Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 89: 89: Tự Bạo




“Ngươi nói Trác Phàm muốn dùng ba món đồ kia để ta thả người của Minh Nguyệt Lâu? E rằng hắn tìm sai người rồi.

Việc này do liên minh ba nhà kia làm chúng ta không liên quan đến.”Bên trong một căn phòng, Hoàng Thiên Bá chắp tay nói với người đang cúi xuống trước mặt.

Người này không ai khác chính là Nhị trưởng lão của Đường Môn.Ngồi ở một cái ghế bên cạnh, Gia Cát Tinh đặt xuống ly trà trên tay nói: “Theo như ta biết hẳn là việc ngươi làm nội gián đã bị phát hiện.

Việc gì phải nghe lời hắn mà làm việc? Chi bằng bây giờ chạy trốn không còn hơn.”Nhị trưởng lão cười khổ một tiếng nói: “Nào có đơn giản như vậy.

Hắn đem ma vật bỏ vào trong người của ta.

Chỉ cần ta vừa có ý định bỏ trốn thì lập tức khắp người đau đớn.”“Ngươi không tìm cơ hội đánh lén hắn hay sao?”“Tâm niệm vừa động là bị khắc chế ngay.

Huống hồ ta còn không đánh lại hắn.”Nhị trưởng lão nói ra lời này cũng cực kỳ khó hiểu.

Trác Phàm đột nhiên xuất hiện tại nơi hắn bị giam giữ.

Thoáng một cái hai người đã xuất hiện ở một nơi cách Đường Môn rất xa.Trác Phàm nói làm xong việc này thì sẽ thả tự do cho hắn.

Còn bảo trước khi làm cho hắn một cơ hội chỉ cần đánh thắng được Trác Phàm liền sẽ được tự do.Nào ngờ Nhị trưởng lão vừa mới ra đòn đã bị Trác Phàm một chiêu khống chế.Hắn nào biết Trác Phàm làm vậy chính là muốn biểu thị thái độ của mình.

Không phải vì ma vật nên mới khống chế được hắn mà hoàn toàn là có thực lực để lấy mạng mình.Hoàng Thiên Bá nghe lời này cũng không bất ngờ lắm.

Con trai thứ hai của hắn còn bị Trác Phàm giết thì tên nhị trưởng lão này có là gì.Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Trác Phàm có nói với ngươi lí do tại sao lại đến đây không?”“Hắn không nói gì cả, chỉ bảo ta đến đưa tin bảo ngài thả người mà thôi.

Còn lại cái gì cũng không nói.”“Sao hắn chắc chắn như vậy được?”Thấy Hoàng Thiên Bá chưa hiểu, Gia Cát Tinh bèn mở lời: “Trác Phàm e rằng cũng không tầm thường.

Hắn biết ba gia tộc kia liên kết lại là dưới sự thúc dục của chúng ta.”“Sao có thể?”“Sao lại không thể? Đừng quên Hắc Quỷ Hành là chết dưới tay Trác Phàm.

Ngài thử nghĩ xem, ba gia tộc kia nào có tự ý liên minh càng quét mấy nhà còn lại? Chắc hẳn Trác Phàm đoán được ở sau bọn họ có chúng ta âm thầm kiềm chế Chấn Thiên Sơn.

Việc hoàng thất chưa chen chân vào là bởi vì thế cờ hiện tại vẫn chưa ngã mũ.

Chúng ta chưa thể gây hại gì cho hoàng thất.”Hoàng Thiên Bá hỏi tiếp: “Nhưng không phải là bây giờ chúng ta thả người thì về sau vẫn bắt được bọn chúng hay sao?”“Ngài sai rồi.

Có lẽ đây là suy nghĩ của Trác Phàm.

Hắn muốn để nhị trưởng lão Đường Môn đưa tin yêu cầu chúng ta thả người.

Hắn cũng lường trước được chúng ta sẽ dễ dàng bắt lại cho nên vẫn chưa đem đồ vật kia giao ra.”Nói xong, Gia Cát Tinh quay qua hỏi nhị trưởng lão: “Hẳn là Trác Phàm bảo sau khi đưa tin xong sẽ trở về gặp hắn đi?”“Đúng vậy thưa đại quản gia.”Nhị trưởng lão không hề dấu diếm mà thành thật khai báo.“Được rồi.

Ngươi có thể trở về gặp hắn đợi lênh.”“Vâng.

Hắn còn bảo với ta sau khi ngài thả người hắn sẽ đem đồ giao đến liên minh.”Nhị trưởng lão rời đi quay người nói thêm rồi bỏ đi, Hoàng Thiên Bá mới mở miệng: “Đại quản gia, ngươi nói ta sai rồi là ý gì?”“Trác Phàm muốn Minh Nguyệt Lâu nợ Đường Môn một cái ân tình.

Mặt khác, liên minh đã chặt đứt mọi đường liên lạc của ba nhà kia nên hắn muốn mượn sự kiện này để ba thế gia đó tạo thành một liên minh mới chống lại.”“Nhưng làm sao có thể?”“Rất đơn giản.

Minh Nguyệt Lâu sau chuyện này sao có thể không nguyện ý liên minh.

Tinh Vẫn Các với Trác Phàm quan hệ theo ta nghĩ cũng có phần thâm sau.

Bởi vì lần trước Hắc Quỷ Hành mất mạng có liên quan đến nhị công tử của bọn chúng.

Tuy nói có Đế Vương Phủ chống lưng nhưng chúng ta vẫn không tiện ra mặt, chỉ cần ba nhà liên minh thì vẫn sẽ đảm bảo thế cân bằng”Gia Cát Tinh sờ sờ chòm râu một chút rồi lại nói tiếp.“Đợi khi chắc chắn người của Minh Nguyệt Lâu an toàn Trác Phàm hẳn sẽ giao cho Nhị trưởng lão cầm lấy món đồ kia.

Thời gian Nhị trưởng lão đưa đến đủ để hắn thiết lập liên minh mới.”“Hắn không sợ Nhị trưởng lão của Đường Môn bỏ chạy mất sao?”“Ngài đừng quên trong người tên kia còn có ma vật do Trác Phàm cấy vào.

Một điều nữa là tên Nhị trưởng lão kia chạy đi đâu? Thất phu vô tội, hoài bích có tội, hắn cầm đồ mà Đế Vương Phủ cần chạy trốn e là sợ mạng không đủ.”“Nhưng nếu như vậy không phải mọi chuyện đều theo như tính toán của hắn sao?”“Không hẳn, Trác Phàm biết chúng ta cần đồ vật nhưng lại không biết chúng ta dùng nó để làm gì.”“Ha ha.

Đúng là ta đã nghĩ nhiều.

Đại quản gia nói rất đúng.”Hai người nhìn nhau lần nữa rồi lại phá lên cười.Ở một nơi nào đó trong Thiên Vũ đế quốc.“Cái gì? Đế Vương Phủ muốn chúng ta thả người sao?”Cốc chủ Vạn Xà Cốc Lý Nguyệt Sầu lên tiếng.“Đúng vậy.

Ta vừa nghe tin hẳn là Trác Phàm vài ngày nữa sẽ đem đồ vật đến.”Đường chủ Dược Thải Đường Đới Bạch Bân gật đầu xác nhận.“Hắc hắc.

Chỉ cần hắn đến đây ta sẽ đích thân lấy mạng hắn.

Người của Hắc Phong Điện chúng ta không phải dễ giết như vậy.”Điện chủ Hắc Trảm Phong xoa xoa bàn tay, đôi mắt đầy sát ý nói.Hai người kia nhìn cảnh này khinh thường trong lòng.

Không phải bị giết sáu cái rồi sao, này không gọi là dễ thì là gì.Dường như cảm nhận được ánh mắt của hai người, Hắc Trảm Phong nghiêm túc lại nói: “Được rồi.

Nếu Phủ chủ đã yêu cầu thì nên ra lệnh thả người đi.”Ngày hôm sau, một đám nữ tử từ trong một nhà lao được dẫn ra.

Đây chính là đám người của Minh Nguyệt Lâu ngày trước bị liên minh bắt đi.Người đi trước tuy bị phong tu vi nhưng khí phách mười phần hào sản.

Tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn là một cái mỹ phụ.Tổng cộng có bảy nữ nhân được một tên thị vệ dẫn đi ra khỏi khu vực trận pháp.

Bởi vì bọn họ đều bị phong bế tu vi cho nên hiện tại không khác gì người thường, tên thị vệ vừa dắt đi vừa làm ra bộ mặt khinh thường.Các lâu chủ ai ai đều không phải là tuyệt sắc, tên thị về vừa dắt đi trong đầu không ngừng hiện lên những ý nghĩ xấu xa.

Cuối cùng hắn kiềm lại được quát to.“Cái gì mà bát thế gia? Chó má.

Còn không phải tùy ý lão tử chà đạp hay sao? Giờ các ngươi trói gà còn không chặt, nếu không phải Đường chủ có lệnh thả ra thì ta không ngại chơi đùa với các ngươi.”Đám nữ nhân bị bỏ lại bên ngoài, tuy tu vi không có nhưng vẫn di chuyển tự nhiên như người thường.Bọn họ tiếp tục di chuyển một đoạn thời gian thì phía trước xuất hiện một bóng người chính là của Nhị trưởng lão.“Các vị đây rồi, Trác Phàm bảo ta đợi ở đây chờ các ngươi.

Để ta giải phong ấn trước.”Nói xong hắn vận nguyên lực tiến hành giải khai phong ấn cho từng người.“Đa ta Nhị trưởng lão, chúng ta nợ Đường Môn một ân huệ.

Sau này có chuyện gì nhờ trợ giúp chắc chắn sẽ không từ nan.”Bạch Minh Nguyệt biết lát nữa sẽ gặp Trác Phàm cho nên dành lời cảm tạ với hắn sau.“Không có gì.

Các vị đi thêm một canh giờ nữa sẽ gặp được Trác Phàm chờ ở đó.

Ta còn có việc phải đi trước.”Nói xong Nhị trưởng lão vội vàng phi thân tiếp tục hướng về phía sau lưng đám người vừa tới mà đi.Một vị lâu chủ bây giờ mới xuất khí, nguyên lực tuông tràn quát lớn: “Ta phải quay lại giết chết tên kia? Dám khi dễ người của Minh Nguyệt Lâu chúng ta.”Bạch Minh Nguyệt thấy thế bàn cản lại: “Đừng làm bậy, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đó, ngươi còn muốn quay lại?”“Ách”“Mau tiếp tục di chuyển, ta cũng muốn xem Trác Phàm này là người như thế nào.”Phía bên này, Nhi trưởng lão một mạch phi đến chỗ của liên minh.

Ba tên gia chủ thấy thế có khỏi bất ngờ.

“Không phải nói Trác Phàm tự mình đem đến hay sao?”Nhị trưởng lão trả lời: “Hắn muốn muốn ta đích thân đem đến còn bảo phải tận tay đưa cho các ngươi a.”“Tại sao ngươi không đi đến sớm hơn?”“Hắn bảo đợi ở chỗ cách nơi này khá xa.

Chỉ khi nào gặp được đám đàn bà kia thì mới được di chuyển a.”“Đúng là đồ vô dụng.

Ngươi việc gì phải sợ bọn hắn.”Nhị trưởng lão vừa lấy đồ đưa cho ba người vừa chửi thầm trong bụng: “Các ngươi thử bị người khác khống chế tính mạng xem thử có dám không nghe lời hay không?”Vừa lúc ba người thu lấy, đột nhiên thân thể Nhị trưởng lão phình to ra.

Một luồng nguyên lực to lớn nhanh chóng ngưng tụ lại vượt quá cơ thể lão chịu đựng.Phát hiện ra điều này, ba tên gia chủ lập tức kinh hãi liền nhảy lùi ra sau vận nguyên lực bảo vệ thân thể.Nhưng dù có nhanh đến mấy cũng không kịp, Nhị trưởng lão như một quả bom nổ một cái làm ba người phun ra một ngụm máu trọng thương.Uy lực của Thiên huyền cường giả tự bạo là không thể xem thường.

Một vùng xung quanh bị chấn thành các bụi, vô số trúc cơ cùng đoán cốt tu giả bị âm ba chết đi.

Chưa kể một đám thị vệ cùng quân lính tu vi thấp kém thân xác không chỗ nào nguyên vẹn.Ở cách đó rất xa, Trác Phàm đang ngồi bên trên một tảng đá lớn mở mắt ra, khuôn mặt còn mang theo nét cười lẩm bẩm: “Hẳn là không sai biệt lắm, việc còn lại là xử lý đám trùng theo đuôi kia nữa thôi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.