Dịch: Hoangtruc
Nghỉ ngơi trong tửu quán nhỏ một đêm, ngày hôm sau Từ Ngôn đi theo chủ tiệm ria mép tới một sơn cốc cực lớn cách không quá xa tiểu trấn, chỉ chừng mất trăm dặm mà thôi. Sơn cốc tĩnh mịch trống trải này chính là chỗ vào của tông môn Thiên Quỷ tông.
Trên đường, Từ Ngôn sớm đã thu Sơn Hà đồ kia vào rồi.
Thượng phẩm pháp khí phi hành còn khiến cho trưởng lão chính phái phải đỏ mắt, huống chi là ở tông môn tà phái.
Từ Ngôn đã nếm qua một lần thiệt thòi sẽ không muốn bản thân phải vướng bận lần nữa. Cho nên hạt Uẩn Anh đan kia cũng bị Từ Ngôn giấu sâu nơi túi trữ vậy. Hắn còn lấy một lớp vàng ròng bọc lấy hộp ngọc đựng Linh đan, nhìn qua không khác gì một cục vàng kim loại cả.
Thứ khiến người khác đỏ mắt đều sẽ trở thành căn nguyên rước lấy họa sát thân cả. Điểm này Từ Ngôn thập phần rõ ràng. Cho nên hắn mới nghĩ hết cách xử lý Uẩn Anh đan, đã không ném đi được thì chỉ có thể ngụy trang.
Bên hông chủ tiệm ria mép treo hơn mười túi trữ vật, xem ra đều là chút ít vật dụng cần thiết. Hai người tiến vào sơn cốc. Chỉ thấy chủ tiệm kia xuất ra một tấm lệnh bài bằng đồng quơ quơ vào hư không, một luồng khói đen từ dưới mặt đất bắt đầu dâng lên rồi tạo thành một cánh cửa màu đen cực lớn. Trên hai cánh cửa đen này còn có khắc hai đầu quỷ dữ tợn.
"Tiến vào tông môn, chỉ có thể dựa vào chính mình rồi."
Thần sắc chủ tiệm ria mép có chút cổ quái quay đầu lại nói với Từ Ngôn: "Khu vực cư trú của đệ tử bình thường chia làm bốn phía. Nhớ kỹ, đừng đi khu Tây, ba khu vực khác còn tạm được. Duy chỉ có ở khu Tây, tất cả đều là hung đồ. Không có bao nhiêu người mới đến sống qua được nửa năm."
Nhìn vào phân lượng hơn mười khối linh thạch, vị chủ tiệm thiện tâm đề điểm Từ Ngôn một câu. Gã không nói nhiều lời nữa mà bước thẳng về cửa lớn kia.
Theo chủ tiệm kia đi qua cánh cửa màu đen, cảnh trí sơn cốc lập tức âm trầm hẳn. Chung quanh sơn cốc vẫn y như vậy, có điều không có một ngọn cỏ. Đỉnh đầu lại như có một tầng sương mù bao phủ khiến cả bầu trời đều trở nên mờ mịt.
Dưới chân là một con đường hẹp quanh co được lát một lớp gạch xám. Hai bên con đường là từng đống cát đen quái dị. Thỉnh thoảng còn có vài khúc xương trắng lộ lên khỏi đất cát, rồi lại nhanh chóng bị che lấp lại.
Cũng là trận pháp khổng lồ như nhau, nhưng đại trận hộ sơn Thiên Quỷ tông lại âm trầm gấp trăm lần so với đại trận Kim Tiền tông. Đống cát đen hai bên đường không rõ có Quỷ vật hay kiến nhỏ ẩn nấp, chỉ cần đi nhầm một bước, rơi vào sẽ không thể nào thoát ra được.
Từ Ngôn không chút kinh hoảng đi qua đại trận, theo sát sau lưng chủ tiệm ria mép. Không lâu sau, hai người đi ra khỏi con đường hẹp kia, đi vào tông môn Thiên Quỷ tông chân chính.
Đập vào mắt, là cát vàng khắp nơi!
Bao quanh sơn cốc là mười tòa điện cực lớn như mười ngọn núi tạo thành một vùng đất đầy tà ác.
Mười ngọn đại điện cách rất xa nhau, nằm cả ở bên ngoài cốc. Mà bên trong sơn cốc bao gồm đầy những tòa điện cao thấp khác nhau mới thật sự là trong tông môn của Thiên Quỷ tông. Thứ tô điểm duy nhất cho nơi này cũng chỉ có những cồn cát lớn nhỏ không đều phân tán khắp bốn phía mà thôi.
Thế giới biển cát âm trầm mà trống trải, đó chính là cảm nhận đầu tiên của Từ Ngôn khi tiến vào Thiên Quỷ tông.
"Đệ tử mới phải tới chỗ trưởng lão tiếp nhận an bài, đi theo ta."
Chủ tiệm ria mép nói một câu, rồi nhanh chóng đi trước dẫn đường tới một quái lâu màu xanh lục.
Tương tự như Kim Tiền tông, Quỷ Vương môn cũng có nhiều trưởng lão chấp sự. Đi vào tòa quái lâu màu lục, Từ Ngôn được đưa đến trước mặt một vị lão giả mặc áo bào màu lục.
Có chủ tiệm ria mép tiến cử, lại có Quỷ Môn lệnh, Từ Ngôn nhanh chóng được thu làm đệ tử bình thường của Thiên Quỷ tông.
Chủ tiệm ria mép nhanh chóng giao phó chi phí mua các vật dụng với trưởng lão áo lục kia, thỉnh thoảng còn nghe thấy chủ tiệm kia ăn nói khép nép lấy lòng. Mà trưởng lão áo lục kia coi như không tệ với gã ria mép, không gây khó khăn gì với gã. Có điều Từ Ngôn lại bị gạt qua một bên.
Đến lúc gã ria mép kia rời đi, lão giả áo lục mới đưa mắt nhìn qua Từ Ngôn rồi vẫy tay gọi một tên đệ tử tới, nói: "Dẫn hắn đến chỗ ở đệ tử bình thường."
Đệ tử kia nghe lệnh, mang Từ Ngôn ra khỏi quái lâu.
"Là người ở đâu đây?"
Dẫn Từ Ngôn đi là một kẻ cao gầy, trên đường đi như tùy ý hỏi thăm.
"Thành Phong Đô." Từ Ngôn không phải là chưa từng tới Tề quốc bao giờ, cơ bản hỏi xuất thân hắn sẽ há miệng sẽ đáp liền.
"Có thể ở Phong Đô đều là những kẻ phú quý cả a. Có chỗ dựa nào trong tông môn hay không?"
Đệ tử cao gầy kia lại hỏi thăm tiếp, xem ra tìm chỗ dựa trong Thiên Quỷ tông đã thành lệ cũ rồi.
Từ Ngôn cười ngại ngùng, lặng yên đưa hai khối linh thạch tới, nói: "Sư huynh chỉ điểm một chút."
Nhìn thấy linh thạch, hai mắt tên đệ tử cao gầy sáng ngời, vội vàng cầm lấy. Gã đưa mắt nhìn, ánh mắt mơ hồ còn nảy sinh nhiều tham niệm hơn nữa.
"Dễ nói, ngươi gọi là Trương sư huynh được rồi. Người mới vào tông môn nếu không có đệ tử cũ chiếu cố sẽ không thể sống thoải mái được. Sau này nếu có làm khó dễ ngươi, cứ trực tiếp tới tìm ta."
Tên đệ tử họ Trương thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, Từ Ngôn liên tục gật đầu. Chẳng qua phương hướng hai người đi tới, dường như là thẳng về phía Tây.
Bên ngoài tông môn, chủ tiệm ria mép đã từng nói bốn phía cư trú của đệ tử, chỉ có ở khu Tây đều là ác đồ.
Phát hiện lộ tuyến nhắm thẳng về phía Tây, Từ Ngôn khẽ cau mày, hỏi: "Trương sư huynh, chúng ta là đi đâu? Không phải đi qua khu Tây chứ?"
"Biết đến khu Tây sao? Xem ra ngươi cũng có tìm hiểu về tông môn a, kẻ nào nói cho ngươi nghe?" Bước chân đệ tử cao gầy dừng một chút, quay đầu lại hỏi.
“Chủ tiệm rượu tiến cử ta vào có nói."
"Đó đều là lời đồn đại, cái gì mà khu Tây hung tàn chứ? Ta cho ngươi biết, khu cư trú bốn phía Đông Nam Tây Bắc, chỉ có khu Tây an toàn nhất. Sư huynh lừa ngươi làm gì, đi thôi."
Nghe qua Từ Ngôn còn không biết cả tên người tiến cử mình, đáy lòng Trương sư huynh càng là hiện rõ thần thái đã hiểu hết rồi. Mắt gã liếc nhìn Từ Ngôn, lại tiếp tục đi về phía trước, vẫn là nhắm hướng Tây tiến tới.
Từ Ngôn không nhiều lời, vẫn đi theo đối phương. Hắn đã phát hiện một chút cổ quái.
Dường như tên đệ tử cao gầy trước mặt không có ý tốt.
Vừa mới vào tông môn, Từ Ngôn không thể tự chọn chỗ ở được, không còn cách nào khác phải theo đối phương, bị dẫn tới một chỗ trong khu cư trú phía Tây sơn cốc.
Khu cư trú của đệ tử bình thường được xây dựng rất chỉnh tề, bao gồm từng dãy lầu các cổ hương cổ sắc. Chẳng qua mái nhà lại được lợp bằng ngói đen, mặt tường lại trắng bệch, nên nhìn thế nào cũng thấy âm trầm cả.
Khu Tây có thể dung nạp tới mấy ngàn người này cũng chỉ là một trong những khu cư trú của đệ tử bình thường Thiên Quỷ tông mà thôi. Mà khu cư trú kiểu này còn có ba khu nữa đấy.
Trên quảng trường khu Tây đang có một nhóm người tụ tập, như đang luận bàn kiếm pháp với nhau. Các đệ tử vây xem thỉnh thoảng lại reo hò khen hay, thậm chí có người hùng hùng hổ hổ móc linh thạch ra, có vẻ như thua cuộc phải trả tiền.
Đến luận bàn mà còn có người mở sòng cá cược, thoạt nhìn tà phái quả thật vô câu vô thúc so với chính phái. Có lẽ còn có cả vô pháp vô thiên nữa không chừng.
“Thực cmn xúi quẩy!"
Kẻ thua bạc kia mắng chửi một câu, rút trường kiếm tách ra đám người chen đi vào.
Người vây xem không ít, Từ Ngôn không nhìn rõ tình huống bên trong thế nào. Hắn chỉ nghe có tiếng trường kiếm đâm vào thịt, rồi rất nhanh, gia hỏa vừa rồi mắng chửi người bị đẩy ra ngoài. Trường kiếm của y đã dính đầy vết máu.
Đúng là y đã làm thịt kẻ khiến mình thua cuộc rồi. Hoặc là nói, người tỷ thí thua sẽ bị người thắng đánh chết!
Vừa tới khu Tây đã nhìn thấy giết người khiến Từ Ngôn khẽ kinh ngạc.
Đúng lúc này, đám người vây xem phát hiện ra hai người đi tới, lập tức hồng hộc vây đi qua.
“Trương sư huynh, lại mang người mới tới a. Sao không ném hắn qua bên dãy cư trú của đệ tử nô lệ đi."
Vừa nói chuyện là tên gia hỏa đã cược thua. Kẻ này chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi dữ tợn, nhìn qua đã biết không phải loại thiện lương.
“Người ta là đệ tử bình thường, có Quỷ Môn lệnh, sao có thể đến chỗ đệ tử nô lệ được? Cho nên đưa tới khu Tây các ngươi rồi."
Tên đệ tử cao gầy họ Trương cười hắc hắc, ánh mắt bắt đầu nổi ngoan lệ, giọng nói lạnh dần: "Vẫn là khu Tây thích hợp với người mới nhất, ngươi nói đúng không hả, Phỉ lão tam."