Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 3 - Chương 291: Sở Bạch Bào




Dịch giả: Hoangtruc

"Sư phụ ngươi, là Từ Đạo Viễn?"

Kinh ngạc một lúc lâu, Sở Bạch mới từ khiếp sợ tỉnh lại. Y nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hàng mày cau chặt lại hỏi: “Từ Đạo Viễn, là tên thật của sư phụ ngươi sao?”

“Có lẽ sư phụ tên là Từ Sơn, tự Đạo Viễn.” Từ Ngôn mỉm cười đáp: “Lúc sư phụ nhặt ta về nuôi, chỉ nói mình tên là Từ Đạo Viễn, không nói qua tục danh Từ Sơn này.”

“Ông ấy dạy ngươi cái gì?” Sở Bạch trầm giọng hỏi.

Từ Ngôn cúi đầu nhặt một hòn đá lên, cũng không nhìn ngắm mà vung tay đánh ra ngoài. Xa xa, một chiếc lá cây rơi xuống, trên phiến lá, có một con sâu lông đang vặn vẹo giãy dụa.

"Phi Hoàng..." Sở Bạch nhìn qua phiến lá cây kia, si ngốc thì thào.

"Song Tước." Từ Ngôn vừa cười vừa khẽ nói.

"Liên Y..." Sở Bạch khó khăn phun ra hai từ cuối cùng, mang theo kinh hỉ pha lẫn nuối tiếc nói: “Hóa ra lão nhân gia vẫn thu nhận đệ tử.”

Từ Ngôn không hiểu vì sao Sở Bạch lại nói vậy. Chẳng qua hắn cảm thấy lòng mình thoải mái vô cùng. Từ khi sư phụ mất đi, ngoại trừ Tam tỷ và Bàng Hồng Nguyệt, hắn lại cảm giác mình vừa tìm thấy được thêm một thân nhân nữa.

Trong lúc Từ Ngôn đang mừng rỡ, đột nhiên hàng mày kiếm của Sở Bạch nhăn lại. Một luồng khí tức cảnh giới Nguyên Anh từ trên người y tràn ra. Theo khí tức đó xẹt qua, cây cối cỏ hoang xung quanh bắt đầu rung rinh chuyển động. Một lúc sau, như thể không phát hiện được gì, Sở Bạch mới thu hồi linh khí lại, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tê Phượng sơn nơi xa xa.

Lúc Sở Bạch tản ra khí tức cảm giác xung quanh, có một khí tức mờ ảo khác cũng nhanh như chớp lùi về sau, cuối cùng rút về trên đỉnh Tê Phương sơn. Bóng đen đã ngồi trên đỉnh núi vài ngày qua chợt phát ra tiếng cười khẽ nhàn nhạt, sau đó biến mất không còn thấy gì nữa.

Thu ánh mắt nhìn ra phương xa về, cái cảm giác quái dị lúc trước đã không còn ở đây nữa nên Sở Bạch cũng không quá để ý. Y nhìn về thiếu niên trước mặt, mỉm cười hỏi: “Nếu đã biết tam thức Phi Thạch, hẳn ngươi cũng đã học được huyền công Ích Vân rồi mới phải.”

Theo tiếng nói khẽ của Sở Bạch, lưng vị Trấn Sơn vương Đại Phổ cong lại, vung tay đá chân, bày ra một bộ thức mở đầu kì dị. Tuy Từ Ngôn không hiểu huyền công Ích Vân là gì, nhưng thức mở đầu kia của Sở Bạch lại đúng là thức mở đầu của bộ thân pháp hắn quanh năm luyện tập. Vì vậy giữa sâu trong cánh rừng rậm, hai huynh đệ cùng nhau bày ra một bộ động tác y hệt như nhau.

Từ chậm đến nhanh, rồi từ nhanh đến như gió, chuyển động xê xích, hai bóng người trong rừng đang cùng tập luyện một bộ thân pháp với chiêu thức giống hệt như nhau. Mãi sau nửa ngày, hai người đồng thời thu chiêu ngừng thức lại, hai tiếng cười to thoải mái đồng thời vang lên giữa cánh rừng.

"Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm!"

"Sở Bạch, Sở Khiếu Thiên!"

“Sư huynh tại thượng. Sư đệ hữu lễ.”

Từ Ngôn cung kính thi lễ thật sâu, lại được Sở Bạch nâng đỡ dậy.

“Quả nhiên là đệ tử chân truyền của lão nhân gia. Ta còn tưởng cả đời này lão nhân gia sẽ không thu nhận đồ đệ chứ.” Sở Bạch cười hỏi: “Lão nhân gia người vẫn khỏe mạnh chứ?”

“Sư phụ đã mất hai năm trước rồi.” Một vẻ đau thương khẽ lướt qua ánh mắt Từ Ngôn, hắn khẽ giọng đáp.

"Mất rồi..." Dáng tươi cười chậm rãi đông cứng trên mặt Sở Bạch, rồi y chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Biết được lão đạo sĩ đã mất, Sở Bạch rõ ràng trầm ngâm đau đớn. Sau khi trầm mặc một lúc, y mới mở hai mắt ra, hỏi: “Lão nhân gia, lúc sau này đã ẩn cư ở nơi nào?”

"Lâm Sơn Trấn." Từ Ngôn kể chi tiết: “Đại nạn sư phụ buông xuống, nhưng không phải chết trên giường, mà vì cứu lấy hai đứa trẻ…”

Có thể nói ra tên của tam thức Phi Thạch, có thể diễn luyện ra thân pháp giống như đúc, thân phận Sở Bạch cũng đã được xác nhận, không có chút nghi ngờ gì nữa. Trước mặt vị sư huynh này, Từ Ngôn khẽ giọng giảng thuật lại chuyện của sư phụ. Nói đến đám đạo sĩ Thái Thanh giáo bại hoại kia, hai huynh đệ đều nghiến răng nghiến lợi. Khi nói về chuyện lão đạo sĩ cười dài dấn thân vào biển lửa, bộ dáng cả hai đều đau thương trầm mặc. Nhưng khiến Từ Ngôn có chút không hiểu, là Sở Bạch không xưng hô lão đạo sĩ là sư phụ, mà một mực gọi là lão nhân gia.

“Sư huynh, huynh bái làm môn hạ lão nhân gia khi nào vậy?” Từ Ngôn có chút tò mò hỏi thăm.

"Ta không có bái sư, lão nhân gia, kỳ thật cũng không phải sư phụ của ta..." Nói đến chuyện cũ, Sở Bạch thở dài một hơi, bắt đầu kể lại chuyện xưa.

Sở Bạch không phải là đồ đệ của Từ Đạo Viễn. Hơn nữa trừ Từ Ngôn, Từ Đạo Viễn cũng chưa từng thu qua đồ đệ nào khác. Hơn hai mươi năm trước, khi đó Trấn Sơn vương vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng, lại có một thân thiên phú tập võ không ai sánh kịp.

Thân thuộc dòng Hoàng thất, Sở Bạch vốn thừa điều kiện đi theo những cao thủ trong Hoàng gia học nghệ, sau đó thuận lợi tiến vào tông môn. Chẳng qua vị Trấn Sơn vương này kiên quyết cứng đầu, chọn ra một con đường tu luyện không giống với bất kì người bình thường nào.

Hành thiên hạ!

Thiếu niên Sở Bạch, mang theo nhiệt huyết nam nhi, một mình lao ra khỏi lồng giam Hoàng thành đi du lịch khắp thiên hạ, thăm viếng khắp các cao thủ thế gian. Một đường đi, một đường học hỏi, một đường đau khổ tu luyện, cho đến một ngày y phá vỡ Lục mạch, trở thành Tông sư chân chính.

Năm đó, Sở Bạch cũng chỉ vẻn vẹn mười bảy tuổi mà thôi. Y đã đi du lịch Đại Phổ được hai năm đằng đẵng, vì đột phá Trúc Cơ mà tiến vào một trấn nhỏ rất bình thường. Song khi lúc y củng cố tu vi, cảm nhận được sự cường đại của cảnh giới Trúc Cơ, lại ngạc nhiên phát hiện ra tung tích một nhân vật truyền kỳ mà bản thân đã tìm kiếm suốt hai năm trời nhưng không gặp được.

Kiếm ma Đại Phổ, có thể xưng là cao thủ Kiếm đạo Tông sư!

Gặp được Từ Sơn, đích xác là may mắn của Sở Bạch. Hai mươi năm trước danh tiếng Kiếm ma uy chấn cả Thiên Nam, chẳng qua lại rất hiếm có người chân chính nhìn thấy bản thân Kiếm ma.

Nhà của Kiếm ma, lại nằm ngay trong tiểu trấn mà Sở Bạch đặt chân tới.

Biết được Kiếm ma gần ngay gang tấc, sao Sở Bạch có thể bỏ qua cơ hội này? Y bèn đến nhà bái phỏng, cầu thầy học nghệ. Dù là ăn dầm nằm dề trước cửa nhà người ta, y cũng không để tâm, cũng là để hiển lộ chân thành. Lúc đó tiết trời tuyết rơi phủ kín cả núi non, Sở Bạch vẫn gắng gượng ngồi cả ngày ngoài cửa.

Cửa không mở ra, Sở Bạch bèn bỏ chạy trước khi bị đông cứng. Y không phải là kẻ ngu dốt, chuyện xưa có thể thà chết cóng trong gió tuyết vì bái sư cầu nghệ chỉ là truyền thuyết mỹ lệ mà thôi. Nếu thật sự bị đông cứng, chân mạch tay chân đều hỏng cả, thì tu vi sau này cũng có vấn đề.

Kiếm ma người ta không thu đồ, Sở Bạch rơi vào đường cùng đành bỏ ra một số tiền lớn mua đứt lấy căn nhà hàng xóm sát cạnh nhà Kiếm ma.

Hành thiên hạ thì hành thiên hạ, nhưng thân vương Đại Phổ sao có thể không mang theo tiền khi đi ra ngoài được? Mua được căn nhà bên cạnh nhà Từ Sơn, Sở Bạch mới có cơ hội học trộm, mà đó cũng là chủ ý chính của y.

Cũng may, Kiếm ma không thu đồ đệ, nhưng cũng làm như không thấy thiếu niên lén lén lút lút ngoài đầu tường bên kia. Cứ đến giờ luyện kiếm thì lão luyện kiếm, đến giờ cơm lại ăn cơm, sinh hoạt vẫn như bình thường.

Lão ngầm đồng ý cho Sở Bạch học trộm như thế trọn vẹn một năm trời, kiếm đạo của Sở Bạch cũng nhờ vậy mà phát triển như bay. Thực ra lý giải về Kiếm đạo mới chính là chỗ thu hoạch lớn nhất của y. Mỗi khi thấy Kiếm ma luyện kiếm, cảm xúc của Sở Bạch lại dâng lên rất nhiều. Tuy nói hai người không phải thầy trò, nhưng Sở Bạch cho rằng bản thân đã thụ nghiệp ân sư với Từ Sơn Từ Đạo Viễn người ta rồi.

Cảnh giới Trúc Cơ cảnh mới chỉ là giai đoạn ban đầu nhất của tu hành giả mà thôi. Có một năm học trộm này, thứ mà Sở Bạch đạt được đến là kinh nghiệm mà tu hành giả khác mất mười, hai mươi năm trời cũng không thể đổi được.

Ân sư khó báo! Sở Bạch đã từng đưa tặng vàng bạc qua, lại bị Từ Sơn cười lạnh ném thẳng ra ngoài. Cho nên với phần ân tình không tính là tình thấy trò này, Sở Bạch càng thêm ghi nhớ trong lòng, không dám quên đi.

Mãi hơn một năm sau nữa, lần đầu tiên Sở Bạch được lão nhân gia gọi vào trong viện tử.

“Tiểu tử, một năm qua ngươi học được gì rồi?” Đây là điều đầu tiên mà Từ Sơn hỏi Sở Bạch.

“Kiếm!" Lúc ấy Sở Bạch rất chắc chắn đáp: "Là kiếm đạo!"

Rõ ràng lão nhân có chút tiếc nuối lắc đầu, cũng không hỏi nhiều mà nói ra một câu đủ khiến Sở Bạch vừa vui mừng, lại đầy khổ sở.

“Có thể học trộm được, cũng tính là năng lực của ngươi. Lão phu không thu đồ đệ, có điều sẽ đưa cho ngươi một phần công pháp. Duyên phận giữa ta và ngươi sắp hết, học xong rồi, thì hãy rời đi thôi.”

Lời đó của Kiếm ma, đến bây giờ Sở Bạch vẫn chưa từng quên. Y không nghe ra được trong lời nói không vui không buồn kia, rốt cuộc duyên phận là thế nào? Mà toàn bộ là ra sao? Ai quy định chuyện duyên tới duyên đi kia chứ?

Thiếu niên Sở Bạch rất không cam lòng, nhưng không phản bác gì cả, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng. Sau đó, y nhìn Kiếm ma dẫm chân, khom lừng, bày ra thức mở đầu của một bộ thức kỳ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.