Dịch: Hoangtruc
Tám sợi xích sắt phân đều trói chặt khắp thân thể Đại yêu, từ đầu tới đuôi. Nhìn qua dễ dàng thấy mấy sợi xích này không phải là phàm vật. Ngoại trừ đầu Đại yêu còn có thể cử động, hơn phân nửa thân thể nó đều bị xích sắt trói cứng, chỉ có thể cuộn tròn người lại thành xà trận.
Từ Ngôn nhảy xuống khỏi thân rắn, trượt vòng quanh thân rắn trơn trượt, nhanh chóng trượt vào chính giữa phần thân cuộn tròn lại của nó, cuối cùng đi vào nơi chính giữa nhất.
Đại yêu có thể so với Nguyên Anh, cực kỳ hung tàn sao có thể dễ dàng để một tên Nhân tộc nho nhỏ tiến vào trong phần thân cuộn tròn của mình. Vì vậy Đại yêu nổi cơn điên, gào thét đâm đầu vào ngay chính giữa trung tâm xà trận đó.
Xà trận do phần thân rắn cuộn lại cao sáu bảy trượng, nhìn như tử địa lại chính là nơi sinh cơ duy nhất.
Bởi vì phần lớn loài rắn bắt đầu lột da là từ phần đầu. Từ Ngôn không có cách nào né tránh nơi hẻo lánh hay sát ngoài rìa mà không bị nó cắn nuốt được, toàn bộ trong động quật này không có nơi nào an toàn, bên ngoài lại có Yêu linh chặn đường. Hắn không thể trốn thoát được, mà dùng Thần Võ đạn nổ tung thành đường ra cũng chỉ là vọng tưởng. Bởi nơi đây là sâu trong biển cát, xung quanh đều là tường cát cả, một khi tất cả sụp xuống thì Từ Ngôn cũng chính thức bị chôn sống. Từ Ngôn đầy mạo hiểm trượt vào phần xà trận này. Hắn đang đặt cược, cược rằng con Thiên Nhãn vương xà này còn chưa lột xác xong xuôi, nhất định phần đuôi còn chưa lột da hoàn toàn. Như vậy đầu Đại yêu này nhất định không thể nào rướn tới nơi sâu nhất trong xà trận này được.
Từ Ngôn nhanh chóng nhảy xuống bên dưới, theo sát sau lưng hắn là cái miệng khổng lồ của Đại yêu. Khi hắn tiến vào nơi sâu nhất trong xà trận này, chợt cái miệng rộng đuổi sát trên đỉnh đầu hắn chợt ngừng lại, như thể bị sợi thừng trói chặt lại. Miệng nó cách đỉnh đầu Từ Ngôn khoảng chừng nửa trượng, không cách nào tiến thêm được nữa.
Quả nhiên, phần đuôi rắn còn chưa hoàn toàn lột da xong hết!
Tạm thời an toàn, Từ Ngôn thoáng thở phào một hơi. Có điều phần hơi này chưa thở ra hết, mặt mày hắn lại biến sắc.
Rõ ràng hai chân đang lún xuống, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Trong chớp mắt hắn đã lún sâu xuống lớp cát bên trong xà trận, đến bóng dáng cũng không chút tăm tích.
Ở chỗ sâu bên trong xà trận trở nên trống hoắc, cái miệng khổng lồ của Đại yêu chậm rãi ngậm lại, đôi mắt rắn âm lãnh nổi lên hung ác như vô cùng tức giận lại không thể làm gì được.
Bên ngoài động quật, rốt cuộc La Vân Long cùng Quách Bán Thành đã đi đến nơi. Hai vị quỷ sứ Hư Đan liên thủ lại, không mất bao lâu đã hàng phục con Yêu linh chặn ngang đường, nhốt nó vào lại lồng giam. Như vậy toàn bộ yêu xà chui ra khỏi lồng giam đều đã bị bắt lại hết.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao toàn bộ yêu xà đều bị thả ra thế này?" La Vân Long nhìn thấy Thiên Nhãn vương xà vẫn không nhúc nhích bèn yên tâm lại, mới quát hỏi đệ tử sau lưng.
"Hẳn là mấy đệ tử dọn dẹp lồng giam kia đi ra quên đóng cửa." Một đệ tử phụ trách hang rắn nơm nớp lo sợ đáp lời.
"Một đám phế vật, bị yêu xà nuốt mất cũng đáng. Được rồi, không xảy ra đại sự gì là tốt rồi."
La Vân Long chỉ mắng một câu rồi không nhiều lời nữa. Đệ tử bình thường đều do Quách Bán Thành tiện đường gọi tới, vì muốn giữ chút thể diện cho Quách Bán Thành mà ông ta cũng không muốn nói thêm gì.
La Vân Long không nói gì, nhưng sắc mặt Quách Bán Thành lại không thể tốt đẹp được.
Trên đường đi, nhìn thấy mấy cái xác người, ông ta còn tưởng Trương Mậu đã thành công. Không ngờ đến đây lại không thấy chút bóng dáng của Trương Mậu.
"Trưởng lão, không hay rồi, không thấy trứng rắn rồi!"
Một tên đệ tử tra xét qua trứng rắn hoảng hốt chạy tới, một câu kia tốt ra khiến La Vân Long chấn động cả người.
Thiên Nhãn xà là loài Yêu thú mà Thiên Quỷ tông am hiểu cách nuôi dưỡng nhất, trong đó Đại yêu được gọi là Thiên Nhãn vương xà. Trứng rắn Đại yêu không chỉ là tài liệu luyện đan trân quý mà còn là thứ mấu chốt để các cường giả Nguyên Anh luận ra cách có thể thuần phục hoàn toàn Đại yêu. Lúc trước Lâm Vũ từng đánh cắp một quả, khiến cả cường giả Nguyên Anh phải giận dữ. Hôm nay lại bị mất thêm một quả nữa, La Vân Long sẽ không thoát khỏi liên quan.
"Chết tiệt!"
La Vân Long trong cơn giận dữ vọt vào gian phòng chứa trứng rắn, vừa hay nhìn thấy một con yêu xà chiếm cứ ụ đá bèn trực tiếp tế pháp khí ra chặt đứt ngang người nó.
"Hay cho con súc sinh nhà ngươi, hại ta thê thảm như vậy!"
La Vân Long chửi mắng không thôi. Trứng rắn bị yêu xà nuốt mất, có thế nào cũng không moi ra lại được. Ông ta tưởng rằng trứng rắn bị yêu xà bò vào nhà gỗ nuốt mất, ảo não không thôi, có điều Quách Bán Thành bên kia lại nhíu mày.
Quách Bán Thành nghĩ thế nào cũng không thông, vốn Trương Mậu nên trộm lấy, làm sao mà không thấy chút bóng dáng gã. Hơn nữa trứng rắn lại bị một con yêu xà nuốt mất. Tình huống này đi chệch với kế hoạch của ông ta quá xa đi.
Hai vị quỷ sứ đều có tâm tư riêng, không lâu sau cũng rời khỏi hang rắn. Dù sao cũng không có ai muốn nấn ná gần bên một con Đại yêu cả. Bởi vì kế hoạch thất bại mà trong lòng Quách Bán Thành đầy phiền muộn, La Vân Long thì đang vắt hết óc suy tư làm sao để khỏi bị trách phạt. Còn Từ Ngôn đang sững sờ đứng trước một nơi kỳ lạ, khiến hắn phải ngẩn người cả một lúc lâu.
Sau khi rơi vào đống cát, Từ Ngôn lại rớt xuống một nơi cổ quái.
Bốn phía không gian nơi này có hình cầu, thỉnh thoảng lại có vài hạt cát rơi vãi từ phía trên đỉnh đầu hắn xuống, như thể có người đào ra một khoảng cư trú nhỏ ngay dưới chân của Đại yêu kia.
Chẳng qua nơi cư trú này đầy cổ quái, có lẽ không ai có thể đào ra một huyệt động hình tròn thế này được, rất giống như phía trong một...vỏ trứng.
Đây là đâu vậy...
Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn phía trên đầu mình. Tính toán lại thì hắn không rơi xuống quá sâu, đại khái chỉ sâu dưới lớp cát chừng hai trượng mà thôi.
Chẳng lẽ có ai ưa thích đào hang động dưới chân Đại yêu dùng để bế quan sao? Loại trừ chuyện có các cường giả với những thói quen cổ quái ra, ánh mắt Từ Ngôn chợt giật giật.
Nếu cái động quái dị này không phải do con người đào lên, thì có lẽ chính là Thiên Nhãn vương xà tự đào ra rồi.
Phốc!
Vừa nghĩ tới đây, trên đỉnh đầu hắn đột nhiên vang lên một tiếng động rất nhỏ. Có thứ gì đó xuyên qua lớp cát. Từ Ngôn kinh hãi vội vàng lách mình tránh qua một bên.
Một ngọn roi màu đỏ tươi chợt lóe ngay bên người Từ Ngôn, sau tích tắc lại rút đi mất.
Nhìn thoáng qua, Từ Ngôn đã thấy rõ được chân tướng ngọn roi kia.
Không phải ngọn roi, mà là một cái lưỡi rắn màu đỏ tươi!
Lưỡi của Thiên Nhãn vương xà!
Lưỡi rắn đột nhiên đánh tới đã giải đáp bí ẩn của huyệt động cổ quái này. Hóa ra động này là do Thiên Nhãn vương xà dùng lưỡi đào nên.
Từ Ngôn vừa phòng bị phía trên đỉnh đầu, vừa nghi hoặc ngẫm nghĩ. Hắn không nghĩ ra vì sao Đại yêu lại tốn công phí sức đào ra một không gian bí mật này, chẳng lẽ trong đây cất giấu bảo bối gì?
Từ Ngôn không dám tìm kiếm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía đỉnh đầu. Không lâu sau, lưỡi rắn lại lần nữa đánh tới.
Hắn tránh được lưỡi rắn, lại nhanh chóng lùi về phía sâu bên trong động quật này, bắt đầu tìm kiếm lung tung.
Với hắn có bảo bối hay không không quan trọng, hắn chỉ muốn tìm được đường ra. Nếu bị vây ở nơi này, căn bản người ngoài không cách nào biết được. Lúc đó chẳng phải mình sẽ bị nhốt luôn sao?
Tìm kiếm trong chốc lát, Từ Ngôn không gặp được bảo bối, thế nhưng lại đào ra được vài mảnh vụn, hơn nữa còn là thứ bị vỡ nát rồi. Căn bản đó không phải bảo vật, mà chỉ là vỏ trứng đã vỡ nát.
Ném đám vỏ trứng đi, Từ Ngôn lại trốn qua một bên, chờ đợt lưỡi rắn đột kích lần nữa.
Lần này Từ Ngôn phải chờ khá lâu, sau một khắc mới nhìn thấy cái lưỡi đỏ tươi đánh tới.
Đại yêu như thể không nhìn rõ được nơi này, lại như cố gắng tránh né gì đó. Cho nên mỗi lần đầu lưỡi kia xuất hiện thì Từ Ngôn đều có thể dễ dàng tránh đi, thậm chí đôi khi còn không cần phải tránh né vì đầu lưỡi kia cách hắn rất xa.
Giao phong nửa ngày trời, Từ Ngôn dần dần phát hiện ra có một nơi đặc biệt.
Lúc lưỡi rắn kéo tới, mắt trái hắn như nhìn thấy phía trên lưỡi rắn xuyên qua hạt cát đánh xuống như có thêm một tầng ánh sáng, hay nói phải xuyên qua tầng ánh sáng đó mới đến đây được.
Lúc trước hắn không nhìn kỹ, không phát hiện ra hiện tượng cổ quái này. Từ Ngôn lập tức trừng mắt trái lên, rồi dần dần, hắn thấy được vài thứ đặc biệt khác.
Ngay phía trên đỉnh đầu hắn có một vầng sáng thập phần kỳ dị, như một tấm màn sáng có cùng màu sắc với hạt cát, hơn nữa mắt phải căn bản không nhìn ra được.