Dịch giả: Hoangtruc
Yêu vật châu chấu thứ hai xuất hiện chẳng những khiến mặt mày đám tân đệ tử xung quanh tái nhợt, mà sắc mặt Từ Ngôn cũng chuyển sang âm trầm.
Một hai yêu vật có lẽ không coi vào đâu, thế nhưng nếu nhiều hơn nữa thì sẽ chân chính trở thành một trận kiếp nạn!
Tu vi Trúc Cơ cảnh dốc hết sức vẫn có thể chiến đấu với Yêu vật, thế nhưng chỉ giới hạn trong một hai con mà thôi. Nếu Yêu vật nhiều hơn, đừng nói đến mấy tân đệ tử vừa bái nhập tông môn không lâu, dù là những đệ tử chân truyền như Nhiếp Ẩn cũng ăn phải thiệt thòi.
Từ Ngôn vừa nghĩ tới đây, lại có thêm một con châu chấu khổng lồ xuyên qua Bộ Phong võng. Hơn nữa tất cả đều đang thẳng hướng đánh tới Triệu Tiểu Liên.
Ba con Yêu vật hung mãnh cộng với một đàn châu chấu mắt đỏ đã vây chặt Triệu Tiểu Liên. Mới vừa rồi ả còn đang chiếm cứ thượng phong, lúc này đây đã lập tức bị áp chế phải liên tiếp lui về phía sau, đành phải thúc dục toàn bộ địa hỏa nhằm ngăn cản hai con Yêu vật còn lại.
Yêu vật không chỉ xuyên qua Bộ Phong võng bên phía Từ Ngôn, mà phía tấm lưới lớn bên kia cũng có Yêu vật châu chấu chui vào. Rồi chúng lao thẳng tới Nhiếp Ẩn đang đứng trước thôn nhỏ.
Yêu vật châu chấu liên tiếp xuất hiện làm biến đổi hoàn toàn cục diện hôm nay. Khiến phòng ngự bên phía tu hành giả mang đầy nguy cơ. Đến khi một Yêu vật châu chấu cực lớn đánh ngã Bộ Phong võng, phòng tuyến này xem như hoàn toàn loạn cả lên.
Yêu vật châu chấu đụng ngã Bộ Phong võng rồi cũng không bay đi mà há mồm cắn về phía đệ tử kia. Kẻ kia rõ ràng chỉ là tân đệ tử, lúc còn là võ giả chưa từng nhìn thấy Yêu vật qua cho nên hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Thậm chí đến linh cụ cương xoa cũng ném đi mất.
Không chạy còn đỡ, tuy linh cụ cương xoa không phải là pháp khí cường đại nhưng vẫn có thể ngưng tụ ra linh khí, lực đạo đập nện tạo ra không nhỏ. Gã vừa bỏ chạy, Yêu vật châu chấu thừa cơ há to miệng táp tới, một phát cắn nát đầu kẻ kia.
Trừ phi khống chế pháp khí hoặc có thiên phú thân nhẹ như yến, bằng không mà nói tu vi Trúc Cơ cảnh không thể chạy qua được Yêu vật.
Máu tươi bắn tung toé, thi thể ngã xuống đất, một đám châu chấu mắt đỏ nhào tới. Trong chớp mắt, kẻ đồng môn đang còn sống sờ sờ kia đã biến thành một đống xương trắng.
“Chết người rồi.... Chết người rồi!"
Có người kinh hô lên: "Có đồng môn bị cắn chết rồi! Mau chạy trốn khỏi chết a!"
Người đầu tiên bỏ chạy không phải là kẻ kinh hô kia, mà chính là Từ Ngôn.
Gặp phải đám đồng môn ngu hơn heo thế kia, căn bản không thể có chuyện liên thủ với nhau được. Không bị bọn hắn hại chết đã coi như gặp may mắn rồi.
Từ Ngôn không quản nhiều đến chuyện người khác sống chết. Thế nhưng chạy một đoạn, hắn vội đưa tay kéo Trần Minh đi theo.
Động lực thúc đẩy Từ Ngôn bỏ chạy không phải là vị đồng môn vừa chết mất, mà chính là Khương Đại vừa mới còn bên cạnh hắn đã nháy mắt biến mất không chút tung tích.
Khương Đại biến mất, Từ Ngôn lập tức biết rõ tình huống không ổn bèn kéo Trần Minh chạy thẳng về phía thôn nhỏ. Lúc này Nhiếp Ẩn cũng đang phải đối mặt với Yêu vật châu chấu tập kích. Ngoài việc phải đối chiến với Yêu vật, y không ngừng cao giọng hô quát gọi đám đệ tử nhanh chóng tụ tập bên mình.
Hai tấm Bộ Phong võng đã mất đi khống chế, ầm ầm sụp đổ. Một khi lôi điện trên tấm lưới biến mất, lập tức bị đám châu chấu mắt đỏ vùi dập, âm thanh sàn sạt nổi lên bốn phía.
Răng lợi châu chấu mắt đỏ quả nhiên kinh người, gặm sạch được cả pháp khí cỡ lớn không người khống chế.
Một khi tình cảnh hỗn loạn, bên phía tu hành giả cũng trở nên đầy hỗn loạn. Những kẻ khôn khéo nhanh chóng vượt qua khu vực có đám châu chấu mắt đỏ chạy về phía Nhiếp Ẩn. Còn vài kẻ mới vào tông môn, lại không có chút kinh nghiệm giang hồ gì cả lại chạy loạn như ruồi đứt đầu. Trong tích tắc đã có thêm năm ba người bị châu chấu mắt đỏ bổ nhào vào. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi sau đó bị một đóng châu chấu triệt để bao phủ.
Từ Ngôn chạy nhanh nhất, hơn nữa chuyên chọn lẩn vào trong đám châu chấu bình thường mà đi.
Châu chấu bình thường căn bản không cắn người, đụng vào cùng lắm chỉ thấy ê ẩm, ngoài ra không còn uy hiếp gì khác. Bởi tránh đi lộ tuyến phi hành của Yêu vật cực lớn cùng đám châu chấu mắt đỏ mà Từ Ngôn và Trần Minh đã nhanh chóng hội tụ sớm nhất với Nhiếp Ẩn.
Một đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt hiện lên, một chiêu toàn lực của Nhiếp Ẩn đã phân thẳng con Yêu vật châu chấu cực lớn thành hai mảnh. Rồi y nhanh chóng đi tới tiếp ứng các đồng môn đang chạy tới.
"Phòng ngự tại chỗ này cho ta, cùng tụ tập lại, không nên chạy loạn!"
Nhiếp Ẩn vừa cao giọng quát, đồng thời thúc giục địa hỏa trong bình lên tạo thành một khu vực an toàn xung quanh y. Bởi vì nhiệt độ địa hỏa rất nóng, nên căn bản trong phạm vi ba trượng này không có bóng dáng con châu chấu nào.
"A!"
Xa xa truyền đến tiếng nữ tử kêu thảm thiết, là của Triệu Tiểu Liên. Số lượng châu chấu tăng vọt hơn lúc nãy nhiều nên Nhiếp Ẩn đã không còn nhìn rõ tình cảnh của Triệu Tiểu Liên nữa. Hơn nữa lúc này y cũng không có cơ hội đi hỗ trợ.
Bên người y dần dần tụ tập hơn trăm tên đệ tử, Nhiếp Ẩn căn bản không thể thoát thân đi được. Chỉ cần y rời đi, đám tân đệ tử chắc chắn gặp nguy hiểm.
Từ Ngôn ném linh cụ cương xoa đi, lật tay cầm pháp khí trường đao ra. Ngay lúc này, thứ nguy hiểm nhất không phải châu chấu mắt đỏ, mà là Yêu vật châu chấu. Linh cụ chỉ có thể giết chết châu chấu bình thường, coi như cũng có thể giết chết châu chấu mắt đỏ. Thế nhưng căn bản lại không có hiệu quả khi chống lại Yêu vật chút nào.
Xuyên qua đám châu chấu chằng chịt, Từ Ngôn nhìn thấy có tới năm sáu con Yêu vật châu chấu đang bao vây lấy Triệu Tiểu Liên trên sườn đồi phía xa. Toàn thân ả ta đầy máu, vừa lảo đảo đánh đỡ vừa rút lui. Cuối cùng ả buộc phải cho nổ tung cái bình đựng địa hỏa, một ngọn lửa phừng lên, đám châu chấu Yêu vật bị buộc phải tránh đi. Triệu Tiểu Liên tức thì chật vật không chịu nổi nhảy người lên pháp khí phi hành, một mình bỏ chạy mất.
Đệ tử chân truyền lợi hại đến mấy cũng không thể đối mặt với năm sáu đầu Yêu vật được.
Tự làm tự chịu...
Thầm mắng một tiếng, Từ Ngôn không nhìn Triệu Tiểu Liên thêm nữa mà thúc dục linh khí đề phòng Yêu vật châu chấu xuất hiện.
"Chúng ta bị bao vây rồi. Nhiếp sư huynh, chúng ta có phải chết hay không a?"
Trần Minh tái nhợt mặt mày hỏi. Cục diện hôm nay đã dọa y sợ đến choáng váng. Vừa rồi nếu Từ Ngôn không kéo y đi, chắc chắn y cũng đã quên cả chuyện chạy trốn.
“Có ta ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ các ngươi bình an."
Giọng nói của Nhiếp Ẩn đầy nặng nề, hệt như tâm tình của y lúc này.
Nhiệm vụ lần này đã bị đánh giá quá thấp. Nếu chỉ có đám châu chấu mắt đỏ có thể gặm cắn Bộ Phong võng kia cũng không vấn đề gì. Thậm chí dù xuất hiện vài Yêu vật cũng không khó đối phó. Thế nhưng một khi xuất hiện rất nhiều Yêu vật, e rằng khó mà sống sót nổi.
Một tiếng trầm đục vang lên, lại có một con Yêu vật châu chấu một đầu đâm thẳng vào đội ngũ vừa mới tụ họp lại. Nhiếp Ẩn không nói hai lời, bước lên đón đánh.
Rầm! Rầm! Rầm!
Nhiếp Ẩn vừa mới chống lại một con Yêu vật, lại có thêm ba con châu chấu cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Một vài đệ tử có pháp khí bèn cắn răng bước ra, năm ba người bao vây một con.
Theo lý thuyết, có thể thúc giục pháp khí sẽ không sợ Yêu vật bình thường. Tiếc rằng mấy Yêu vật này lại ẩn thân trong gió lốc châu chấu xuất quỷ nhập thần, căn bản không có chút dấu hiệu báo trước. Đáng sợ nhất chính là không ai biết được sau đó còn có thêm châu chấu khổng lồ nào nữa hay không.
Từ Ngôn nắm chặt trường đao trong tay, thả người thúc dục kiếm khí lạnh thấu xương phóng tới hỗ trợ Nhiếp Ẩn đối phó với con Yêu vật châu chấu kia.
Nhiếp Ẩn giật mình rồi khẽ gật đầu với Từ Ngôn, sau đó tiếp tục thúc giục linh khí, kiếm quang tăng vọt.
“Nhiếp sư huynh, nơi này không tiện ở lâu. Ngươi không đi nhanh, chỉ sợ sẽ nguy hiểm!"
Từ Ngôn thấp giọng nói một câu, lật tay chém ra một đạo kiếm khí bổ đứt một chân sau của con Yêu vật châu chấu.
Không phải hắn đến giúp, mà tới nhắc nhở đối phương. Bởi vì Từ Ngôn đã nhìn thấy được có rất nhiều châu chấu khổng lồ phía xa kia. Hắn không nói rõ ràng, chỉ nhắc nhở sâu xa cho Nhiếp Ẩn mà thôi.
Nhiếp Ẩn nghe vậy chợt sững sờ, sau đó mãnh liệt thúc dục trường kiếm, trầm ngâm không nói.
Có Từ Ngôn giúp đỡ, Yêu vật châu chấu nhanh chóng bị Nhiếp Ẩn đánh chết. Sau đó Nhiếp Ẩn ném thuyền gỗ ném ra ngoài, lớn tiếng quát bảo những người còn lại nhanh chóng rút lui lên thuyền, rời khỏi nơi hiểm địa này.