Dịch giả: Hoangtruc
Đề cập tới Quốc sư, trong mắt Sở Bạch hiện ra vẻ lạnh lẽo.
"Kỷ Hiền…kẻ này, không đơn giản..."
Sở Bạch trầm giọng nói: “Năm đó ta giao thủ với gã, dùng thực lực Hư Đan cảnh cũng không thắng được gã.”
Sở Bạch Bào dùng cảnh giới Hư Đan mà không thắng được, chỉ có thể nói tu vi Quốc sư tất nhiên phải trên cả Hư Đan. Nghe được tin tức này, Từ Ngôn cảm thấy ớn lạnh sau gáy.
Hắn vừa mới trở thành Pháp sư Thái Thanh giáo người ta xong, chưa gài bẫy được Quốc sư, không khéo cái mạng nhỏ của hắn đã bị đánh rơi mất rồi.
“Trên người sư huynh không có vật gì tốt. Lần này bị nhốt ở hiểm địa hai năm, đến linh thạch cũng bị dùng hết. Sau nay có cơ hội, sư huynh sẽ cho ngươi vài thứ tốt hộ thân.”
Sở Bạch mỉm cười, nói: "Nhớ kỹ, một khi đến Nguyên Anh cảnh, quan trọng nhất là phải tế luyện được pháp bảo của mình. Có pháp bảo, mới tính đến nơi sống yên ổn. Thế gian này hiểm địa đủ dạng, cường giả như rừng, không thể dựa được vào ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình mới đứng được ở một phương thiên địa!”
Dựa vào núi, núi có thể đổ, dựa vào sông, sông có thể cạn, dựa vào người khác cũng chỉ được chốc lát mà thôi. Chỉ có bản thân cường đại mới có thể đứng vững không ngã.
Nghe sư huynh dạy bảo, Từ Ngôn gật mạnh đầu, bộ dáng đầy kiên nghị. Có điều tay hắn càng nắm chặt túi trữ vật và thanh Trường Phong kiếm bên trong, kẻ khác khó lòng đoạt lại được…
Núi có đổ hay không đến lúc đó rồi tính, sông có cạn thì tới đó hãy chạy đi, đó là đạo xử thế của Từ Ngôn. Có đại thụ làm chỗ dựa sẵn, chỉ có kẻ ngu mới không hóng mát.
"Chỉ Kiếm, chờ ở tại đây, ta đi phá trận pháp Lưu Lan cốc, lấy Ngư Vĩ liên đưa cho ngươi.”
Sở Bạch ngước nhìn sắc trời, trong mắt lộ vẻ nôn nóng. Y có việc gấp trên người, vốn chỉ tiện đường định ghé ngang phá vỡ trận pháp Lưu Lan cốc, đối mặt Tư Mã Lưu Lan một lần. Không nghĩ tới y lại gặp sư đệ Từ Ngôn ở đây.
Từ Ngôn vẫn còn nhiều lời chưa nói xong đây này. Nhưng hắn nhìn ra được Sở Bạch bắt đầu lo lắng, bèn không đề cập đến phiền toái của Tứ đại gia tộc và Thái Thanh giáo nữa. Dù sao khi Sở Bạch về kinh, mình vẫn còn có thể gặp mặt sư huynh kia mà.
"Sư huynh, phá trận phiền toái lắm. Huynh trốn đi, ta lừa bọn họ mở đại môn ra là xong chuyện mà.” Từ Ngôn cười hắc hắc, nói: "Cửa mở ra rồi, thì chúng ta xông vào đơn giản hơn nhiều.”
"Ý kiến hay." Sở Bạch hặc hặc cười cười, nhanh bước đi trước.
"Sư huynh, huynh nhìn xem trong mắt trái ta có thứ gì không?” Sắp rời khỏi rừng rậm, Từ Ngôn vẫn quyết định nhờ Sở Bạch nhìn qua mắt trái quái dị của mình một chút. Mấy phiền phức khác hắn không coi vào đâu, có điều quái vật bên mắt trái vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn.
Sở Bạch hơi sững sờ.
Y không hỏi nhiều mà thôi động lên một khí tức kỳ dị, chẳng những mắt trái của Từ Ngôn mà cả toàn thân hắn đều được cảm nhận qua một lần. Lúc này y mới lắc đầu.
“Ngoài một cỗ độc lực trong cơ thể, thì không có gì nữa cả.” Sở Bạch nhíu mày nói: "Chỉ Kiếm, mắt trái ngươi làm sao vậy?"
Sở Bạch cũng không nhìn ra khác lạ, Từ Ngôn đành ủ rũ giải thích: “Không có gì, từ nhỏ mắt trái đã có chút cổ quái, có thể nhìn thấy mấy thứ như cô hồn dã quỷ.”
"Âm Dương Nhãn sao, quả là ít thấy." Sở Bạch rõ ràng cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, an ủi: “Người chính là sinh linh trong vạn vật, ngẫu nhiên có vài thể chất đặc thù cũng không tính kỳ quái. Chỉ cần không có nguy hiểm gì là tốt rồi. Sư huynh đã từng thấy qua không ít thể chất đặc thù, có một loại còn đáng sợ là cứ cách một đoạn thời gian sẽ phát tác một lần. Hơn nữa thế gian không người giải, cũng không có thuốc nào cứu chữa.”
“Thế chất như vậy khác nào yểu mệnh?” Từ Ngôn tò mò hỏi: "Không có thuốc nào cứu được, chẳng phải là đã sớm chết rồi."
"Không chết được! Có ta ở đây, nàng sẽ không chết được." Sở Bạch bật cười lớn, nói: "Loại thể chất này thập phần kì dị, như thể trong cơ thể nàng có nhốt một thứ gì đó. Một khi nó phát tác, khí huyết toàn thân như muốn nổ tung ra. Ta tốt xấu gì cũng coi như đi khắp Thiên Nam rồi, nhưng loại thể chất đáng sợ này mới là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Sư huynh làm sao cứu được người đó?” Từ Ngôn càng thêm hiếu kỳ. Trong cơ thể có nhốt thứ gì đó, vậy thì có chút tương tự với mắt trái hắn.
"Ích Vân huyền công." Sở Bạch cười nói: "Ta chỉ biết có loại phương pháp này mới cứu được nàng. Chẳng qua cái giá phải trả cũng không nhỏ a.”
Ích Vân thức còn có thể cứu mạng?
Từ Ngôn chợt nghi hoặc khó hiểu, lòng vẫn tự nhủ giải độc xong nhất định phải luyện thật thuần thục bộ kỳ công sư phụ truyền cho mình mới được. Nói không chừng hắn có thể đem quái vật trong mắt trái luyện hóa hết không còn gì nữa.
Vừa nói chuyện, hai người cũng đi đến bìa rừng. Nhìn thấy cửa vào Lưu Lan cốc, Từ Ngôn chợt tiếc nuối khẽ nói: “Ẩn Thân phù trên người Bàng Hồng Nguyệt mất rồi, bằng không sư huynh có thể dùng Ẩn Thân phù ẩn nấp thân mình đi.”
Cửa vào sơn cốc cách không xa, Từ Ngôn bèn nhớ tới tác dụng của Ẩn Thân phù. Đáng tiếc lá phù lại trong tay Bàng Hồng Nguyệt mất rồi.
“Vị cô nương tên Hồng Nguyệt kia, là nương tử của ngươi?” Sở Bạch quay đầu lại hỏi, thấy Từ Ngôn gật đầu, một tia băn khoăn trong mắt cũng theo đó tản đi, nói: “Vợ chồng trẻ các ngươi nhìn qua cũng có tình cảm thật thâm hậu. Có thể mạo hiểm cùng ngươi vào hàn đầm hái sen, sát cánh cùng ngươi liều chết chiến đấu với Yêu linh. Phần nhân tình này đủ sâu nặng, nhớ kỹ lấy, không được cô phụ người ta.”
Dứt lời, Sở Bạch cười nhẹ rồi một tiếng, nói: "Ẩn thân mà thôi, cũng không có gì khó!"
Theo lời Sở Bạch nói, chú ấn trong tay khua lên, cả người cứ thế mờ ảo đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Đúng là không cần Ẩn Thân phù cũng ẩn kín thân hình rồi.
Là thủ đoạn của Nguyên Anh cảnh sao?
Ngoài cảm thán ra, Từ Ngôn cũng không khỏi đầy hâm mộ. Hắn cảm thấy không cần Ẩn Thân phù mà ẩn nấp được thân thể thế này thật tiện lợi. Ít nhất có thể tùy ý làm chuyện xấu. Còn về vẻ băn khoăn trong mắt sư huynh chợt biến mất lại làm Từ Ngôn nhất thời có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ Ngư Vĩ liên có độc?
Nếu có độc, sư huynh đã sớm nói rõ rồi mới đúng.
Nếu Sở Bạch không nói gì, có nghĩa là Ngư Vĩ liên thập phần an toàn. Từ Ngôn không nghĩ nhiều nữa, mà sải chân bước về phía sơn cốc. Rồi hắn đập rầm rầm vào cánh cửa phía trước, nhìn như đập vào không khí, nhưng trong mắt trái Từ Ngôn còn có từng gợn như gợn sóng trên mặt nước xuất hiện rồi quét qua. Hắn còn có thể nhìn thấy một vài đường vân phức tạp kéo dài từ miệng cốc đến trong sơn cốc.
Bỏ qua chuyện nghiên cứu trận pháp huyền bí, Từ Ngôn há to họng gọi lớn: “Mở cửa, ta đã đuổi tên kia rời đi rồi, nhanh cho ta đi vào!"
Đệ tử Lưu Lan cốc canh giữ phía sau trận pháp vẫn còn lo lắng sợ hãi. Đối phương thật sự quá mạnh mẽ, dù toàn lực thúc dục trận pháp cũng sẽ không ngăn cản được bao lâu, còn nghĩ rằng chỉ chốc lát nữa người ta sẽ phá được trận. Không ngờ Từ Ngôn đi ra, chưa tới một canh giờ đã trở về, mà quả thật đã đuổi vị cường nhân áo trắng kia rời đi rồi.
Quan sát một lúc, đám đệ tử Lưu Lan cốc chỉ nhìn thấy một mình Từ Ngôn bèn mở pháp trận ra. Ngay cửa sơn cốc, gợn nước bị chia đôi, mở rộng về hai bên, như lật mở một trang sách ra.
Tầng gợn nước còn chưa tản ra hết, đã nghe thấy một tiếng cười dài vang lên, rồi một bóng người áo trắng nhanh như chớp vọt vào sơn cốc, đi thẳng vào hàn đầm ở bên trong. Mấy nữ đệ tử Lưu Lan cốc bị dọa đến biến sắc mặt, sững người một lúc rồi nhao nhao đuổi theo bóng trắng kia đi về sâu vào bên trong.
Nhìn thấy kế hoạch đã thành công, Từ Ngôn cười hắc hắc. Hắn không đi vào trong Lưu Lan cốc mà ngồi ngoài khu rừng đá.
Tư Mã Lưu Lan gặp mặt Sở Bạch, không chừng có thể đánh nhau một trận. Từ Ngôn cảm giác tốt nhất mình không nên đi theo quấy rầy người ta. Hơn nữa tình cảnh khó xử như vậy, hắn cũng không biết mình nên khuyên nhủ Sở Bạch hay khuyên nhủ Tư Mã Lưu Lan đây nữa.
***************
- Xuân Mậu Tuất 2018 - Chúc Mừng Năm Mới