Dịch giả: Vong Mạng
Trong động đá vôi lạnh lẽo, theo nhịp tàn của đống lửa, ánh sáng cuối cùng đã tắt, không gian một lần nữa chìm vào tăm tối.
Không khí yên ắng trong động dưới lòng đất bị những âm thanh tuần tự theo nhịp điệu ngắn từ hai người vang lên phá vỡ.
Hai mắt bỗng mở ra, Từ Ngôn cảm nhận được chân khí tiến vào tâm mạch, đồng thời tụ hợp, giao hòa với huyết khí trong tâm mạch. Đợi đến khi hai thứ hoàn toàn hòa vào nhau, hắn cảm thấy cả người như bị rơi vào biển cả, thân thể liên tục trồi sụt theo sóng, có lúc lại như bị tung lên không trung, khi thì như chìm sâu xuống đáy biển.
Dốc kiệt lực để ổn định tâm thần, đối mặt với việc đột phá cảnh giới, người ngoài không giúp gì cho hắn được. Thêm nữa một khi tâm thần bị vỡ sẽ đúng như góp củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Từ Ngôn bắt đầu dùng toàn lực để khống chế tâm thần của mình. Sau khi khí huyết dung hợp, tâm mạch hắn như có gió lớn càn quét bừa bãi. Bản thân hắn nhắm mắt lại, yên lặng nếm trải cảm giác quái dị như bây giờ như thể đang chèo chống một con thuyền nhỏ gắng vượt qua sóng to gió lớn mà đi.
Kiểu cảm giác cổ quái này cũng không tồn tại lâu, chỉ một lúc sau lại thấy lực khí huyết bên trong tâm mạch bắt đầu trào ra, theo kinh mạch của hắn mà chạy. Mỗi khi lực khí huyết tràn tới kinh mạch nào lại đưa tới một loại thống khổ không thể nói rõ, cứ như là cạo xương róc thịt vậy.
Khí huyết hợp nhất, tẩy tinh phạt tủy!
Từng giọt, từng giọt mồ hôi lạnh theo lỗ chân lông chảy ra, pha lẫn trong mồ hôi là một ít tạp chất màu đen xám. Theo những giọt mồ hôi chảy ra, kinh mạch của võ giả cũng trở nên tinh thuần thêm mấy lần.
Tình trạng của Bàng Hồng Nguyệt lúc này không khác gì Từ Ngôn. Nàng cắn chặt môi, gắng vượt qua đau khổ của việc tẩy tinh phạt tủy. Với tư cách là đệ tử của chi trưởng một thế gia, Bàng Hồng Nguyệt hiểu rất rõ ý nghĩa của tẩy tinh phạt tủy, chỉ cần qua được ải này, nàng sẽ trở thành một người tu hành thực sự, không bao giờ còn là võ giả Tiên Thiên đơn thuần nữa.
Trong bóng tối, khắp người Từ Ngôn toàn mồ hôi lạnh bỗng giật giật khóe mắt.
Hắn cảm nhận được lực lượng khí huyết từ tâm mạch sau khi xông ra, chạy qua kinh mạch khắp thân thể, giờ rõ ràng rút đi như thủy triều, nhưng thay vì trở lại tâm mạch lại đi thẳng tới đan điền trong bụng.
Y như vạn sông chảy về biển, sau khi luồng khí huyết cuối cùng sáp nhập vào đan điên, tức thì một tia khí tức nhẹ nhàng mát lạnh từ đan điền hắn xuất hiện. Cảm nhận tia khí tức kì dị này, Từ Ngôn thấy như mình ngồi trên đám mây, cả người trở nên nhẹ nhàng linh hoạt.
Linh khí mới sinh!
Tiểu đạo sĩ còn trẻ, ở tuổi mười bảy cuối cùng đã đạt đến tu vi Tông sư Lục mạch, kế đó lại phá cảnh tiến vào Trúc Cơ.
Lòng thầm ngâm nga, Từ Ngôn lúc này như hóa thành cánh chim vui vẻ, muốn tung cánh bay khắp trời, lại càng giống Thanh Long nơi đáy đầm cuốn mình cuốn xoáy mà lên. Thét một tiếng dài, Từ Ngôn cảm thấy thực sự vô cùng thoải mái.
Nhưng sự thoải mái chỉ tồn tại trong chớp mắt bởi Từ Ngôn phát giác được nơi đáy lòng mình ngoài tiếng ngâm nga còn lẫn tiếng thú rống rất khủng bố khiến luồng linh khí hắn mới ngưng tụ được suýt bị dọa tan mất, tiếng thú rống kia chỉ cần nghe được đều khiến người ta cảm thấy như có luồng khí tức bạo ngược táp vào mặt.
Từ Ngôn đột nhiên mở hai mắt ra, chỉ thấy trong mắt trái hắn, năm điểm tinh văn kia chớp động rồi biến mất không còn tăm tích.
Là quái vật kia?
Đáy lòng hắn luôn nghi hoặc không thôi.
Thứ đó cuối cùng là cái gì...
Niềm vui khi cảnh giới tăng tiến bị tiếng thú rồng từ sâu đáy lòng phá hủy không còn chút gì. Từ Ngôn lo lắng đưa mắt nhìn thiếu nữ ở cách hắn không xa. Sau khi phát hiện Bàng Hồng Nguyệt hiện tại khí tức ổn định, hai mắt nhắm chặt, giống như đang điền hòa khí tức trong cơ thể, lúc này hắn mới có thể yên tâm được.
Mặc kệ thứ kia là loại quái vật gì đi nữa, chỉ cần nó không đi ra là được rồi.
Tự an ủi mình một phen xong, Từ Ngôn vẫn không cách nào xua đi âm thanh vẫn văng vẳng bên tai kia. Thực ra tiếng thú rống kia chỉ xuất hiện trong phút chốc, nhưng tiếc rằng nó lại làm người ta kinh hãi quá mức nên nhất thời không cách nào quên đi được.
Ngồi trong bóng tối, sờ sờ mí mắt trái mình, Từ Ngôn lặng lẽ cười khổ, rồi bắt đầu nhớ lại sự kì dị của con mắt này.
Tính từ khi bắt đầu hiểu chuyện, mắt trái hắn liền thường xuyên nhìn được một số thứ kì dị ít thấy. Có một lần tiểu đạo sĩ chỉ vào một góc tường trống hỏi sư phụ mình, cái bóng tối đen như mực kia rốt cuộc là ai.
Trông bộ dạng lão đạo sĩ lúc đó, Từ Ngôn bây giờ đã hiểu rõ.
Trong đôi mắt của lão đạo sĩ già tóc bạc phơ, ngoài sự kinh ngạc còn mang theo một sự đau khổ và bất đắc dĩ.
Lão đạo sĩ không thấy những cái bóng kia, nhưng lão biết rõ việc những cái bóng xuất hiện trong mắt Từ Ngôn nghĩa là gì. Thế nên lão thường xuyên chỉ dạy Từ Ngôn, bụng dạ phải như heo, bởi vì chỉ có heo mới có thể trông thấy dao mổ trước mắt mà vẫn muốn ăn một miếng cám bã.
Kết quả sau đó lão đã bồi dưỡng ra một đệ tử không tim không phổi, thế nhưng Từ Ngôn không tim không phổi này sau ba phen bốn bận thấy được sự kì dị nơi mắt trái cũng bắt đầu trở nên vô cùng nghi hoặc.
Hắn nhớ năm đó ở Nguyên Sơn trại, khi mình hôn mê giữa đám người chết trong hạp cốc, mắt trái hắn lúc ấy đúng là đã hấp thụ âm khí trải khắp cốc. Cũng từ sau khi hắn tỉnh lại lần đó, trong mắt trái bắt đầu xuất hiện những tinh văn quái dị.
Không lẽ quái vật kia lúc trước ngủ say, do được bổ sung âm khí nên mới tỉnh lại?
Từ Ngôn cảm thấy mình như đã tìm được điểm mấu chốt, hắn quyết định không bao giờ để mắt trái mình hấp thụ khí tức gì nữa, nếu không rủi mà trong mắt hắn có một quái vật đáng sợ chạy ra, không thể biết được nó có một miếng nuốt chửng hắn hay không nữa.
Sau này khi về phải nghĩ cách phong bế mắt trái lại mới được…
Lòng có quyết định, Từ Ngôn bèn đứng dậy đi tới cạnh bờ, bắt đầu thu thập đám cua đá kia. Mắt trái hắn giờ đã khôi phục nên mới có thể nhận ra trên loại đá giống như linh thạch kia rốt cuộc có chỗ khác là có một lô thủng cực kỳ nhỏ.
Lỗ thủng này còn nhỏ hơn lỗ kim, bằng mắt thường thì không thể nhìn ra, lỗ thủng nho nhỏ đó hẳn là chỗ để cua mẹ sinh ra những con cua con kia.
Sinh cua con vào trong viên đá rỗng ruột, đợi khi cua con lớn lên sẽ phá vỡ hòn đá, kiểu sinh sản này giống hệt cách mà động vật đẻ trứng, cua mẹ cũng chỉ là muốn cua con có một nơi che mưa tránh gió mà thôi. Thế nhưng đã có rất nhiều cua con tiến vào bụng Từ Ngôn, vậy nên Từ Ngôn cho rằng tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không con cua mẹ về thăm con thật thì không thể không dốc sức liều mạng với hắn một trận.
Cua con có thể sinh ra một tia linh khí, khẳng định rằng loại cua này không dễ chọc vào, càng không thể nào là loại cua bình thường mà đương nhiên là yêu vật biết di động.
Nhớ tới con nhện yêu ở chỗ sâu trong Lão Phần Sơn, Từ Ngôn không khỏi lạnh gáy, nhưng dù vậy, hắn vẫn tỉ mỉ đi bắt đám cua trong đá.
Đồ tốt không thể để phí, bản thân không ăn thì đem về cho heo ăn cũng tốt mà.
Tiểu Hắc cũng chưa trưởng thành nên hắn nghĩ là do thức ăn quá kém, giờ đã tìm được đồ ngon thì tất nhiên phải chia sẻ cùng huynh đệ của mình mới được đúng.
Đợi Từ Ngôn đi nhặt nhạnh được cả buổi, Bàng Hồng Nguyệt cuối cùng cũng mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt nàng là chồng chất những viên đá khiến ban đầu nàng còn tưởng rằng mình nhìn thấy một đống linh thạch.
Loại đá nhỏ màu đất này thực sự quá giống linh thạch, kỳ quái nhất là đến cả Tầm Linh ngọc cũng không phân biệt nổi.
“Đến giúp ta nào!”
Từ Ngôn thấy Bàng Hồng Nguyệt tỉnh thì gấp giọng nói: “Mau mau, nhân lúc chúng còn bé liền bắt hết đi, chờ một hồi chúng nó lớn thì phiền đó.”