Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 88: Q.2 - Chương 80: Mong Nhớ Người!




Edit: Trần

“Đệ tử tuân mệnh!” Chắp tay ôm quyền, Mặc Phong cung kính hành lễ với các vị tôn sư, lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi.

“Chờ chút!” Mày kiếm nhíu lại, trên mặt Bạch Chí Thanh bỗng nhiên xuất hiện vài phần phiền não, thấp giọng dặn dò: “Việc này không thể để cho Linh Lang sư muội của con biết. Còn nữa, cũng không được để cho sư thúc tổ của con biết!”

Khóe miệng giương lên, Mặc Phong hiểu rõ mỉm cười, hơi cúi đầu nói: “Đệ tử hiểu rõ, thỉnh sư phụ yên tâm!”

Áo bào trắng phất lên, Mặc Phong xoay người đi ra khỏi đại điện. Cởi thanh trường kiếm sau lưng xuống, thân hình vững vàng đứng trên thân kiếm. Gió nhẹ thổi qua, thổi một đám mây từ phía chân trời bay tới, như bóng hình sắc trắng trong trí nhớ, mềm mại uyển chuyển động lòng người, xinh đẹp đến cực điểm,

“Ma giới?” Ngự kiếm bay ra, tâm tình đột nhiên cảm thấy phức tạp, vừa nặng nề nhưng cũng có chút mong chờ, Mặc Phong ngẩng đầu nhìn phía Tây Bắc xa xôi, đôi mắt trong suốt chợt xa thẳm, như đầm nước trong chốn thâm u – -

“Liệu có gặp lại nàng không, Trúc Vũ?”

*******************************

Sàn điện rộng rãi bằng đá, lạnh và cứng như băng, rộng khoảng hai, ba trăm mét vuông. Mỗ Đường quét mông trên mặt đất rộng lớn, cẩn thận “cày cấy” – - trong bàn tay cầm một mảnh khăn lau nhỏ.

“Hix, không thể chịu được nữa!” Bệt mông xuống mặt đất, Đường Đường trừng mắt, ném khăn lau về phía tên giám công lãnh huyết đang ngồi trên giường đá (cũng chính là đại thúc ác ma): “Ta mặc kệ, ta muốn kháng nghị, ta muốn bãi công! Mỗi ngày đều lau đi lau lại, tay lão nương lau nhiều đến nỗi nhăn nheo như vỏ cây rồi!”

Khăn lau xoay tít trên không, mắt thấy sẽ rơi vào người mình Hiên Viên Hận Thiên lãnh mâu trầm xuống, khóe miệng khẽ hiện một tia không vui, vung bàn tay, một đám khí màu đen lao ra, cực nhanh cuốn lấy khăn lau, dùng khí thế sắc bén chuyển hướng phát ra tiếng vù vù bay về phía Đường Đường, khí thế tuyệt không thua gì lưỡi đao sắc bén cắt vào yết hầu.

“Ôi mẹ ơi!” Ôm đầu phủ phục trên mặt đất, Đường Đường áp dụng cách ẩn nấp của đà điểu. Một trận gió lạnh đánh úp tới, mỗ Đường chỉ cảm thấy mông chợt lạnh, nhất thời nước mắt phun trào – - khăn lau vững vàng dừng trên mông, không lệch chút nào, con mẹ nó thật cực kì chuẩn!

Một đôi giày màu đen đột nhiên hiện ra trước mắt, mắt nhìn ra ngoài, lại hướng lên trên, là một đôi chân thẳng tắp, thon dài hữu lực, lại nhìn tiếp lên nữa, Đường Đường trông thấy đôi mắt thâm u lạnh lẽo sâu thẳm như mặt biển của đại thúc.

“Đại, đại thúc

” Vội túm lấy khăn lau trên mông, Đường Đường giương cờ đầu hàng, giọng nói đầy vẻ lấy lòng: “Ta lau, ta lau còn không được sao?”

Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên yên lặng nhìn Đường Đường một lúc lâu, sau đó cúi người xách nàng lên từ trên mặt đất.

“Đại thúc?” Ngạc nhiên trừng mắt, Đường Đường nhìn đại thúc chậm rãi mở từng ngón tay mình ra, nắm trong tay chàng mà nhìn, hình như chàng đang nghiệm chứng xem nàng nói đúng hay sai.

“Ây dà, tuy rằng bây giờ còn chưa nghiêm trọng đến thế, nhưng nếu cứ lau tiếp thì ta không dám nói là nó sẽ không….” Lẩm bẩm biện hộ ình, Đường Đường đột nhiên dừng lại không nói, ngậm miệng, tầm mắt bình tĩnh nhìn bàn tay đại thúc.

Đôi bàn tay dày rộng hữu lực, lòng bàn tay đầy những vết chai cứng lại cố gắng thật nhẹ nhàng mà xoa xoa tay ình, Đường Đường cơ hồ có thể nhìn thấy rõ, những vết chai này phải trải qua bao nhiêu trận chiến máu chảy đầm đìa, sau khi miệng vết thương khép lại mới hình thành, tầng tầng lớp lớp, cứng như đá.

Nhận thấy ánh mắt của Đường Đường, bàn tay Hiên Viên Hận Thiên hơi run lên, cánh tay rụt mạnh về phía sau, nhưng lại bị nữ nhân này nhảy dựng lên, gắt gao túm lấy: “Đừng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.