiêu này dù là hắn cũng không dám nói mình có toàn thân trở ra hay không. Đứa con của Vua Địa ngục, cha con vô sỉ, mọi người cùng thưởng thức nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.