Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 4 - Chương 450: Đối thủ cuối cùng




Dịch: Hoangtruc

Đài gỗ chỗ Từ Ngôn chỉ có vẻn vẹn bốn người, cần tiến hành hai lần chém giết mới có thể quyết ra người thắng cuối cùng.

Ngoại trừ Từ Ngôn, ba người còn lại cũng đều tu luyện ở tông môn mười năm trở lên, thế nhưng qua mấy vòng đấu mà không người nào có vết thương. Mỗi người nơi này đều vô cùng trầm ổn, trong đó còn có một nữ đệ tử.

Quét mắt nhìn ba người còn lại, Từ Ngôn nhảy lên đài gỗ trước nhất, đứng bên rìa đài đấu. Vị nữ đệ tử hơn ba mươi tuổi nhìn thấy Từ Ngôn lên đài, bước chân ả khẽ động, vượt lên đài trước khiến hai người còn lại ảo não không thôi.

Từ Ngôn vừa tới Linh Yên các không bao lâu, rất lạ mặt. Ba người cũng nhìn ra được Từ Ngôn là một tân đệ tử. Tuy hắn đánh ra hòn đá có chút khó chơi, thế nhưng vẫn dễ đối phó hơn những đệ tử cũ khác nhiều.

“Tiểu sư đệ, xin mời."

Nữ đệ tử một tay cầm trường kiếm, tay kia duỗi dài làm tư thế mời, mặt mỉm cười. Từ Ngôn là sư đệ, cho nên cũng định chắp tay ôm quyền chào hỏi lại.

Hai cánh tay vừa mới chắp lại, Từ Ngôn còn chưa kịp nói gì, cánh tay đưa ra của nữ đệ tử kia đột nhiên bắt quyết. Lòng bàn tay ả bắt đầu hiện lên một tia sét phóng thẳng tới Từ Ngôn.

Lên đài chính là thi đấu, căn bản không có chuyện chào hỏi dặn dò. Vận chuyển Dẫn Lôi thuật thuần thục như vậy đã giúp nữ đệ tử hoàn toàn chiếm lấy tiên cơ, còn Từ Ngôn vẫn đang ngây ngốc chắp tay ôm quyền.

“Tiểu bối ngu ngốc."

Nữ đệ tử kia xuất thủ, lòng cũng thầm mắng một câu.

Đối phó với loại người mới, ả đã có phần nắm chắc. Không chỉ có vận dụng Dẫn Lôi thuật, mà ả còn tung trường kiếm mang theo kiếm khí lạnh thấu xương chém ra ngoài.

Sau thủ đoạn sét đánh, kiếm khí nổ vang. Vị nữ đệ tử này dự định một kích đánh bại đối thủ, như vậy ả mới có thể tiết kiệm được khí lực. Còn về phần đối phương có bị giết chết hay không, không thuộc phạm vi suy tính của ả.

Quả thật Từ Ngôn đang ôm quyền. Thế nhưng không ai nhìn ra được hai chân hắn chỉ đặt hờ trên mặt đất. Ánh sét từ đối thủ mới vừa xuất hiện, bóng dáng của Từ Ngôn đánh nhanh chóng trượt qua một bên, trường đao vung lên, một đạo kiếm khí đã xuất ra.

Phản ứng có nhanh thế nào cũng không thể bằng chuẩn bị tốt mọi chuyện!

Từ Ngôn đã gặp phải rất nhiều người, có hèn hạ, có lãnh huyết, có tàn nhẫn, có xảo trá... Với lịch duyệt hôm nay của hắn, có lẽ tu vi không sánh bằng những đệ tử cũ kia nhưng mà điểm cẩn thận này thì dù đệ tử cũ tu luyện mười năm cũng chưa chắc sánh được với hắn.

Sư tỷ nhìn như ôn hòa khiến Từ Ngôn càng tăng thêm cẩn thận. Cho nên hắn sớm tránh thoát được sét, lại nhanh chóng dùng kiếm khí ngăn được kiếm khí của đối phương. Lần đối ứng này khiến nữ đệ tử kia phải luống cuống kinh ngạc.

Kinh ngạc chỉ trong chốc lát, đuôi lông mày của ả đã đầy vẻ lạnh lẽo. Ả lật tay thúc giục kiếm pháp, định bao phủ Từ Ngôn trong kiếm khí của mình.

Vèo! Vèo! Vèo!

Kiếm pháp còn chưa thúc dục xong, nữ đệ tử đã phải nghênh đón ba mảnh phi thạch. Hơn nữa sau khi ba mảnh phi thạch tiến đến gần người, theo pháp thuật thi triển của Từ Ngôn, hòn đá nho nhỏ lập tức biến thành một tảng đá cao hơn đầu người.

Nham thạch cực lớn nặng nề mang theo tiếng gió rít đánh tới không chỉ khiến nữ đệ tử phải giật mình lần nữa, mà còn khiến các đệ tử đứng xem ngạc nhiên không thôi.

Lúc trước Từ Ngôn chỉ thi triển Phục linh quyết một lần nên rất nhiều người cũng không chú ý tới, kể cả các trưởng lão cũng vậy. Lần này xem như hắn triệt để hiển lộ pháp môn quái dị này. Ba tảng cự thạch đồng thời xuất hiện hoàn toàn phong kín đường lui của đối thủ.

Phi thạch biến lớn, tốc độ cũng không chậm đi nhiều. Nếu không phải kiếm pháp của nữ đệ tử kia không tầm thường thì đã bị một kích này nện bay ra ngoài.

Từng đạo kiếm khí xẹt qua, ba tảng cự thạch bị chém thành vài khúc. Thế nhưng theo sau ba tảng cự thạch đó còn có cả một tràng mưa đá!

Lần thi triển thêm Liên Y, xem như Từ Ngôn đã không giữ lại gì nữa. Hắn không biết kiếm pháp gì, chỉ biết một thức của Phách Đao quyết, hơn nữa thức này lại cực kỳ hao phí linh khí. Sau đó hắn còn phải đối mắt với trận đấu quyết định cuối cùng nữa, cho nên muốn nhanh chóng chiến thắng mà vẫn có thể bảo tồn đủ linh khí thì chỉ có thể dùng tuyệt kỹ Phi thạch mà thôi.

Âm thanh va chạm đinh, đinh, đinh... vang lên không ngừng.

Cả người Từ Ngôn bắt đầu phiêu hốt bất định. Hắn không chỉ đánh ra hòn đá nhỏ mà thôi. Nói không chừng sẽ có hòn đá biến thành cự thạch to bằng thân người, lại có thêm kiếm khí đột nhiên xuất hiện đánh lén, nữ đệ tử kia phải liên tiếp lui về phía sau. Cuối cùng ả bị một tảng cự thạch đột nhiên biến lớn đập trúng, miệng phun máu tươi, bay ra khỏi đài gỗ.

Từ Ngôn lại lần nữa chiến thắng khiến dưới đài trở nên xôn xao.

“Đó là tảng đá gì vậy? Làm sao có thể biến lớn được?"

“Chưa nghe nói qua a, không ngờ tông môn còn có tuyệt kỹ như vậy? Biến lớn tảng đá, không phải có thể so với dạng thủ đoạn đổi đá thành vàng rồi sao?"

"Hình như là Súc linh quyết cùng với một loại công pháp khác hỗ trợ với nhau. Tên thì ta không nhớ rõ, nghe nói rất khó tu thành. Vậy mà còn có người tu luyện loại pháp môn cổ quái này."

Ngay khi các đệ tử còn đang nghị luận với nhau, Từ Ngôn định bước xuống đài gỗ thì bỗng nhiên có một người phi thân nhảy lên đài.

“Không cần rời đi, ta là đối thủ cuối cùng của ngươi."

Người đến là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đối thủ của gã vốn là tên còn lại, không phải là Từ Ngôn, không hiểu sao lại không chiến mà thắng.

Đang lúc Từ Ngôn còn nghi hoặc không hiểu thì tên còn lại dưới đài cao giọng nói: "Ta nhận thua, đại ca của ta sẽ đánh với ngươi."

Hóa ra người ta là huynh đệ, trách không được từ bỏ không thi đấu, chọn một người tranh chấp với Từ Ngôn.

Trận thi đấu cuối cùng diễn ra, người nào thắng sẽ vào trong danh ngạch mười thứ hạng đầu, có thể tiếp tục tiến hành tỷ thí luyện khí. Đối mặt với vị đệ tử cũ không tổn hao lông tóc này, thần sắc Từ Ngôn trở nên ngưng trọng.

Mặt trời đã ở phía Tây núi, dưới ánh nắng chiều, mười ngọn lôi đài đã như nhuộm đầy huyết sắc.

Trên lôi đài vẫn diễn ra tranh đấu không ngừng, đến lúc này, tiểu đấu chi mạch cuối cùng đã xuất hiện một kẻ không may phải chết.

Trên tòa lôi đài sát rìa, một tên đệ tử không kịp trốn tránh đã bị một đạo kiếm khí của đối thủ chém bay đầu. Mặt mày các đệ tử vây quanh phải biến sắc, không khí trên quảng trường trở nên ngưng trọng đầy áp lực.

Mười ngọn lôi đài, mỗi một tòa đều có máu tươi rơi vãi. Có lẽ nếu chỉ vì năm trăm linh thạch ban thưởng sẽ không khiến các đám đệ tử cũ liều mạng như vậy. Thế nhưng ba ngày tu luyện trong linh nhãn, sau đó sẽ được các trưởng lão liếc mắt nhìn đến đã trở thành nguyên nhân liều mạng trọng yếu nhất.

Có ai không muốn trở nên nổi bật? Ai lại không muốn trở thành đệ tử chân truyền cao cao tại thượng chứ?

Trong tông môn, địa vị đệ tử bình thường không có sư tôn thấp nhất, mà trở thành đệ tử chân truyền chính là niềm hi vọng lớn nhất của đám đệ tử bình thường. Một khi đã có sư tôn dạy bảo, không chỉ có địa vị cao hơn, mà cảnh giới kế tiếp cũng sẽ có nhiều hi vọng đạt được hơn.

“Động thủ đi."

Gã thanh niên trầm ổn đối diện Từ Ngôn giơ trường đao lên. Người này cũng giống Từ Ngôn, không dùng kiếm, mà dùng đao.

"Phi thạch của ngươi rất lợi hại, nhưng đao của ta cũng rất lợi hại."

Nghe đối thủ nói nhỏ vậy, khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên, rồi khẽ nở nụ cười.

Trong nụ cười quỷ dị đó, Từ Ngôn ra tay mà không hề có chút báo hiệu. Cả người hắn chuyển động, không chỉ có kiếm khí gào thét, mà còn có từng hòn phi thạch đánh tới như màn mưa.

Ngay tại lúc đó, Từ Ngôn đã hành động khiến đối thủ thập phần kinh ngạc. Đó là sau khi xuất kiếm khí và phi thạch ra, hắn vung đao lướt tới gần.

Cận thân chém giết!

Từ Ngôn vẫn còn nhiều phi thạch, thế nhưng cự thạch được Súc linh quyết thu nhỏ lại không còn thừa bao nhiêu.

Một khối nham thạch cao hơn đầu người không dễ tìm cho lắm, hắn chỉ có mười tảng mà thôi. Nếu dùng hết cự thạch này, Phục linh quyết coi như vô dụng. Lúc đó chỉ có đao pháp kiếm quyết chém giết thì Từ Ngôn tuyệt không phải là đối thủ của người ta.

Thủ pháp phi thạch đã bị người ta nhìn hồi lâu, tất nhiên đối thủ sẽ có đề phòng. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có cận thân chém giết mới là phương thức thủ thắng duy nhất của hắn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.