Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 4 - Chương 527: Lừa gạt hòa thượng thú vị lắm sao?




Dịch: Hoangtruc

Tu sĩ họ Trương chuyên bán cửa hàng mà sống, sao có thể không có cửa hàng tồn?

Trong một quán trà ven đường, Từ Ngôn đang xăm soi một cửa hàng nhỏ nhắn cao hơn một thước trên mặt bàn, còn tu sĩ trung niên tên Trương Khúc thì đang ngồi đối diện thưởng trà.

Năm khối linh thạch đủ để Từ Ngôn mua được một tiểu điếm, Trương Khúc đang chờ đối phương kiểm hàng xong xuôi sẽ đi theo đối phương đến nơi chỉ định để còn thi triển Phục linh quyết.

Nếu như không có Phục linh quyết của y thì cửa hàng nhỏ nhắn này cũng chỉ để trang trí, căn bản không dùng được.

Từ Ngôn không có ý định mở cửa hàng mà chỉ muốn tìm hiểu mà thôi. Dù sao hắn cũng học xong Súc linh quyết và Phục linh quyết, hôm nay mới lần đầu tiên mới đụng phải một người có thể thi triển được hai pháp môn này.

"Ba tầng lại không được, Súc linh quyết của ta chỉ có thể thu nhỏ cửa hàng hai tầng là tối đa rồi."

Trương Khúc uống trà, nói ra: "Tòa nhà ba tầng coi như hơn cả quả núi nhỏ rồi. Tại hạ khổ luyện Súc linh quyết và Phục linh quyết trọn vẹn hai mươi năm, chưa từng thấy có người thu nhỏ ba tầng lầu các lại, ta làm còn không được, e rằng không có bao nhiêu người làm được."

Trương Khúc có chút khoa trương, thế nhưng cũng không tính là khoe mẽ. Dù sao có thể tập luyện một loại pháp thuật hai mươi năm đủ để tự xưng là dày công tôi luyện được rồi. Hơn nữa pháp môn Súc linh quyết và Phục linh quyết khá hiếm có, người tu luyện lại càng vô cùng ít ỏi.

Từ Ngôn tu thành Súc linh quyết và Phục linh quyết chỉ để thu nhỏ hòn đá nhỏ và các thứ kích thước nhỏ như Thần Võ đạn một cách dễ dàng, cũng chưa từng tận lực suy tư về hai loại pháp môn này qua. Hôm nay gặp được một người cùng nghề, cho nên mới muốn tìm hiểu một phen.

"Ngoại trừ cửa hàng, Trương thí chủ còn có thể thu nhỏ lại cái gì nữa?" Từ Ngôn tò mò hỏi.

"Cửa hàng phòng ốc, đình đài cầu nhỏ, các loại cỗ xe, hoặc vật liệu gỗ hoặc đá, phần lớn chủ yếu là các vật trong giới phàm tục mà tu hành giả thường không hay mua sắm lắm. Hơn nữa mang theo không tiện mới có thể nhờ đó mà kiếm lấy chút ít linh thạch."

Trương Khúc cũng không giấu giếm, kể ra mục đích tu luyện Phục linh quyết và Súc linh quyết của mình.

"Linh thạch khó kiếm, hơn nữa với những tán tu không môn không phái như chúng ta mà nói lại càng khó. Cho nên ta mới khổ luyện pháp môn này, mục đích... chỉ là muốn kiếm thêm chút ít linh thạch mà thôi."

Trương Khúc kể lể chi tiết, y tu luyện Phục linh quyết và Súc linh quyết là vì muốn kiếm linh thạch.

"Trừ bỏ vài tử vật thì có thể dịch chuyển chút ít tài liệu luyện khí, hoặc trận pháp được không?" Từ Ngôn tiếp tục hỏi. Hắn vẫn luôn có điểm nghi hoặc không thôi.

Lúc thu nhỏ Tinh Hồn cấm lại, hắn đã từng cảm nhận một cảm giác rất cổ quái, như thể bản thân trở nên như hư vô, có thể nắm giữ được cả thiên hạ vạn vật. Hắn không biết loại cảm giác cổ quái này là gì, còn tưởng do thi triển Súc linh quyết bị cắn trả nên mới cổ quái vậy, cho nên mới định bụng nghiên cứu thảo luận về điểm kỳ dị của Súc linh quyết với đối phương một phen.

"Tài liệu luyện khí rất khó thu nhỏ lại, mà trận pháp thì đừng nên nghĩ tới."

Trương Khúc cười khổ một tiếng, nói: "Xem ra tiểu sư phụ không biết về Súc linh quyết và Phục linh quyết rồi. Cũng khó trách, kẻ nào không tu luyện loại pháp môn này đều rất khó cảm nhận được điểm khó khăn của nó. Kỳ thật pháp thuật này bị các tiền bối tu hành coi là gân gà cũng không sai. Bởi vì Súc linh quyết rất khó thu nhỏ thứ gì có chứa linh khí, trong khi trận pháp lại là thứ chứa linh khí khổng lồ, cho nên càng không được."

Trương Khúc nói xong, Từ Ngôn khẽ giật mình.

Chính hắn có thể thu nhỏ Thần Võ đạn, lại còn thu nhỏ cả Tinh Hồn cấm của Thiên Nhãn vương xà mang ra ngoài, làm sao lại nói không có hiệu quả đối với trận pháp cấm chế được chứ?

Từ Ngôn biết Súc linh quyết không cách nào thu nhỏ được vật sống. Hôm nay coi như lần đầu tiên hắn nghe thấy Súc linh quyết rất khó thu nhỏ những thứ có chứa Linh khí.

"Có phải do Trương thí chủ tu luyện chưa viên mãn hay không? Tu luyện Súc linh quyết tới cực hạn có lẽ có thể thu nhỏ lại cấm chế trận pháp một chút chứ?"

"Không có khả năng, việc này tuyệt không được!"

Trương Khúc rất khẳng định, lắc đầu nói: "Không dối gạt tiểu sư phụ, ta đã từng bái làm môn hạ một vị tán tu Hư Đan chừng mười năm. Mà Súc linh quyết và Phục linh quyết cũng do sư tôn ta truyền thụ cho, ta tu luyện hai mươi năm, thế nhưng lão nhân gia sư tôn ta tu luyện trọn vẹn sáu mươi năm. Sáu mươi năm, dù là tu luyện pháp thuật gì cũng sẽ đạt tới đỉnh phong. Thế nhưng sư tôn ta tối đa cũng chỉ thu nhỏ lại tài liệu luyện khí thấp cấp nhất, mãi vẫn không cách nào thu nhỏ được một khối hạ phẩm linh thạch, đây cũng là tiếc nuối cả đời của lão nhân gia."

"Nói như thế, loại pháp môn Súc linh quyết này nhất định không có hiệu quả với linh thạch hả?" Từ Ngôn chau nhẹ mày.

"Không phải không có hiệu quả, mà là một loại quy tắc hạn chế."

Khó gặp được một vị ưa thích nghe chuyện Súc linh quyết, Trương Khúc đầy thoải mái nói thêm, rốt cuộc cũng nói ra phần tin tức không coi là quá bí ẩn này.

"Thiên phú sư tôn ta có hạn, đã định trước vô duyên với Nguyên Anh. Cho nên lão nhân gia thập phần ưa thích nghiên cứu kỳ môn dị pháp. Lão nhân gia nghiên cứu Súc linh quyết gần cả đời, trước khi chết mới hiểu ra được một đạo lý, đó là không cách nào nghịch chuyển được lực lượng thiên địa."

Trương Khúc nhấp tiếp một ngụm trà, nói tiếp: "Lửa có thể dung băng, nhưng không cách nào dung đá. Nước có thể dập tắt lửa, thế nhưng không cách nào thổi tắt gió. Ngũ hành tương sinh tương khắc, sinh sôi không ngừng, trừ phi có thể nghịch chuyển nước lửa, đánh vỡ quy tắc thiên địa, dùng lửa diệt lửa, dùng nước tắt nước mới có thể dùng Súc linh quyết thu nhỏ được một khối linh thạch. Đây là một phần quy tắc mà thiên địa chế tạo ra. Không ai có thể thay đổi được. Nếu như Súc linh quyết và Phục linh quyết có thể thu nhỏ linh thạch lại, ta đây cũng không cần phải bán vài cửa hàng ốc xá thế này, mà dùng Phục linh quyết phóng lớn một khối linh thạch, bán đi chẳng phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã ư? Lúc đó thân phận đệ nhất tài chủ giới tu hành không phải dễ như trở bàn tay sao? Ha ha ha."

Lúc trước Từ Ngôn còn chưa rõ ràng chuyện Súc linh quyết và Phục linh quyết không có hiệu quả với những thứ chứa đại lượng linh khí. Hôm nay nghe Trương Khúc nói như vậy, hắn lại càng thêm hồ đồ rồi.

Hắn chưa thử qua linh thạch, nhưng Thần Võ đạn bị hắn thu nhỏ lại rồi, lại còn chẳng tốn bao nhiêu công sức. Còn có Tinh Hồn cấm cực lớn cũng bị hắn bỏ vào trong túi trữ vật đây.

Đàm luận không lâu, Trương Khúc hỏi thăm về địa điểm khôi phục cửa hàng nguyên trạng, Từ Ngôn cười lắc đầu, thu cửa hàng nhỏ kia vào trong túi trữ vật rồi đứng dậy cáo từ. Hắn căn bản không cần đối phương đi thi triển Phục linh quyết.

Bên ngoài phường thị, Sơn Hà đồ đón gió dựng lên bay về phía xa xa. Trên đường đi, Từ Ngôn không chút tập trung.

"Quy tắc của Thiên địa? Lửa diệt lửa, nước tắt nước? Ai quy định phần quy tắc này, ông trời sao?"

Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời, tiện tay lấy một khối linh thạch ra, vận chuyển Súc linh quyết miết lên đầu ngón tay.

Ầm ầm!!!

Trên bầu trời xẹt qua một tia sét như thể vòm trời bị xé nứt ra. Trong tiếng sấm sét đó, thân thể Từ Ngôn chao nghiêng một cái, thiếu chút nữa té rớt khỏi Sơn Hà đồ.

Nhìn qua khối linh thạch nhỏ hơn móng tay trong tay mình, Từ Ngôn trợn mắt há hốc mồm.

Mới vừa rồi một vị tu luyện Súc linh quyết hơn hai mươi năm trong nghề còn thề son sắt với hắn rằng Súc linh quyết tuyệt đối không thi triển lên linh thạch được. Không quá nửa canh giờ sau, Từ Ngôn lại dễ dàng thu nhỏ một khối linh thạch.

Còn đang khiếp sợ, Từ Ngôn thi triển ra Phục linh quyết, ánh sáng lóe lên, linh thạch khôi phục lại kích thước như cũ.

Từ Ngôn trầm ngâm một chút, lại lần nữa vận dụng Phục linh quyết thử nghiệm xem có thể biến lớn một khối linh thạch bình thường hay không.

Lúc này đây, dù hắn có thi triển như thế nào thì linh thạch trong tay cũng không thay đổi lấy nửa phân.

Ngoại trừ khôi phục lại linh thạch bị Súc linh quyết thu nhỏ lại thành nguyên trạng, căn bản không có chuyện biến một khối linh thạch lớn lên được.

Còn tưởng rằng tìm được một mối mua bán có lời không lỗ, lại không cần vốn. Sau khi biết rõ chân tướng, Từ Ngôn đầy ảo não, rồi bỗng nhiên chửi ầm lên.

"Rõ ràng là một tên lừa gạt! Cái gì mà Súc linh quyết không có hiệu quả với linh thạch chứ? Lừa gạt hòa thượng thì thú vị lắm sao? Bần tăng vội đi cứu nương tử, nếu không phải xé rách miệng thối nhà ngươi ra mới hả!"

Tiếng sấm vang rền, Sơn Hà đồ đi xa, hòa thượng trẻ tuổi cầm cửa hàng nhỏ mua bằng năm khối linh thạch ném thẳng vào núi hoang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.