Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 46: Q.2 - Chương 38: Đèn Dẫn Đường




Edit: Trần

Đột nhiên, Đường Đường thấy hoa mắt, một ánh sáng mạnh mẽ đâm vào hai mắt, mà mơ hồ giữa vầng sáng có một người đang đứng, gần đến nỗi chỉ cần duỗi tay là có thể bóp chết nàng.

“Oa, oa oa!” Bước mạnh ra sau hai bước, Đường Đường thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.

Ai ngờ bóng người đằng trước cũng nhoáng lên một cái, hình dáng nhất thời nhỏ đi một vòng, ra vẻ nó cũng lui về sau mấy bước.

“Sao thế nhỉ?” Sứng sờ há to miệng, Đường Đường đột nhiên ý thức được đó chính là bóng của mình. Nhưng, ánh sáng là từ đâu mà có?

Nghi hoặc quay đầu nhìn phía sau, Đường Đường thấy “Đèn hỏng” trên bàn đang tỏa ra quang hoa rực rỡ.

Ngọn bấc đèn nhỏ bé bằng hạt đậu đang cháy trên bình đèn, vì vầng sáng của nó quá mỏng manh nên dưới ánh mặt trời chói chang ở ngoài phòng sẽ không nhìn thấy, nhưng cư nhiên chiếu sáng được đến bóng tối bên ngoài cửa, hắt bóng của nàng và cánh cửa lên trên bức tường đá phía ngoài cửa.

“Đèn hỏng?” Kinh ngạc nâng ngọn đèn trên bàn lên, Đường Đường ôm lấy tâm lý “thử một lần” duỗi cánh tay cầm đèn về phía cửa.

“Bùng

” Lại là một trận âm phong thổi úp lại, khiến cho tay áo của Đường Đường bay lên phần phật, thế nhưng ngọn đèn vẫn thẳng tắp đứng sững trong gió, như có một cái chụp che đậy cho nó mà mắt thường không thể nhìn thấy.

“Ha ha, hóa ra ngươi quả thật là một cây đèn thần!” Vui mừng sờ sờ thân đèn, Đường Đường cuối cùng thật cẩn thận bước ra khỏi phòng.

Bức tường đá lớn đứng sững ngoài cửa, trên mặt tường có điêu khắc những hoa văn cổ xưa mà tinh mỹ, giống như phù trú, lại giống như một bức tranh tượng hình, uốn lượn một đường thật dài ra phía ngoài tạo thành con đường sâu hun hút, đi về phía xa thần bí nào đó.

“Đi đâu bây giờ? Trái hay phải?” Giơ giơ đèn, Đường Đường do dự chiếu sang bên trái.

“Đùng!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên, ngọn lửa trên cây đèn bùng nổ, rồi đột nhiên biến thành màu xanh tím.

“Ngạch~~!” Rùng mình một cái, thanh âm của ngọn đèn khiến Đường Đường không hiểu sao có dự cảm xấu.

“Vẫn là đi bên phải đi!” Giơ đèn sang phía bên phải, sắc đèn quỷ dị tức thì biến trở về ánh vàng ấm cúng. Trong lòng Đường Đường ấm áp, không chút do dự đi về phía bên phải.

Một đường yên ổn, không một tiếng người.

Mỗi khi gặp chỗ ngã rẽ thì sẽ xem màu sắc ngọn lửa của cây đèn, nếu là sắc lửa đỏ, ánh vàng thì đi tiếp, mà u lam, xanh tím thì rẽ sang hướng khác. Cũng không biết đi mất bao lâu, thẳng đến khi hai chân bủn rủn, hai mắt biến thành màu đen, Đường Đường mới phát hiện – - hết đường!

“Ngõ cụt?” Giơ đèn, Đường Đường cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, vẫn là ngõ cụt, không có một lối rẽ hay một cơ quan nào, một bức tường đá thật lớn chặn trước mặt, bóng loáng như gương.

“Đèn thối, ta còn tin ngươi!” Vừa mệt vừa đói bụng, hờn dỗi không có chỗ để xả, Đường Đường hung hăng giơ ngọn đèn đập nhẹ lên bức tường đá.

“Bụp bụp!” Ngọn đèn đột nhiên bốc lên, liếm lên lông mày, lông mi của Đường Đường cháy khét lẹt. (Trần: lăn ra cười).

Đường Đường bị hoảng sợ còn chưa tỉnh hồn, ngọn đèn dầu đã phốc một tiếng rồi tắt đi, có ánh sáng không hiểu từ đâu tiến vào, bức tường đá trước mắt đột nhiên trở nên hư ảo, tựa như hiện tượng ảo ảnh của máy chiếu phim 3D, hóa ra là hiệu ứng quang ảnh, bức tường đá thật sự không hề tồn tại.

Đường Đường kinh ngạc vươn tay, lại phát hiện ra cánh tay của mình không hề trực tiếp đâm vào tường, mà nửa cánh tay còn lại biến mất sau bức tường cảm thấy mát mát, như có tia gió nhẹ phất qua đầu ngón tay.

Hít sâu một hơi, Đường Đường cất bước xuyên qua bức tường.

Gió đêm lướt qua, ráng chiều nghiêng ở phía chân trời, ánh sáng không còn nóng bức rải đầy khắp mặt đất.

Giữa một mảng lớn cỏ cây tươi tốt hỗn loạn không ra hình dáng gì, một con đường mòn nhỏ hẹp quanh co uốn lượn về phía trước, đi tới trước một cây cầu độc mộc cũ kĩ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.