Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
"Đừng lấy... Đừng lấy lương thực của nhà lão!"
Trong khoảng sân trống trải phía trước căn nhà gỗ cũ nát có một miệng giếng đã cạn khô. Một ông lão gầy trơ xương đang lảo đảo đuổi ra phía ngoài cửa. Phần vì quá gấp gáp, phần vì tuổi cao sức yếu, ông lão chưa đi được mấy bước đã ngã nhoài xuống đất. Ông nhìn với theo bóng người đã lao ra khỏi cửa, cất tiếng kêu than tuyệt vọng.
"Van ngài, đừng lấy đi mà. Một nhà ba người của lão sẽ chết đói mất, van ngài mà..."
Trong nhà vang lên tiếng thút thít nỉ non, kèm tiếng chửi rủa của một bà lão, còn có tiếng ho khan nặng nhọc của một thanh niên. Nhà này có ba người, ông lão tuổi đã cao, hai chân bà lão đã tàn phế, còn người con trai thì mắc bệnh nặng đã lâu.
Trong thời buổi loạn lạc, gia đình nhỏ ba người còn bị đám cường đạo cướp bóc.
"Không lấy... Thì ta cũng sẽ chết đói."
Bên ngoài cánh cửa rách nát cạnh bức tường thấp lè tè nứt nẻ là một thiếu niên gầy gò chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Nhưng ánh mắt nó sáng ngời, lóe lên những tia sáng hung bạo.
Nó là cướp, là tai ương của những sinh mệnh nhỏ yếu. Nếu nó không đi cướp ngũ cốc, không giết người, chính nó sẽ chết đói.
Trong ánh mắt của gã trai trẻ không có nửa phần thương sót, nó chỉ lạnh lùng nhìn ông lão rồi chạy đi. Rất nhanh, nó đã mất hút trong sơn thôn tràn đầy tử khí.
Vùng đất này vừa gặp thiên tai, khắp nơi đều là cảnh tượng tiêu điều, xơ xác. Thi thoảng có nơi phủ chút màu xanh, nhưng nhìn kỹ thì đó là màu xanh của nấm mốc mọc trên xương khô.
Trong thôn chẳng được mấy người còn sống. Ai có sức đã đi chạy nạn từ sớm, ở lại phần lớn là người già yếu. Họ dựa vào số lương thực ít ỏi tiết kiệm từ vụ mùa trước mà sống lay lắt qua ngày.
Cứ cách vài ngày, lại có người ngã gục nơi đầu đường, trở thành một vong hồn mỗi khi mặt trời khuất nắng.
Dưới chân núi hoang bên ngoài thôn, một đống lửa nhỏ từ mấy cành cây khô được đốt lên. Trên ngọn lửa, một chiếc nồi sắt nấu cơm đang sôi, cơm trong nồi đỏ tươi như máu.
Cơm này không dùng nước để nấu mà dùng máu. Dưới chân tên thiếu niên có hai con chuột đã khô quắt chỉ còn một lớp da mỏng dính vài sợi lông. Chúng đang được nướng cạnh đống lửa.
Yết hầu nó chợt nhúc nhích, dù cơm còn nửa sống nửa chín nhưng nó cũng không sợ bị phỏng mà há miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt chửng từng miếng cơm được nấu bằng máu chuột. Riêng hai con chuột nướng thì tên trai trẻ chưa động tới.
Hai con chuột này là lương thực mà nó phải mất ba ngày trời mới tìm được. Nó không nỡ ăn mà muốn để dành khi thật đói mới dùng tới.
Chỉ một thoáng, thiếu niên đã chén xong cả nửa nồi cơm. Đoạn nó cẩn thận cất kỹ phần cơm còn thừa và hai con chuột nướng, rồi cầm chiếc nồi sắt đi vào trong núi.
Đêm xuống, trong hốc cây phủ kín cỏ dại, thiếu niên mượn ánh trắng xuyên qua kẽ lá để đọc sách. Đó là một cuốn sách tre vô cùng cũ kỹ, trên mặt sách còn vương lại những vệt máu đã khô.
Đây là kỷ vật duy nhất trong nhà mà nó còn giữ được. Bởi người nhà của nó đã chết thảm dưới đao của một đám người mặc áo đen.
Cũng may nó nhỏ người nên mới có thể nương theo chuồng chó chạy thoát được ra ngoài. Tuy nó giữ được một mạng nhưng người nhà của nó chẳng còn ai sống sót.
Gia đình thiếu niên cũng được xem là giàu có. Tuy thiếu niên còn nhỏ tuổi nhưng đã phải trải qua tai tương diệt tộc. Nó biết rõ mầm họa từ đâu tới, đó chính cuốn sách tre trong tay mình. Cha mẹ nó từng nói chỉ cần tu luyện theo bí kíp trong sách thì có thể trở thành cao thủ tuyệt thế, phi thiện độn địa không gì không được.
Mỗi lần nhớ về buổi đêm tanh máu nọ, trong lòng thiếu niên như rỉ máu.
Nước mắt của nó đã cạn khô. Hơn nữa nó cũng vô cùng rõ ràng rằng trong thời buổi loạn lạc, thiên tai dịch hoạn, nước mắt chỉ có một tác dụng duy nhất.
Đó là bôi trơn cái cuống họng đã khát khô...
Trong hốc cây yên lặng, tên thiếu niên kiên cường phỏng đoán ý nghĩa từng chữ được ghi trong cuốn sách. Tuy rằng không hiểu nhưng nó tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày mình có thể hiểu được những chữ viết tối nghĩa này.
Tới khi trời sáng, thiếu niến bò ra khỏi hốc cây, rồi không quay đầu lại mà đi thẳng về phương Bắc.
Nó không biết đâu là đường sống nhưng biết vùng phụ cận không hề có nguồn nước. Chỉ có đi về phương Bắc, nơi thời tiết giá lạnh hơn, lạnh tới đóng băng, mà băng thì có thể hòa tan thành nước.
....
Nóng bức, khô cháy, đói khát, phẫn nộ, tuyệt vọng. Những xúc cảm tiêu cực thay nhau xuất hiện trong lòng Từ Ngôn. Cuối cùng, hắn bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Khi tâm trí tỉnh táo lại, Từ Ngôn từ từ mở hai mắt ra, hai nắm tay nắm chặt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ bàng hoàng kinh ngạc.
Cơn ác mộng mà hắn vừa trải qua thực sự quá mức chân thật. Trong mơ, Từ Ngôn trở thành một thiếu niên bị diệt tộc, cùng đường phải cướp bóc mà sống. Hắn phải một mình lang bạt trong thế giới đầy loạn lạc, tai ương.
"Mộng..."
Từ Ngôn trút ra một hơi thở thật dài, đã lâu lắm rồi hắn không ngủ mơ.
Bởi hắn là cường giả Nguyên Anh, tinh thần mạnh mẽ hơn xa phàm nhân. Cảnh tượng trong mơ có thể xuất hiện ở những tu sĩ cấp thấp, nhưng không nên xuất hiện trên người một tu sĩ Nguyên Anh.
"Sao lại có giấc mơ quái dị này nhỉ, thiếu niên trong mơ là ai?"
Sau một hồi suy tư, Từ Ngôn lắc đầu không nghĩ tới cảnh tượng trong mơ nữa.
Có lẽ do linh lực tiêu hao quá độ, Từ Ngôn cảm giác thấy khá mệt mỏi nên hắn ngồi khoanh chân, chậm rãi bình ổn tinh thần.
Trong mấy ngày kế tiếp, Từ Ngôn ở lì trong nhà không ra.
Nếu như đã có được linh lực trình độ Trúc Cơ thì hắn phải làm ra vẻ bế quan đột phát mới ổn.
Nửa tháng sau đó, Từ Ngôn vẫn kiên trì luyện tập Ích Vân thức. Tuy rằng cấm chế trong Tử Phủ đã có phần lắc lư nhưng không hề có dấu hiệu sẽ bị phá vỡ. Không những vậy, vết rách trên cấm chế cũng chẳng mở rộng thêm chút nào.
Với linh lực hiện tại, tu vi của Từ Ngôn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn chưa thể sử dụng linh lực này để thi triển những pháp thuật quá mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ khống chế pháp khí thì khá dễ dàng.
Sau nửa tháng, Vương Chiêu đã mang tới một thanh trọng kiếm lập lòe ánh sáng xanh lam do bốn gã đệ tử Trúc Cơ khiêng. Bốn người mệt mỏi đến đỏ bừng cả mặt.
Mẫu thân của Vương Chiêu đã bỏ công rất nhiều, tự mình rèn cho Từ Ngôn một món pháp khí thượng phẩm nặng tới ba ngàn cân. Chỉ riêng việc luyện chế món pháp khí cũng phải mất tới bảy ngày trời.
Bởi nó quá nặng, một mình Vương Chiêu cũng không vác được. Nên sau khi giao nó cho Từ Ngôn, cô nàng vẫn chưa yên tâm mà phải tận mắt nhìn Từ Ngôn cầm thanh pháp khí này lên mới chịu rời đi.
Pháp khí thượng phẩm trọng kiếm đã trở thành vũ khí hiện tại của Từ Ngôn. Khi thúc giục thanh kiếm cũng chẳng có mấy uy lực nhưng sức nặng này đủ để Từ Ngôn ưng bụng rồi.
Giả như gặp phải kẻ địch, thay vì ngự kiếm giết địch, Từ Ngôn định bụng sẽ vung kiếm chém tới. Bởi vì sức mạnh của hắn còn đáng sợ hơn cả pháp khí thượng phẩm nên mới nhất quyết yêu cầu một thanh kiếm thật nặng.
Không tới một tháng, Phí Tài đã đột phá Trúc Cơ thành công. Khi gã vênh váo tới tìm Từ Ngôn để ba hoa thì đã thấy đối tượng đang múa trọng kiếm trong sân. Thỉnh thoảng kiếm còn rời tay, tự động quay quanh người chủ nhân.
"Thuật ngự kiếm! Từ sư huynh cũng Trúc Cơ rồi à!"
Phí Tài sửng sốt nói: "Ta còn tưởng mình nhanh hơn Từ sư huynh đấy. Xem ra thiên phú tu luyện của Từ sư huynh mạnh hơn ta nhiều lắm."
Tuy Phí Tài là kẻ láu cá lại lười nhác nhưng thiên phú tu luyện của gã không hề kém. Có điều gã lại đi so với nhầm người.
"Rốt cuộc thì Tây Châu Vực có xa lắm không, cứ bay một mạch về hướng Tây là đến phải không?". Quay về phòng, Từ Ngôn cất tiếng hỏi.
"Cứ hướng Tây mà bay là tới, Từ sư huynh, huynh muốn tới Tây Châu Vực ư?". Phí Tài khó hiểu hỏi.
"Đợi sau khi củng cố cảnh giới một chút, cũng định đi rèn luyện một phen." Từ Ngôn thản nhiên đáp.
"Nếu chỉ rèn luyện thì Bách Đảo đã đủ cho tu sĩ Trúc Cơ rồi, trong biển cũng có không ít hiểm địa. Bình thường, tới Tây Châu Vực rèn luyện đều là trưởng lão Kim Đan, chí ít cũng phải là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ."
Ngồi đối diện Từ Ngôn, Phí Tài ra vẻ bí hiểm đứng lên nói: "Thật ra muốn đi Tây Châu Vực không khó, sắp tới đây có một cơ hội đấy. Bữa nay, khi ta đi tìm đại sư tỷ báo tin mừng, đại sử tỷ đã bảo rằng ta phải củng cố cảnh giới cho đàng hoàng để chuẩn bị cho đợt rèn luyện nơi hải uyên vào hai tháng sau. Chỉ cần vượt qua lần rèn luyện này, đệ tử Trúc Cơ sẽ có cơ hội được đảo chủ phái tới Tây Châu Vực để bái nhập Địa Kiếm tông tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe tới chuyến rèn luyện nơi vực biển, Từ Ngôn chẳng màng quan tâm. Nhưng nghe nói có cơ hội gia nhập Địa Kiếm tông, ánh mắt của Từ Ngôn chợt động.
Hắn muốn đi Tây Châu Vực chính là để tìm hiểu về Địa Kiếm tông. Bởi rất có thể Thiên Quỷ thần bí đến từ nơi này.