Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 9 - Chương 953: Nha hoàn Tiểu Sương




Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Spring_Bird

Từ Ngôn đã thấy không ít hạng người quái dị. Ngay cả loại người nuốt sống Hư Đan như Khương Đại Xuyên mà hắn cũng đã gặp nên vẫn tưởng rằng mình đã đủ trải đời.

Hôm nay gặp phải cô gái bỏ nhân, ăn vỏ xíu mại, Từ Ngôn mới biết người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời. Thế giới rộng lớn, sự vật sự việc dù cổ quái đến đâu cũng có.

Ở đối diện, Phí Tài ăn uống sì sụp, Từ Ngôn thì không đói. Cảnh giới Nguyên Anh đã có thể không ăn đồ ăn của nhân gian.

Từ Ngôn vừa chậm rãi nhấm nháp xíu mại, vừa tò mò nhìn sang cô gái bàn bên.

Cảm giác có ánh mắt nhìn tới, cô gái ngẩng đầu nhìn lại, cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Từ Ngôn mỉm cười, thân thiện gật đầu chào hỏi rồi quét ánh mắt xuống bộ ngực bằng phẳng của đối phương. Cô gái ngượng ngùng cười đáp lễ, nhưng khi thấy ánh mắt gã trai đối diện dừng lại trên ngực mình thì lập tức cúi đầu, tiếp tục công cuộc bỏ nhân ăn vỏ của mình.

Đôi mắt của cô gái hơi xếch, có vẻ linh động. Hàng lông mày lá liễu tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, tuy không tới mức tuyệt mĩ nhưng vẫn khiến người ta không đừng được mà phải nhìn thêm lần nữa.

Từ Ngôn không phải một kẻ phóng đãng nhưng gần đây hắn đã đọc rất nhiều điển tịch. Trong đó có kể về rất nhiều người và sự việc quái lạ, ngay cả nơi mà đàn bà con gái giết tươi chồng mình như Nữ Nhi quốc còn có. Từ Ngôn cho rằng ở Chân Võ giới có lẽ cũng tồn tại mấy gã thích giả gái, vậy nên mới nhìn cô gái này thêm một chút.

Không biết là cô gái nghĩ đối phương là phường du đãng hay vẫn có chút tự ti nên cúi găm mặt xuống, cái miệng xinh xắn vẫn tiếp tục ăn vỏ bánh một cách từ tốn, vẻ dịu dàng khiến người ta sinh lòng thương yêu.

"Tiểu Sương!"

Bên ngoài hàng xíu mại chợt vang lên một giọng nữ đầy hân hoan. Sau tiếng hô, một bóng người lướt tới như gió.

Từ Ngôn không cần nhìn, chỉ nghe tiếng cũng biết đấy là đại sư tỷ Vương Chiêu.

Đi tới nơi, Vương Chiêu ngồi xuống trước mặt cô gái, mừng rỡ nói: "Đến lúc nào đấy, sao không tới tìm ta mà lại chạy đi ăn vỏ xíu mại hả."

Cô gái tên là Tiểu Sương có quen biết với Vương Chiêu. Từ Ngôn cũng không lấy làm lạ, bởi vì hắn lờ mờ nhận thấy linh khí dao động trình độ Trúc Cơ trên người cô gái này.

"Đại sư tỷ!"

Phí Tài thấy Vương Chiêu bèn cười ha hả, đứng dậy bê xíu mại của mình sang bàn bên cạnh.

"Thì ra cô nương đây là bạn bè của đại sư tỷ, chỗ ta còn nhiều xíu mại lắm, ngươi ăn đi."

Phí Tài đã đặt lòng tốt của mình sai chỗ, Vương Chiêu véo mạnh tai của Phí Tài quát: "Tiểu Sương mà lại thèm xíu mại của ngươi à? Ngươi nghĩ rằng người của đảo Hiên Viên không có tiền chắc!"

Nghe tới đảo Hiên Viên, Từ Ngôn lập tức cả kinh.

Đảo Hiên Viên là một trong cổ Bách đảo, là địa bàn của cổ tu Hiên Viên gia. Hắn không nghĩ tới hôm nay có thể gặp truyền nhân của Hiên Viên gia.

Nhưng mà sau khi nghĩ lại một thoáng, Từ Ngôn lại bắt đầu nghi ngờ. Nếu như Tiểu Sương thật sư là hậu duệ của cổ tu thì sao có thể mặc quần áo của nha hoàn.

Lẽ nào là nha hoàn của Hiên Viên gia?

Ngay lúc này, tiếng lạch cạch vang lên, thì ra đại sư tỷ đã kéo hai chiếc bàn cạnh nhau chập làm một. Xong đâu đấy, cô nàng cướp lấy lồng xíu mại của Phí Tài, vừa ăn vừa nói: "Tiểu Sương, Tam tiểu thư nhà ngươi phái ngươi tới à. Thực không hiểu vì sao tiểu thư nhà ngươi vẫn để cho ngươi tới hải vực mạo hiểm, đây đã là năm thứ ba rồi đấy."

Tiểu Sương chính là nha hoàn của Tam tiểu thư Hiên Viên gia. Theo lời nói của Vương Chiêu, Từ Ngôn đã biết được lai lịch của cô gái này.

Thân là hạ nhân ở Hiên Viên gia, Tiểu Sương cũng có thực lực Trúc Cơ. Rèn luyện nơi vực biển hàng năm nàng đều tham gia vì chủ nhân của nàng cần một loại cá sinh sống tại hải vực.

Ngũ Kỳ Xương là loài cá chỉ có tại hải vực gần đảo Lâm Uyên. Thân thể của chúng không lớn, nhưng hàm răng lại mạnh mẽ sắc bén, đây là một loài yêu thú ăn thịt rất hung tàn. Tu sĩ Trúc Cơ muốn giải quyết loài yêu thú này cũng rất khó. Chúng có thể được dùng để luyện chế đan dược.

Hàng năm, Tiểu Sương đều tham dự rèn luyện ở vực biển cũng là vì loài cá Ngũ Kỳ Xương này.

"Lần này ngươi tới sớm thế, phải hai tháng nữa rèn luyện nơi vực biển mới bắt đầu, ở lại chỗ ta được chứ hả?" Vương Chiêu quyết định giữ Tiểu Sương lại, cô gái chỉ khẽ gật đầu đồng ý.

Vương Chiêu và Tiểu Sương đã quen biết nhau ở phường thị ba năm trước. Dù chưa tới mức bạn bè chí cốt nhưng hai người cũng là bạn tốt. Từ Ngôn cảm thấy không nên quấy rầy họ thì tốt hơn.

Thấy Phí Tài đã ăn no, Từ Ngôn chuẩn bị đi nơi khác để tìm con chim lưu manh. Bởi hắn biết rõ con chim này chẳng hề tồn tại, đây chỉ là một trò đùa do đảo chủ một tay dựng nên. Nhưng Phí Tài lại không chịu đi, gã muốn thể hiện vài phần bản lĩnh bắt trộm trước mặt đại sư tỷ.

"Đại sư tỷ, không phải ta khoác lác. Trong thành Lâm Uyên này, đám trộm vặt từng bị ta bắt được nhiều lắm. Không tin thì sư tỷ chờ xem, hôm nay Phí Tài ta nhất định bắt được con chim trộm cắp kia!"

Phí Tài rung đùi đắc ý, khoe khoang trước mặt hai cô gái. Đây đều là bệnh chung của đám thanh niên, không quá liên quan tới tu vi.

Bất đắc dĩ, Từ Ngôn đành phải theo ba người này đi loạn trong thành. Sắc mặt Phí Tài hào hứng phấn khởi nhưng Vương Chiêu lại có phần không tập trung.

Phát giác được thần sắc của Vương Chiêu, Từ Ngôn càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Xem ra đảo chủ phái tất cả đệ tử ra ngoài không phải là để tìm chim, mà là tìm thứ đồ đã dẫn dụ hải thú tới.

Quán rượu lớn nhất cũng đã tìm, quán trà đông người nhất cũng đã tìm, cả khu chợ nhộn nhịp cũng đã đi qua. Trên khuôn mặt béo múp của Phí Tài bắt đầu xuất hiện vẻ ngượng nghịu.

Đừng nói là con chim trộm cắp, ngay cả một con chim bất kỳ gã cũng đều không thấy.

Cách đó không xa chính là đạo quán, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phí Tài, gã chỉ vào đạo quán nói: "Đại sư tỷ, manh mối nhất định ở trong đạo quán, chúng ta đi!"

Phí Tài hùng hổ dẫn đầu bước tới đạo quán. Tới nơi gã không đi tìm tung tích con chim ăn trộm mà trước tiên gã cúng vài đồng tiền dầu đèn, thắp ba cây nhang, rồi lẩm bẩm khấn vái trước pho tượng đạo chủ.

Nghe ra thì gã này đang cầu xin đạo chủ đại hiển thần uy khiến con chim ăn trộm tự hiện thân.

Xem như Phí Tài đã cùng đường mạt lộ, ngay cả thủ đoạn khấn vái gã cũng mang ra dùng.

Gã không tìm thấy con chim lưu manh, cũng không tìm được cây bút đã mất, lại không muốn mất mặt với đại sư tỷ nên đành phải van cầu đạo chủ một cách vờ vịt.

Một lần nữa được chiêm ngưỡng pho tượng đạo chủ, đôi lông mày của Từ Ngôn nhíu lại.

Địa vị của Đông Thiên đạo chủ cực cao, không chỉ phàm nhân mà ngay cả những tu sĩ Trúc Cơ như Phí Tài hay Vương Chiêu cũng vô cùng cung kính. Thậm chí họ coi đạo chủ như thần linh, có thể gặp được đạo chủ như gặp được một vị Thánh.

Nhớ tới câu nói cuối cùng "nhân tâm như quỷ" mà lão đạo sĩ dạy bảo mình, Từ Ngôn lại chìm vào hồi tưởng.

Từ Ngôn đã tu luyện mấy trăm năm, tưởng rằng mình đã thấu hiểu được hàm nghĩa của câu "nhân tâm như quỷ". Về sau, những lúc hắn cảm giác chính mình cũng không lương thiện thì lại trở nên mê man. Tới giờ, hắn đã không cách nào hiểu được hàm nghĩa chính thức của "nhân tâm như quỷ" nữa.

"Nhân tâm như quỷ" không chỉ nói về sự chuyển biến trong lòng người, thiện ác không cân bằng. Từ Ngôn cảm thấy rằng dường như câu nói này là để cho một mình hắn nghe.

Ma quỷ trong lòng chính là hóa thân của hồn Hắc Long. Từ khi long hồn tiêu tán, hóa thành sinh cơ, ma quỷ bị giam nơi đáy lòng cũng theo đó mà tiêu tan. Nhưng ngay khi hắn đứng trước pho tượng đạo chủ, một cảm giác cổ quái lại dâng lên trong lòng hắn.

Tựa như từ tận cõi lòng mình, Từ Ngôn vẫn cảm thấy tồn tại của ma quỷ đáng sợ tới mức chính hắn cũng không khống chế được.

Chợt một loạt tiếng uỳnh uỳnh vang lên đánh thức Từ Ngôn từ trong trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.