Dịch giả: Hoangtruc
Thanh ngư hấp sen, tên gọi như ý nghĩa, là một loại cá thanh ngư hấp với củ sen mà thôi.
Nguyên liệu rất bình thường, Từ Ngôn không nói gì, nếm thử một miếng, sau đó lập tức gật đầu không thôi.
Mùi vị thật sự không tệ.
“Nương tử, hãy nếm thử xem.”
Từ Ngôn vừa hùng hục nếm mĩ vị, miệng cũng không nhàn rỗi chiếm tiện nghi Bàng Hồng Nguyệt. Một tiếng nương tử khiến mặt mày nữ hài đỏ cả lên, trừng mắt trách cứ nhìn Từ Ngôn.
Vốn Mập Cửu là đầu bếp của Quỷ Vương môn, bình thường nhà bếp Bàng gia không ai dám để gã nấu ăn. Hôm nay nhìn Từ Ngôn ăn, Bàng Hồng Nguyệt cũng cầm đũa gắp một miệng thịt cá, nhẹ nhai lấy.
“Như thế nào?” Mập Cửu ở một bên xoa xoa tay, chờ mong hỏi thăm: “Hầu gia, chậc, tay nghề ta đây không tệ phải không? Hắc hắc, kỳ thật món Thanh ngư hấp sen này, nguyên liệu tốt nhất không phải củ sen thông thường, mà phải dùng củ của Ngư Vĩ liên mới tuyệt. Không chỉ mùi vị thiên hạ nhất tuyệt, mà có mang kỳ hiệu kiện thể vô cùng đối với cánh nam nhân chúng ta.”
Phụt!
Miếng thịt cá trong miệng Từ Ngôn còn chưa kịp nuốt xuống, đã phun ra ngoài, bay thẳng mặt Mập Cửu.
“Cá hấp Ngư Vĩ liên.”
Từ Ngôn từ trên ghế, nhảy xuống chụp lấy cổ Mập Cửu. Hắn mặc kệ cái kỳ hiệu kiện thể kia mà điên cuồng quát hỏi: “Ngươi biết tung tích Ngư Vĩ liên? Nói, có thể tìm được Ngư Vĩ liên ở đâu, bằng không ta sẽ đem ngươi hấp cách thủy.”
Hơn một năm ròng rã tìm kiếm, không ai biết được nổi khổ tâm của Từ Ngôn. Ngư Vĩ liên cơ hồ đã trở thành tâm ma của hắn, lại không cách nào kể khổ với người khác. Từ khi trúng độc ở Quỷ Vương môn, Từ Ngôn đã dồn mọi hi vọng vào Ngư Vĩ liên, đáng tiếc tới nay không nói đến bóng dáng, mà đến một cánh hoa Ngư Vĩ liên hắn vẫn chưa thấy qua.
Câu nói thanh ngư hấp Ngư Vĩ liên như thể tiếng sấm vang lên khiến Từ Ngôn phát cuồng lên. Hiện tại hắn đang trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Mập Cửu. Chỉ cần đối phương lắc đầu nói không biết, không khéo Từ Ngôn sẽ bóp chết tên đầu bếp béo này.
“Biết, biết rõ! Hầu gia buông tay, ta sắp không thở được rồi!"
Cả bản mặt béo múp của Mập Cửu tái xanh cả lên, vất vả lắm gã mới giãy giụa khỏi ma chưởng của Từ Ngôn, đứng bên cạnh hít thở liên hồi.
Nhìn bộ dáng điên cuồng của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt cũng cảm thấy kinh hãi. Hiện tại rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, giải dược khiến Từ Ngôn cảm thấy vô cùng khó giải quyết kia chính là Ngư Vĩ liên.
“Ngươi làm sao biết Ngư Vĩ liên?” Bàng Hồng Nguyệt sợ Từ Ngôn xông lên bóp chết Mập Cửu bèn hỏi trước một câu.
Loại hoa sen đến Bàng Hồng Nguyệt còn chưa nghe nói đến, hẳn là một loại linh thảo rồi. Bàng Hồng Nguyệt thập phần nghi ngờ tên Mập Cửu này chỉ là một tên đầu bếp bình thường. Vì không lý gì gã lại biến đến linh thảo mà tu hành giả mới có thể tiếp xúc đến.
“Hồi bẩm đại tiểu thư, tổ tiên tiểu nhân là đầu bếp, đến tay ta đã qua vài thế hệ. Gia gia của gia gia ta từng lưu lại một công thức có tên là thanh ngư hấp sen, nguyên liệu sử dụng chính là Ngư Vĩ liên.
Mập Cửu dịch ra vài bước, cách xa Từ Ngôn một chút mới nói tỉ mỉ ra. Sở dĩ gã biết được loại linh thảo hiếm thấy như Ngư Vĩ liên là nhờ vào công thức món ăn được tổ tiên truyền thừa xuống.
“Gia gia của gia gia ngươi làm sao biết được Ngư Vĩ liên?” Lúc này Từ Ngôn đã bình tĩnh lại, trầm mặt tra hỏi. Nếu không thể nói rõ được, hôm nay hắn quyết không để Mập Cửu quay trở về.
“Gia gia của gia gia ta là tu hành giả, như vậy ta mới biết đến loại vật như Ngư Vĩ liên này.” Gương mặt béo phì của Mập Cửu biến thành mướp đắng. Gã không nghĩ tới chỉ vì nấu một bữa ăn, thiếu chút nữa bị người ta bóp chết.
Đời sau của tu hành giả không hẳn có thể trở thành tu hành giả. Cũng như chuyện người con trưởng của Bàng Vạn Lý lại không biết võ nghệ. Mập Cửu nói vậy, Từ Ngôn mới cảm thấy bình thường đi nhiều. Chẳng qua hắn vẫn chưa thể buông tha Mập Cửu, truy hỏi tiếp: “Gia gia của ngươi biết Ngư Vĩ liên ở nơi nào sao?”
"Gia gia ta không biết a." Mập Cửu cẩn thận từng li từng tí mà đáp: “Gia gia của gia gia ta biết rõ, trong công thức món ăn có viết lại.”
“Công thức đâu?” Từ Ngôn cảm giác mình sắp muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi truy hỏi.
“Công thức kia…cũ kỹ quá, bị cha ta đốt mất rồi.” Vẻ mặt Mập Cửu đầy vô tội, biểu lộ thoạt qua rất giống con một con chuột bạch phì độn.
"Đao của ta đâu!" Từ Ngôn điên rồi, nổi giận nói: "Ta muốn chém chết tên cha hỗn đản của ngươi!"
"Hầu Gia bớt giận, Hầu Gia bớt giận a!" Mập Cửu vô tội nói ra: "Cha ta sớm chết rồi, không cần phải chém."
Bàng Hồng Nguyệt ở bên cạnh bất đắc dĩ nhìn Từ Ngôn đang nổi trận lôi đình. Xem như hôm này nàng kiến thức được Từ Ngôn cũng có lúc lỗ mãng rồi, nghĩ đến hàng mi thanh tú khẽ cau, có chút muốn cười, lại không biết làm sao cho phải. Cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi Mập Cửu: “Ngươi nhớ kỹ lại trên công thức món ăn xem, có xuất xứ của Ngư Vĩ liên thật không?”
Mập Cửu gật đầu lia lịa nói: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ, tuy lúc đó ta còn nhỏ, tốt xấu gì vẫn nhận ra được vài chữ đi. Bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ.”
Nghe thấy Mập Cửu vẫn còn nhớ rõ xuất xứ của Ngư Vĩ liên, Từ Ngôn rốt cuộc bình tĩnh lại.
Đây là giải dược của hắn a, không thể trách hắn một đao muốn lấy mạng người được.
“Ở đâu có loại Ngư Vĩ liên này? Xuất xứ ghi trên công thức món ăn là ở nơi nào?” Bàng Hồng Nguyệt có chút khẩn trương. Nàng cũng không muốn Từ Ngôn toi mạng.
“Để ta nghĩ đã, ta suy nghĩ đã…” Mập Cửu gõ gõ đầu mình, chân bước qua trái qua phải xoay vòng. Cả buổi sau, gã mới hung hăng vỗ đầu mình một cái nói: “Nghĩ ra rồi! Ngay tại Đại Phổ, là một nơi có tên là Lưu Liên cốc!”
"Lưu Liên cốc?"
Bàng Hồng Nguyệt nghi ngờ nói khẽ cái tên vô cùng lạ lẫm. Nàng là người Đại Phổ, thế nhưng lại chưa từng nghe nói trong Đại Phổ có một nơi tên là Lưu Liên cốc.
Hàng mày kiếm của Từ Ngôn cũng cau chặt lại, hỏi: “Lưu Liên cốc thật sự có Ngư Vĩ liên? Đó là nơi nào?”
“Trên công thức món ăn kia có ghi như vậy đấy, có hay không ta cũng không biết nha. Ta cũng chưa từng đến cái nơi gọi là Lưu Liên cốc kia.” Mập Cửu đau khổ, gương mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Trầm ngâm sơ qua, Từ Ngôn đưa mắt nhìn về Bàng Hồng Nguyệt. Nữ hài lập tức lắc đầu tỏ vẻ chưa từng nghe nói có nơi nào tên là Lưu Liên cốc.
“Mập Cửu, ngươi không nhớ nhầm chứ? Thật sự là Lưu Liên cốc?” Từ Ngôn nghi ngờ, lại được Mập Cửu khẳng định. Vị đầu bếp béo kia tỏ vẻ chắc chắn không nhớ nhầm.
“Lúc cha ngươi đốt mất công thức nấu ăn kia, ngươi được mấy tuổi?” Vì muốn thận trọng, nên Từ Ngôn không khỏi tìm hiểu rõ căn nguyên ngọn ngành.
“Chưa tới ba tuổi, đại khái hai tuổi rưỡi.”
“Ta chém chết tên khốn kiếp nhà ngươi! Hai tuổi thì ngươi nhớ kỹ được cái gì?”
Tên đầu bếp tuy mập mạp, nhưng bản lĩnh chạy trốn chết không tầm thường, thân mình gã vang lên một tiếng oạch, cả người đã thoát ra khỏi cửa. Từ Ngôn cầm theo Phong Ngọc đao nổi trận lôi đình theo đuổi không bỏ. Hắn mặc kệ Mập Cửu có phải là người Quỷ Vương môn hay không, ngoại trừ Vương Bát Chỉ, hắn phát hiện ra tên đầu béo béo này lại càng không đáng tin cậy.
Vừa đuổi theo ra ngoài cửa, Từ Ngôn lập tức khựng người lại. Tại viện tử, một lão phu nhân đang mỉm cười đứng đó.
Nhìn tên đầu bếp mập mạp chạy như bay ngoài sân, Bàng Phi Yến cười mắng một câu. Rồi bà chống quải trượng đầu rồng đi về phía tú lầu của Bàng Hồng Nguyệt.
“Lão nhân gia, người mới tới đây sao.” Nhìn Bàng Phi Yến, Từ Ngôn không dám vô lễ, thu thanh cương đao lại, cúi đầu thật sâu thi lễ.
"Lão tổ tông!" Bàng Hồng Nguyệt lúc này cũng đi ra ngoài theo, vội vàng tiến lên dìu lão phụ.
“Nghe tiếng náo nhiệt của các ngươi trong viện tử, người già cả, không ngủ được, nên đến ngó qua một cái, ha ha.”
Đi vào gian phòng, Bàng Phi Yến ngồi xuống bàn, mỉm cười kéo tay Bàng Hồng Nguyệt, thì thầm chuyện nhà cửa một phen, sau đó mới nhìn Từ Ngôn nói: “Vừa mới vào viện tử nghe thấy các ngươi nói cái gì Lưu Liên cốc? Thế nào? Vợ chồng son các ngươi muốn qua cốc đó du ngoạn một phen hả? Chẳng qua lúc này nơi đó đã không còn gọi là Lưu Liên cốc nữa, có lẽ phải là Lưu Lan cốc mới đúng.”