Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Trong lần áp chế mắt trái ở bí cảnh, Từ Ngôn đã từng vận dụng Kim Đan qua một lần, đưa Kim Đan đi vào trong mắt trái.
Lần này luyện hồn bị kéo vào trong mắt trái, hắn bèn tế Kim Đan ra đuổi theo. Khác với lần đầu tiên, lần này đan vào trong mắt còn mang theo toàn bộ thần hồn của hắn.
Trong mắt không phải huyết nhục mà là một không gian kỳ dị. Lần trước Kim Đan cũng đã tới không gian này mới ngăn chặn được khí tức bạo ngược trong đáy mắt.
Lúc này Từ Ngôn rất cẩn thận khống chế Kim Đan chui vào mắt trái.
Chung quanh là hư vô kỳ dị, mênh mông vô biên như vòm trời vô tận, dưới chân không có mặt đất mà là từng vòng gợn sóng nhộn nhạo.
Không gian thần bí, tựa như một vực sâu không đáy. Lúc Kim Đan mang theo tâm thần đến nơi đây, trong lòng Từ Ngôn lập tức dâng lên một nỗi sợ hãi.
Thế giới chưa được biết đến luôn khiến người ta cảm thấy run rẩy. Chuyện này không quan hệ đến tu vi mà chỉ đơn giản là một loại bản tính con người.
Hắn ném cái cảm giác sợ hãi nhàn nhạt này qua một bên, cẩn thận khống chế Kim Đan đuổi theo hướng luyện hồn.
Nếu như đã tiến vào mắt trái, hắn không chỉ muốn cướp luyện hồn về mà còn muốn thăm dò rốt cuộc mắt của mình có thứ gì bên trong đấy nữa.
Hắn cấp tốc phi hành, nhìn như bay ra thật xa nhưng lại quái dị là không cảm giác được khoảng cách tồn tại. Luyện hồn tiểu hầu đã gần ngay trước mắt nhưng trong lòng Từ Ngôn lại xuất hiện cảm giác căn bản là chính mình không nhúc nhích.
Dường như thời gian và không gian ở thế giới này bị bất động, ngoại trừ làm lòng người kinh hãi tĩnh mịch ra thì chỉ còn một cổ áp lực rất giống uy áp, vô cùng cường đại, lại không biết phát ra từ nơi nào.
Kim Đan đuổi theo luyện hồn, nhẹ nhàng va chạm vào. Luyện hồn tiểu hầu bị thu vào trong nội đan. Kế tiếp Từ Ngôn cũng không dám đi lại lung tung, chỉ quan sát đến một đám mây sương mù nơi xa.
Chẳng biết lúc nào, ở chỗ sâu trong không gian nơi đáy mắt hắn xuất hiện biển mây lượn lờ. Trong trong mây có ánh sáng ảm đạm mơ hồ lập loè.
Thần hồn hình thái không thể điều khiển được năng lực mắt trái, chỉ có thể cảm giác, cảm nhận lấy thế giới kỳ dị này.
Rất nhanh, Kim Đan lại được triển khai, bay thẳng đến biển mây.
Lúc Kim Đan chui vào trong biển mây, một cỗ linh khí tràn đầy lập tức bao bọc lấy Kim Đan. Tâm thần Từ Ngôn cũng theo đó mà thở phào một hơi.
Quả nhiên là linh khí!
Biển mây được tạo thành từ linh khí. Cảm nhận được linh khí, Từ Ngôn mới có thể xông tới, hắn cũng không muốn lấy toàn bộ phần hồn này của mình đi mạo hiểm đâu.
Biển mây này giống như linh khí, hẳn là linh khí thu nạp được trong bí cảnh. Mà ánh sáng lóng lánh trong biển mây hẳn là linh nhãn tinh túy trong Kim Tiền tông, chỉ có điều đã mảnh như tơ sợi, xem ra đã bị tiêu hao hơn phân nửa.
Tắm trong linh khí tinh thuần, Từ Ngôn khắc trước còn đầy vui sướng trong lòng, cho là mình đã tìm được những linh khí bị mắt trái hút vào rồi. Thế nhưng ngay khắc sau, một nỗi sợ hãi dâng tràn lên não hắn.
Linh nhãn tinh túy Kim Tiền tông biến thành một sợi mảnh nói rõ bị tiêu hao rất nhiều, mà mấy lần điều động lực lượng mắt trái của Từ Ngôn căn bản không thể tiêu hao nhiều linh nhãn tinh túy như vậy. Nếu không bị hắn làm tiêu hao, chỉ có thể là quái vật ẩn nấp trong đáy mắt nuốt vào!
Kim Đan đột nhiên chấn động, một cỗ uy áp khổng lồ từ trong kim đan khuếch tán ra.
Linh khí trong biển mây này quả thật hiếm có, nhưng nếu đây là nơi chỗ ẩn thân của quái vật kia thì e là không xong rồi.
Cảm giác một lúc lâu, Kim Đan bỗng nhiên phát ra một vầng ánh sáng như con mắt mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong mây mù.
Dựa vào uy áp tản ra, Từ Ngôn cảm giác được một hiện tượng bất thường.
Đó là một thứ vô hình như hồn thể, nhìn không ra hình dạng, càng không cảm giác ra hình dáng, chỉ là một mảnh đen kịt tụ lại ở chỗ sâu nhất trong biển mây. Mà trong bóng tối kia dường như có một vòng xoáy, linh khí mây mù đang chậm rãi bị hút vào trong vòng xoáy đó.
"Thật sự có quái vật!"
Trong lòng Từ Ngôn khiếp sợ, hắn lại không chạy trốn. Bởi vì nơi này là mắt trái của hắn, mặc dù lần này chạy thoát thì mắt trái vẫn ở trên người của hắn, có móc cũng không móc ra được.
"Để ta xem rốt cuộc ngươi là thứ gì."
Ngoan lệ dâng lên, Kim Đan xông vào biển mây, nhanh chóng biến mất ở nơi tràn đầy linh khí.
Phi hành không biết bao lâu, Từ Ngôn chỉ có thể nhớ rõ ra khỏi cửa luôn ở sau lưng mình, nhưng khoảng cách mình bay được là bao nhiêu thì hắn hoàn toàn không rõ nữa. Hình dáng cực lớn kia vẫn luôn ở chỗ sâu trong biển mây, nửa điểm chân tướng cũng không nhìn ra được.
Lại mất một lúc nữa, Từ Ngôn đành không bay tiếp, chỉ đứng trong biển mây.
Kim Đan di động cao thấp bắt đầu thu nạp lấy linh khí trong biển mây, thu nạp không kiêng nể gì cả, như thể đang cố tình gây hấn.
Từ Ngôn quả thật đang cố ý thăm dò xem quái vật nơi xa có nổi điên lên hay không. Đáng tiếc là Kim Đan sắp bị linh khí làm bạo nổ cả ra, nhưng đại gia hỏa nơi xa không chút phản ứng nào.
Thần hồn hắn liếc nhìn bóng đen nơi xa lần cuối cùng, thế rồi Kim Đan nặng trịch mang theo linh khí khổng lồ bay ra khỏi biển mây.
Bóng người nhắm hai mắt trong động phủ yên tĩnh bỗng nhiên mở mắt ra, mắt trái lóe lên tia sáng vàng kim. Kim Đan thoát ra, được Từ Ngôn há miệng nuốt vào, quy về Tử Phủ.
"Rút cuộc là thứ gì, đoạt linh khí của nó mà cũng không nổi giận..."
Thì thầm một câu, đột nhiên khóe mắt Từ Ngôn nhảy dựng, một cảm giác căng tràn từ trong Tử Phủ truyền đến.
Kim Đan Thu nạp quá nhiều linh khí, hầu như không chuyển động nổi, Tử Phủ cũng đầy những linh khí dao động.
Hắn không suy nghĩ nhiều đến quái vật trong mắt nữa mà vội vàng vận chuyển tâm pháp, luyện hóa lượng linh khí bị kéo ra từ trong mắt trái này.
Lại nửa tháng trôi qua, đến khi Từ Ngôn lần nữa tỉnh lại thì trong mắt hắn chợt lóe sáng.
Thành quả tu luyện trong nửa tháng này còn mạnh mẽ vượt xa một tháng tu luyện có linh thạch phụ trợ. Thực tế loại tâm pháp kỳ dị Ích Vân quyết này còn nhanh hơn tâm pháp Hư Đan gấp mấy lần.
Cứ thế tính ra, chỉ cần đầy đủ linh khí, tốc độ tu luyện của Từ Ngôn gần như nhanh gấp năm lần tu sĩ Hư Đan khác, thậm chí có khi còn gấp mười lần trở lên!
Ảo não về Kim Đan không đáy trong hắn đã bị tốc độ tu luyện xua tán.
Coi như là tu luyện hao phí thời gian dài gấp mười lần so với người khác thì Từ Ngôn vẫn có thể dựa vào lượng linh khí khổng lồ và tâm pháp kỳ dị kia đuổi kịp. Tính ra, thời gian hắn tiến giai Nguyên Anh có lẽ không có chênh lệch quá nhiều với Hư Đan khác.
"Cũng may có Ích Vân quyết, quả nhiên sư phụ thương ta, hắc hắc."
Nhớ tới lão đạo sĩ, Từ Ngôn hiện ra nụ cười hoài niệm, lắc đầu lẩm bẩm: "Sư phụ, đợi con trở về sẽ tu sửa lại phần mộ cho người. Năm đó đào phần mộ quá nhỏ, có lẽ nên tu sửa lớn ra, thành một mộ địa cực khí phái mới được. Đúng rồi, hay kiến tạo một tòa Thừa Vân quan đi vậy, rồi an táng người trong đạo quán, hẳn người rất vui vẻ nha..."
Khóe miệng hắn mỉm cười, nhớ lại những chuyện cũ, rồi không khỏi than nhẹ một tiếng.
Trường sinh, rốt cuộc đã bị Từ Ngôn nhìn thẳng vào. Dùng cho có tu vi cao cỡ nào cũng không cách nào trường sinh được cả, như thể trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi.
Trăm ngàn năm tu hành rồi, nhìn xem thế sự xoay vần thế nhưng có mấy người được trường sinh đây...
Hắn lắc đầu, tản đi suy nghĩ trong lòng, một ngọn lửa Đan hỏa hiển hiện trên đầu ngón tay. Trong không khí xẹt qua một tia lửa, quay tròn chung quanh, không khí bị nhiệt độ cao bốc hơi mà vặn vẹo gợn sóng.
Nếu như Kim Đan mạnh mẽ, Đan hỏa hẳn cũng sẽ không yếu.
Khi luyện chế Võ Thần đạn cực lớn trong bí cảnh, Từ Ngôn cũng đã nhận ra uy lực của Đan hỏa này.
Đan hỏa của hắn có chút đặc biệt, thập phần ngưng thực như thể một ngọn lửa thật sự. Phần lớn Đan hỏa của Hư Đan khác trong suốt mà hỗn tạp, đến Khâu Hàn Lễ quanh năm luyện khí mà Đan hỏa cũng chỉ ở trạng thái hơi mờ mà thôi.
Thúc giục Đan hỏa tinh thuần vượt xa người khác, Từ Ngôn thử chữa trị Thiên Phong, bắt đầu kiếp sống bế quan vừa tu luyện vừa luyện khí.
Trong động phủ chẳng phân biệt được ngày đêm, ngoài động phủ vẫn có bốn mùa thay đổi liên tục. Cự thạch ngăn tại cửa động cũng đã trọn vẹn một năm chưa từng động đậy qua.