Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 3 - Chương 226: Lời hay ấm lòng, một câu là đủ!




Dịch giả: Hoangtruc

Nghe Từ Ngôn hỏi vậy, gương mặt Bàng Hồng Nguyệt tái lại.

Nếu như vậy, dù thân thể mất đi trong sạch, nàng cũng rất khó giết chết được Hứa Kính Chi. Chỉ cần người ta trốn trong Hứa gia không đi ra ngoài, Bàng Hồng Nguyệt có đánh tới tận cửa cũng không đánh nổi với tu hành giả Hứa gia. Cân nhắc lợi và hại giữa tứ đại gia tộc, cùng với những ràng buộc vô hình, coi như cha nàng có tức giận đến chết cũng không dám dốc sức liều mạng đánh thẳng vào Hứa gia. Đừng nhìn Bàng Vạn Lý là chủ nhân Tiền tông lúc này, nhưng thực tế thực lực của Bàng gia lại không thể nào hùng hậu như Hứa gia được.

Cảm giác bất lực vừa nổi lên, sắc mặt Bàng Hồng Nguyệt chợt biến đổi, hoảng sợ hỏi: “Ngươi đã giết Hứa Kính Chi?"

“Đúng vậy, ta phân hắn ta thành tám mảnh rồi.” Từ Ngôn dang hai tay ra, vẻ mặt như không có chuyện gì cả, nói: "Ai bảo hắn khi dễ phu nhân Từ Ngôn ta chứ."

“Ngươi điên rồi! Giết chết hắn thì ngươi phải làm thế nào đây?” Vẻ mặt Bàng Hồng Nguyệt đầy lo lắng: “Dù sao hắn cũng là tiểu thiếu gia được sủng ái của Hứa gia. Ngươi giết hắn, Hứa gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đấy! Một khi Hứa gia hưng sư vấn tội, Bàng gia không thể lưu ngươi lại được, dù ngươi có là con tin không thể bị giết chết, nhưng phế bỏ một thân tu vi của ngươi cũng không phải không làm được!”

Nhìn nữ hài tỏ ra lo lắng như vậy, khóe miệng Từ Ngôn khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm người ta nửa ngày mới nói: “Ta rước phiền phức cho Bàng gia các cô sao?”

Nhìn bộ dáng vô lại như không có chuyện gì của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt vừa gấp vừa hận, nói: “Không phiền, không phiền toái. Thân phận ngươi quá mức mẫn cảm, vốn chính phái không dung cho tà phái như ngươi, cho nên tự ngươi rước phải đại họa ngập trời rồi.”

"Chính phái?" Từ Ngôn cười hắc hắc, hỏi: "Cái loại người như Hứa Kính Chi, cô vẫn cho rằng là chính phái?”

Từ Ngôn chất vấn lại khiến Bàng Hồng Nguyệt nhất thời nghẹn họng không trả lời được.

Hoàn toàn chính xác, cái loại hèn hạ kia đáng giận hơn cả tà phái, Bàng Hồng Nguyệt hận không thể tự tay giết chết Hứa Kính Chi. Nhưng gút mắc lợi ích trong chính phái lại không đơn giản như vậy. Bàng gia các nàng có lão tổ tông tọa trấn, Hứa gia cũng không phải không có cường nhân trong tông môn.

“Dù sao hắn cũng chỉ là trường hợp hiếm gặp, ít thấy trong chính phái. Không giống đám tà phái các ngươi, giết chóc tùy ý, cực kỳ tàn nhẫn…” Giọng nói Bàng Hồng Nguyệt càng trầm thấp, như không còn sức nói rõ ràng.

“Giết chóc tùy ý, cực kỳ tàn nhẫn, nói hay lắm!” Giọng điệu Từ Ngôn bất thiện, nói xong còn hừ hừ hai tiếng.

“Vốn là vậy!” Bàng Hồng Nguyệt bị ngữ khí đối phương chọc giận, nói: “Đừng nói ngươi chưa từng giết oan người vô tội. Ít nhất các chủ Thanh Vân các cũng chết trong tay Từ Ngôn ngươi!”

“Là tên Vu Thành kia sao?” Từ Ngôn liếc nhìn nữ hài, không mặn không nhạt đáp: “Vu các chủ không hổ là chính phái Tề quốc, sắp chết vẫn luôn giữ bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, bất khuất. Bản Thái Bảo thích nhất là một đao chém lấy kẻ trung nghĩa như vậy, loại cảm giác này…chậc…chậc….thật sự rất thoải mái.”

Bộ dạng muốn ăn đòn của Từ Ngôn khiến Bàng Hồng Nguyệt không thể nhìn được, chút khí tức vất vả tích góp nãy giờ được vận dụng ra, nhào tới cắn lấy bả vai Từ Ngôn. Lần này nàng không nhả ra, một vết máu theo răng ngà tràn ra ngoài, máu tứa ra, nước mắt nữ hài cũng lăn dài xuống bả vai Từ Ngôn.

Vốn định kéo nữ nhân ngốc đang cắn mình không buông ra, Từ Ngôn chợt cảm thấy có nước mắt nhỏ xuống đầu vai mình, tay hắn nắm lấy cánh tay Bàng Hồng Nguyệt cũng mất hết sức lực. Tư thế hai người lúc này rất giống như đang ôm nhau, nổi bật dưới ánh nến, có chút vẻ ấm áp quái dị.

"Là ta hại bọn hắn..."

Vừa cắn Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt lại thấp giọng lẩm bẩm.

Những chuyện trải qua ở Tề quốc khiến vị đại tiểu thư này không cách nào giải khai khúc mắc trong lòng được. Nàng đều đổ toàn bộ chuyện Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn bị diệt lên người mình. Cho rằng cái chết của Vu Thành và Ngọc Như Ý là do mình hại họ.

Nữ hài như đóa hoa, đeo trên lưng phần tự trách đã hại chết mấy ngàn mạng người, tất nhiên khó cởi bỏ phần khúc mắc này. Đôi khi Bàng Hồng Nguyệt còn nằm mộng nhìn thấy Vu Thành và Ngọc Như Ý toàn thân đầy máu đến đòi mạng mình.

Đối mặt với bộ dạng yếu đuối hiếm gặp này của Bàng Hồng Nguyệt, chân tay Từ Ngôn lại trở nên luống cuống. Hai tay đang kéo tay người ta, giữ thế mãi không được, mà bỏ ra cũng không phải….

Rơi vào đường cùng, hắn bèn nhẹ giọng nói: “Vị các chủ Thanh Vân kia đã sớm quy phục Quỷ Vương môn, mấy ngàn mạng người của hai chỗ chính phái đó là do Vu Thành làm ra để lập công. Hắn cùng diễn trò với Trác Thiếu Vũ, bị ta phát hiện, vì vậy ta cũng diễn một chút. Diễn không tốt, chém phải đầu Vu Thành rơi đi mất!”

Giọng điệu Từ Ngôn còn mang chút vẻ vui đùa, thế nhưng ý tứ hết sức chân thành. Nữ hài nghe thế nín khóc, mỉm cười, đưa mắt hung hắng liếc hắn một cái.

“Thật sự là Vu Thành đầu phục Quỷ Vương môn?” Bàng Hồng Nguyệt không cam lòng truy hỏi.

“Đúng thế, lừa cô làm gì?” Từ Ngôn nhún nhún vai, nhếch nhếch miệng.

Vừa rồi Bàng Hồng Nguyệt cắn cũng không nhẹ.

Nhìn bộ dáng đau đớn của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt mới phát hiện vừa rồi mình cắn có hơi mạnh, cũng có chút hối hận, vừa định mở lời thì bỗng giật mình. Tư thế lúc này của nàng quả thật là đang rúc vào ngực người ta, vì vậy bèn thẹn thùng kêu một tiếng, vội chuyển người qua một bên.

Thuận thế đứng dậy, Từ Ngôn cười hắc hắc, xoay người rời đi.

“Ngươi đi đâu vậy?” Nhìn đối phương rời đi, Bàng Hồng Nguyệt mới quýnh quáng, bật thốt lên: “Đừng về kinh thành nữa!”

Bước chân Từ Ngôn chợt khựng, hắn không quay đầu lại, vì không muốn Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy nụ cười của mình.

Làm ấm lòng người, đôi khi, chỉ một câu là đủ!

“Hứa Kính Chi không chết, là ta gạt cô!” Từ Ngôn mang theo chút châm chọc nói: “Tên khốn đó bị thương rất nặng, ta phải dẫn hắn đi tìm thầy thuốc.”

Nhìn bóng lưng Từ Ngôn, hàng mày Bàng Hồng Nguyệt nhíu chặt lại, lòng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Nữ hài chớp chớp đôi mắt to, có chút không biết làm sao. Vì nàng phát hiện, mình vậy mà bắt đầu lo lắng cho tên ác nhân Từ Ngôn.

Nhìn bóng dáng đối phương đi ra khỏi cửa, Bàng Hồng Nguyệt thảng thốt hỏi một câu: “Ngươi đánh hòn đá ra bằng hai tay được không?”

Trong phòng lặng yên, thiếu niên xoay lưng về phía nữ hài há to miệng, khóe môi thanh tú cuối cùng nhếch thành nụ cười khổ.

“Không được…”

Lời nói nhẹ nhàng đi ra, bóng dáng thiếu niên cũng hoàn toàn khuất khỏi ánh mắt Bàng Hồng Nguyệt.

Ra khỏi khách sạn, Từ Ngôn cười cười nhìn hư không phía bên phải cửa lớn rồi bước vào màn mưa, đi tới mảnh rừng hoang kia. Bên phải cửa lớn khách sạn, bóng dáng quỷ hồn ảm đạm cũng mang theo một phần vui vẻ mừng rỡ.

Từ Ngôn đến cánh rừng hoang, Hứa Kính Chi vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại. Nhìn Hứa thiếu gia không khác một con chó chết, Từ Ngôn bắt đầu lục lọi khắp người đối phương.

Hắn cảm thấy Ẩn Thân phù là đồ tốt, nếu có thêm mấy tấm như vậy nữa thật tốt. Đáng tiếc mảnh Tầm Linh ngọc kia vỡ mất, nếu không đã nằm trong túi của Thiên Môn hầu rồi.

Ngoại trừ một ít ngân phiếu, trên người Hứa Kính Chi không còn bảo bối gì. Điều này khiến Từ Ngôn có chút thất vọng, chẳng qua hắn tìm thấy một cây quạt xếp cổ quái.

Kỳ thật phải nói là nửa cây quạt mới đúng, vì mặt quạt bị người xé toang một nửa, vết rách nham nhở. Trên mặt quạt hẳn là vẽ một bức tranh sơn thủy, đáng tiếc bị mất một nửa, núi cao trở thành nửa ngọn.

“Nửa cây quạt?”

Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Quạt giấy này vô cùng bình thường, không chút khí tức nào đáng nói, do dự một chút hắn vẫn thu lấy.

Loại thiếu gia thế gia như Hứa Kính Chi sẽ không vô duyên vô cớ mang thứ vô dụng. Từ Ngôn không nhìn ra nửa cây quạt kia có tác dụng gì, nhưng nhất định quan trọng với Hứa Kính Chi, nếu không cũng không thể có chuyện đối phương mang theo bên người.

Thu lấy quạt giấy, Từ Ngôn kéo Hứa Kính Chi đang nằm như chó chết kia đi về hướng kinh thành.

Mưa vẫn cứ rơi rớt, Hứa Kính Chi không biết mình hôn mê bao lâu. Đến khi hắn tỉnh lại, trước mặt là mưa to, mưa tầm tã, gương mặt Từ Ngôn như của một ác ma xé rách màn mưa, xuất hiện trước mặt gã.

“Tỉnh rồi sao Hứa thiếu gia, thương thế của người cần phải tìm thầy thuốc xem bệnh. Yên tâm, ta dẫn ngươi đi tìm thầy thuốc tốt nhất. Chẳng qua có là danh y trong thiên hạ, sợ rằng khó mà trị bệnh không tiện nói của ngươi rồi!”

Từ Ngôn vừa cười vừa nói: "Thế nào, có phải không có chút tà niệm gì phải không?"

"Giết... Giết ta a!" Hứa Kính Chi rốt cuộc cũng khôi phục một tia khí lực, chịu đựng đau nhức kịch liệt quát: "Có gan bây giờ ngươi giết ta đi!"

Ào ào ào ào!!!

Hứa Kính Chi có gào thét cũng vô dụng, Từ Ngôn cầm một chân gã lên, kéo gã về phía trước.

“Ngươi…sẽ….phải hối hận!”

Lúc này Hứa Kính Chi đã không còn hi vọng gì nữa. Chuyện đoạn tử đoạn tôn này còn đáng sợ hơn cả tử vong với một kẻ dòng chính trong gia tộc như gã. Bởi không cách nào nối dõi tông đường, đã định trước sẽ không được trưởng bối sủng ái. Thân phận của thiếu gia Hứa gia hắn, chỉ có thể chuyển thành thằng hề cho người người cười nhạo mà thôi.

“Từ Ngôn…ngươi không sống tới sang năm được đâu, Hứa Kính Chi ta thề…” Bị cọ sát vào đất đá, Hứa Kính Chi càng tỉnh táo lại, gã nghiến răng quát mắng: “Đợi ta tiến vào tông môn, sẽ để ngươi chết không chỗ chôn thây! Sẽ để Bàng Hồng Nguyệt tận mắt nhìn ngươi bị phanh làm tám mảnh!”

Hứa Kính Chi quát mắng khiến bước chân Từ Ngôn chợt khựng lại.

Hắn quay đầu, mang đầy vẻ lo lắng hỏi: “Năm nay, ngươi có thể phá được Lục mạch sao?”

"Tối đa hai tháng!" Hứa Kính Chi gào thét chói tai, mang theo âm thanh run rẩy điên cuồng: “Ngươi sẽ phải nhanh chóng nghênh đón tu hành giả đuổi giết. Sợ rồi hả? Sợ thì dập đầu nhận sai cho ta, rồi tự đoạn lấy tử tôn căn của ngươi! Ta sẽ xem xét lưu lại cho ngươi toàn thây!”

Hứa Kính Chi quát mắng đã nhắc Từ Ngôn nhớ, lúc tìm thấy căn phòng có tiếng người phát ra trong khách sạn, Từ Ngôn mơ hồ nghe thấy Hứa Kính Chi nói không đến nửa năm nữa sẽ đi vào tông môn. Hơn nữa, Bàng Hồng Nguyệt cũng từng nói Hứa Kính Chi sắp đi vào tông môn tu chân rồi.

Một kẻ thù là tu hành giả, điều này khiến hàng mày Từ Ngôn nhăn lên. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, Hứa Kính Chi đắc ý điên cuồng nở nụ cười, vừa cười vừa ho ra máu, hai mắt âm lạnh như độc xà.

Thương thế gã không nguy hiểm đến tính mạng, bồi dưỡng tốt chỗ yếu hại sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện. Vị thái giám tên Tiêu Thạch trở thành tu hành giả được, có thể thấy tử tôn căn không ảnh hưởng tới chuyện phá vỡ Lục mạch. Nhưng tâm tình mong mỏi báo thù của Hứa Kính Chi vừa biểu lộ, gã đã hoảng sợ nhìn thấy Từ Ngôn móc một cái bình nhỏ trong ngực, đổ một thứ từ trong đó ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.