Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
Đi theo người đảo Lâm Uyên ra khỏi quảng trường, Từ Ngôn bị Vương Chiêu lôi xềnh xệch tới bên ngoài phường thị.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử của đảo Lâm Uyên ta, ai dám bắt nặt ngươi, đại sư tỷ sẽ ra mặt giúp ngươi!"
Giọng nói của cô gái oai hùng trang trọng, không phải là ra vẻ, vẫn hét lên như cũ.
"Đa ta ý tốt của đại sư tỷ, ta không có tu vi..."
"Chỉ cần siêng năng tu luyện, tự nhiên sẽ có tu vi. Thân thủ của ngươi không tệ, có thể tránh được đòn đánh lén của Liễu Tác Nhân. Chắc cũng đã tới Luyện Khí Kỳ rồi, chúng ta đi thôi."
Vương Chiêu không chỉ oai hùng mà còn vô cùng báo đạo không để cho Từ Ngôn từ chối. Nàng quay sang nói với thanh niên béo: "Phí Tài, mạng của ngươi được người ta cứu đấy, thân là đồng môn, sau này ngươi phải giúp đỡ vị sư đệ này nhiều hơn, rõ chưa."
"À quên, ngươi tên gì?"
Vương Chiêu chợt nhớ ra còn chưa biết tên Từ Ngôn, vì vậy cất lời hỏi.
"Từ Ngôn, tự..."
"Được rồi, Từ sư đệ, sau này ngươi đã là đệ tử chính thức của đảo Lâm Uyên. Nhớ kỹ, khi có chuyện nhất định phải báo cho ta, đại sư tỷ sẽ bảo vệ người!"
Không để Từ Ngôn nhiều lời, Vương Chiêu vỗ mạnh vào vai Từ Ngôn, gật đầu nói: "Phải tu luyện chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày đạt tới cảnh giới Trúc Cơ. Đến khi đó sẽ không phải sợ đám người đảo Bát Lan kia nữa."
Nói xong, nàng đưa cái túi chứa một ngàn linh thạch cho Từ Ngôn một cách kín đáo, rồi nghênh ngang dẫn đầu đoàn người.
"Từ sư đệ, khà khà, sau này chúng ta đã là người một nhà." Thanh niên mập mạp sáp lại nói: "Ta tên là Phí tài, phí trong hao phí, tài trong tài liệu chứ không phải phế vật. Ngươi cứ gọi ta là Phí sư huỳnh đi, tốt nhất không nên gọi đại danh, dễ làm người ta hiểu lầm, khà khà."
Đám đệ tử đảo Lâm Uyên ở bên cạnh nghe được đều phá lên cười, lần lượt cất giọng trêu ghẹo: "Hiểu lầm quái gì, Phí Tài ngươi chính là phế vật, ngay cả cỏ độc cũng dám xơi, chán sống rồi hả?"
"Nếu không có Từ sư đệ, cái mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được. Từ Ngôn, sau này ngươi không phải gọi hắn là sư huynh, cứ gọi phế tài là được. Dù gì hắn nghe cũng chẳng hiểu đâu, khà khà."
"Phí tài phế tài, tên đúng như người, đã xác định ngươi chẳng có tiền đồ rồi."
Phí Tài cũng đã quen với sự vui đùa của đông môn nên chẳng để ý chút nào. Đừng tưởng hắn béo mập, nhưng lực hồi phục cũng rất mạnh, chẳng bao lâu đã tự đi lại một cách chậm rãi.
"Chúng ta quay về tông môn ư?" Ở giữa một đám đệ tử đảo Lâm Uyên, Từ Ngôn bất đắc dĩ hỏi.
"Đúng vậy, phường thị ở rất gần sơn môn, đến rồi đây." Phí Tài hất cái cằm ngấn mỡ của mình lên, chỉ về phía một sườn núi cách đó không xa.
"Vào tông môn đơn giản thế ư, không hợp lý lắm." Từ Ngôn không rõ tình hình trên đảo Lâm Uyên, thế mà người ta chỉ nói một câu hắn đã là đệ tử, việc này có phần hơi tùy tiện.
"Đại sư tỷ đã nói, còn gì không hợp lý nữa." Phí Tài giải thích: "Đừng thấy tu vi đại sư tỷ chưa tới Kim Đan mà lầm, địa vị còn cao hơn những trưởng lão Kim Đan đấy."
Thấy Từ Ngôn vẫn mù mờ chưa hiểu, Phí Tài đắc ý nói: "Bởi vì đại sư tỷ là con gái đảo chủ. Ngươi cứ yên tâm ở lại đảo Lâm Uyên chúng ta, không phải sợ gã Tam công tử kia. Đảo Bát Lan thì có gì ghê gớm chứ, có đại sư tỷ ở đây, kẻ nào dám bắt nạt người đảo Lâm Uyên chúng ta?"
Trong khi Phí Tài thao thao bất tuyệt, những đệ tử đảo Lâm Uyên xung quanh đều gật gù đồng ý, hơn nữa còn mang theo vẻ mặt tự hào.
Không chỉ tự hào vì là đệ tử đảo Lâm Uyên, mà còn tự hào vì có một vị đại sư tỷ nhiệt tình, sôi nổi.
Theo Từ Ngôn quan sát, khí tức trên thân Phí Tài ở trình độ Trúc Cơ, đại sư tỷ Vương Chiêu là Hư Đan. Nhưng theo lời của đệ tử Đảo Lâm Uyên, Từ Ngôn cảm thấy những cảnh giới mình biết có phần khác biệt so với Chân Vũ giới.
Tu sĩ Trúc Cơ ở thế giới trong bình, ở đây chỉ được gọi là Luyện Khí Kỳ. Mà tu sĩ Hư Đan lại được gọi Trúc Cơ. Vậy thì, tu sĩ Giả Anh, rất có thể chính là Kim Đan.
Nghe đệ tử của đảo Lâm Uyên thảo luận, Từ Ngôn trầm tư suy nghĩ.
Sự chênh lệch khiến cảnh giới ở đây thấp hơn hẳn một bậc so với thế giới trong bình, nhưng lại hoàn toàn trùng khớp với cảnh giới của Từ Ngôn.
Nếu đã thành tu sĩ đảo Lâm Uyên, vậy hắn phải nhân dịp này tìm hiểu rõ ràng cảnh giới của Chân Vũ giới.
Đi theo đoàn người tới sườn núi, khi trận pháp mở ra, một luồng linh khí đập vào mặt Từ Ngôn. Vương Chiêu dẫn theo đoàn người và Từ Ngôn tiến vào một sơn môn tựa như tiên cảnh.
Trước mặt Từ Ngôn là một màu xanh hút tầm mắt, hỏa thơm cỏ lạ, bầu trời xanh như ngọc, nhà cửa san sát.
Một tông môn tu hành khổng lồ nằm sâu trong vùng đất lánh đời của đảo Lâm Uyên. Bên trong có linh khí tuôn trào như thể đi tới gần linh nhãn, hơn nữa còn tinh thuần đến mức Từ Ngôn cũng kinh ngạc.
Linh nhãn bình thường thì linh khí chỉ có thể bao trùm một khu vực nhỏ chừng một gian phòng, càng tràn ra ngoài thì càng mỏng manh.
Thế nhưng nơi đây lại khác, theo con đường mòn trên sơn môn đảo Lâm Uyên đi lên, Từ Ngôn lúc nào cũng thấy linh khí ùa vào người, tựa như có vô số linh nhãn tụ tập cùng một chỗ.
Cảnh tượng kì dị như thế khiến Từ ngôn khiếp sợ không thôi, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
"Thế nào, linh khí của đảo Lâm Uyên chúng ta sung túc chứ, khà khà. Đây là lợi ích khi gia nhập tông môn đấy, ít ra thì tu luyện cũng dễ dàng hơn bên ngoài." Phí Tài đắc ý nói.
"Linh khí có nhiều nữa mà không chịu tu luyện thì cũng bằng không."
Vương Chiêu nhướn đôi mày kiếm lên, không hét mà phân công Phi Tài dẫn đệ tử mới nhập môn là Từ Ngôn đi tìm chỗ ở. Còn nàng thì đi tới một tòa lầu các ở phía xa.
Môn nhân của Đảo Lâm Uyên không ít, sơn môn cũng chẳng nhỏ. Theo Từ Ngôn tính thì cũng tương đương với Kim Tiền tông.
Những đệ tử bình thường đều có chỗ ở riêng. Hai ngươi một nhà, mỗi người một phòng riêng. Điều kiện sinh hoạt ở đây rất tốt, xung quanh đều có phòng ở rộng rãi, thoáng mát và vô cùng yên tĩnh.
"Căn phòng này ở rìa của sơn môn, tất nhiên linh khí sẽ mỏng manh. Nên chẳng ai buồn ở, giờ thì vui rồi, cuối cùng cũng có bạn, khà khà."
Phí Tài mở cánh cổng ra, nói thao thao: "Từ sư đệ, căn nhà này là cũ nhất ở đây đấy. Ngươi nhìn gốc cổ thụ kia kìa, hơn trăm tuổi đấy. Lúc nào trời nóng là ta sẽ ngồi hóng mát dưới bóng cây, thích nhàn nhã bao nhiêu là có bấy nhiêu."
Trong sân có một gốc cây cổ thụ, ngoài nó ra thì khắp nơi toàn là cỏ dại. Xem ra gã Phí Tài này là một tên lười chảy thây, ngay cả nơi mình ở mà không chịu quét dọn một chút.
Trong nhà được chia làm hai gian phòng lớn cổ kính, gạch đỏ ngói xanh, cảnh cửa sơn son.
Dẫn Từ Ngôn tới chỗ ở của mình, Phí Tài nói tiếp: "Các trưởng lão đã rời khỏi môn phái rồi, sợ rằng hôm nay chưa về đâu. Ngày mai ta dẫn ngươi đi báo danh, đệ tử mới sẽ được nhận một món pháp khí hạ phẩm, tùy ý mà chọn."
Nói xong, Phí Tài bí hiểm nhắc: "Nhớ kỹ, khi lựa chọn pháp khí hạ phẩm, nhất định phải lựa một thanh đao hoặc kiếm sạch sẽ, không dính bụi nhá. Pháp khí mới luyện chế thì sẽ thế, nếu thấy đao hơi mòn thì là đồ cũ đã có người dùng qua nhiều lần. Tuy rằng uy lực của chúng như nhau nhưng sẽ không dùng được bao lâu, dễ hỏng lắm."
Từ Ngôn còn tưởng điều gì bí mật, nghe xong chút nữa hắn đã cười thành tiếng, đành nhịn cười mà gật đầu.
"Nếu không có Từ sư đệ, cái mạng của lão Phí ta xong rồi. Giao tình của chúng ta có thể coi là sống chết có nhau, có gì chưa hiểu, ngươi cứ hỏi ta."
Phí Tài vỗ ngực nói: "Không phải nói quá, đừng thấy cảnh giới của ta không cao, nhưng Phí Tài ta là kẻ thạo tin trong giới Tu tiên đấy. Có những chuyện đệ tử Trúc Cơ còn không biết nhưng ta vẫn biết đấy."
"Đảo Bát Lan ở nơi nào?" Từ Ngôn không khách sao, nếu đã gặp được gia hỏa tin tức thông linh, tất nhiên hắn sẽ hỏi han một phen.
Nhắc tới đảo Bát Lan, khí thế Phí Tài lập tức rớt xuống. Gã liên tục cười gượng, rồi mới kể chuyện về đảo Bát Lan.