Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 93: Q.3 - Chương 85: Đi Vào Giấc Mộng




Edit: Trần

Đêm, tối đen lạnh lẽo; mộng, hương u trầm hàm.

Gió nhẹ thổi qua, mây trắng nhẹ bay, núi xanh cao ngất, sương khói lượn lờ, mà trên bãi đá dưới chân núi, hắc y nam tử toàn thân là máu vẫn như cũ nằm trên mặt đất, máu chảy thấm xuống, trái tim Đường Đường như bị dung nham đốt cháy, đau đớn khôn cùng.

“Ngươi – - là ai?” Đưa tay, kéo vạt áo nam nhân kia, cảnh tượng như đã từng xảy ra, cảm giác quen thuộc mãnh liệt dâng lên trong lòng khiến Đường Đường kìm lòng không đậu hô to một tiếng: “Đại thúc – -”

Ngọn đèn cháy bùng lên, phỉ phỉ đang nhắm mắt ngủ say ngẩng đầu lên, bích mâu nhíu chặt, chăm chú nhìn Đường Đường một lúc lâu, sau đó, hai đạo lục quang bắn ra từ đôi mắt, yêu dị đáng sợ…

“Đường Đường!” Tiếng gọi dịu nhẹ vang lên bên tai, Đường Đường nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn, núi xanh và bãi đá đột nhiên không thấy đâu nữa, người trước mắt mình, bạch y tóc trắng, nụ cười âm nhu, là Vô Ưu!

“Là ngươi?” Lau nước mắt, Đường Đường căm giận nói: “Ngươi tới đây làm gì? Đồ lừa đảo!”

Bích mâu chợt lóe, hiện lên một tia bất đắc dĩ mà ưu thương, Vô Ưu đưa tay vuốt tóc Đường Đường, lại thấy nàng rụt người lại, tựa hồ cực kì chán ghét, khuôn mặt không tránh khỏi buồn bã, nhẹ giọng khẩn cầu: “Đường Đường, không phải ta cố ý, chỉ là ta – - có nỗi khổ tâm!”

“Nỗi khổ tâm?” Bán tín bán nghi nhìn Vô Ưu một lúc lâu, trong lòng Đường Đường đã rất loạn, căn bản chả thèm để ý.

“Quên đi, không quan tâm!” Khoanh chân ngồi xuống đất, Đường Đường trầm tư. Cảm giác vừa rồi của nàng rất mãnh liệt, cảm thấy người kia chính là đại thúc! Nhưng màtóc đại thúc màu trắng còn người kia…

Áo bào trắng phất lên, Vô Ưu cũng học dáng vẻ Đường Đường ngồi xuống đất, dùng bả vai huých huých vai Đường Đường, cười híp mắt nói: “Đừng nóng giận mà, ngươi có biết người kia là ai không?

“Hình như hơi biết một chút – -”

Sắc mặt biến đổi, Vô Ưu khẩn trương trừng lớn mắt.

“Nhưng mà cũng không tính là biết!” Phiền não ngẩng đầu, Đường Đường lúng ta lúng túng nói: “Hắn rất giống một người ta biết, nhưng ta vẫn không thể xác định rõ…. đều tại ngươi!”

Quay đầu chỉ vào mũi Vô Ưu, Đường Đường cả giận nói: “Nếu không phải lần nào cũng tại ngươi đến quấy rầy vào lúc mấu chốt nhất, nói không chừng ta đã sớm có thể tìm hiểu hắn là ai!”

“Vậy sao?” Khóe môi tái nhợt giương lên, Vô Ưu cao hứng nở nụ cười. Kéo tay Đường Đường lại, Vô Ưu rất tự nhiên dựa đầu vào vai Đường Đường, cứ như động tác này hắn làm thường xuyên, mấy trăm lần, mấy ngàn lần.

“Ngươi, ngươi, ngươi làm gì thế?” Trái tim khẩn trương đập ầm ầm, nhưng Đường Đường cũng không né tránh, ngược lại có cảm giác rất kì quái hiện lên, cảm giác khi Vô Ưu dựa vào – - rất quen thuộc!

“Đường Đường

” Tựa đầu vào trán Đường Đường. Vô Ưu cảm thấy hài lòng thỏa mãn kéo dài thanh âm nói: “Việc biết người kia là ai rất quan trọng sao? Đôi khi, không biết lại tốt hơn!”

Cả người chấn động, Đường Đường quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt âm nhu tà mị của Vô Ưu, chậm rãi mở miệng, nghiêm túc đến cực điểm: “Ngươi biết được chuyện gì sao? Vì sao không nói cho ta biết?”

Ta chẳng biết gì cả!” Ngẩng đầu lên, Vô Ưu nâng mắt nhìn Đường Đường, trong đôi mắt tràn đầy thẳng thắn và thành khẩn, không hề dấu diếm: “Đó là giấc mộng của ngươi, không phải sao?”

Ngạc nhiên nghẹn lời, Đường Đường nhụt chí nghiêng đầu, đấm mạnh lên mặt đất: “Lần nào cũng chỉ thiếu một chút nữa!”

“Đừng gấp!” Sủng nịch nhìn Đường Đường, Vô Ưu nở nụ cười, nhưng trong lòng trộn lẫn cả ghen tuông, chỉ mong nàng – - vĩnh viễn không biết rõ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.