Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 29: Q.2 - Chương 21: Cầu Ma (Nhị)




Edit: Trần

“Đúng vậy a, cuộc sống của ta ở thế giới kia.” Gật gật đầu, Đường Đường cũng không ngại đem lai lịch và thân phận của mình cho Tùy Hỉ. Nếu như nàng đã có thể tiếp nhận việc hắn là ma, hắn dựa vào cái gì không thể tiếp nhận nàng đến từ dị thế?

“Mang nàng đi!” Thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai, Tùy Hỉ chấn động, là thanh âm của Vương.

“Trông coi nàng! Xem nàng nói thật hay giả!” Tiếng nói dừng lại, lúc sau vang lên lại càng lãnh khốc: “Nếu nàng có dị động gì, giết!”

“Đường Đường!” Bỗng nhiên bước nhanh lên phía trước một bước, Tùy Hỉ nghiêm mặt nói: “Nhất định phải đi sao?”

“Muốn đi muốn đi a!” Hưng phấn đập đập tay, hai mắt Đường Đường tỏa sáng. Đây chính là kế hoạch chạy trốn nàng mới nghĩ đến vài ngày nay, thành hay bại cũng tại bước này.

“Ngươi xem, ngay cả biện pháp để đổi tiền ta đều đã nghĩ ổn!” Sờ sờ bên hông, Đường Đường như hiến vật quý mở ra hai bàn tay, mấy viên đá trong suốt lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, khiến đôi bàn tay trắng muốt càng phá lệ xinh đẹp.

“Trong vườn của ngươi chỗ nào cũng có những tảng đá như thế này, ngươi có biết là tùy tiện một viên ở chỗ của ta đều có thể đổi được thiệt nhiều, thiệt nhiều tiền! Dù sao các ngươi cũng không hiếm lạ, để ta nhặt thêm mấy viên đổi ít tiền đi! A?”

“Ngươi muốn nhặt thì cứ nhặt!” Khóe miệng kéo kéo, muốn cười nhưng không thành công, ánh mắt Tùy Hỉ có chút mơ hồ, như hòa tan trong nước.

Hai tay kết ấn, nhân lúc nàng không để ý cảm nhận được khắc một cái liên y ấn lên trên lưng nàng, kể từ đó, vô luận nàng đi tới chỗ nào đều không thể đào thoát khỏi truy tung của hắn!

“Đi thôi!” Nắm lấy cánh tay của Đường Đường, Tùy Hỉ thôi động tâm pháp đem nàng rời khỏi nơi điểu ngữ hoa hương của Diệu Cực Uyển, hướng về phía Đông Lâm Châu phồn hoa ở Nhân Gian giới bay đi —

“Tôn Đường Đường, chỉ mong ngươi có thể để cho ta mang ngươi quay về! Phải còn sống, có thể trở về từ Nhân Gian giới!”

******************************

Đông Lâm Châu, là kinh thành phồn hoa nhất của Nhân Gian giới.

Hoàng cung, dinh phủ, phú hào trạch viện, thực tứ*, tửu lâu, cửa hàng, kỹ viện, rực rỡ muôn màu, náo nhiệt rộn rã. (thực tứ: cửa hàng ăn)

Một cửa hàng có mặt tiền tinh xảo, một chữ “Đương” cực lớn treo ở bên trái đại môn, ánh vàng lấp lánh, bắt mắt đến cực điểm. Một trận gió nhẹ thổi tới, thổi tấm mành bằng vải bố màu chàm ở cửa bay lên, truyền ra một tiếng nữ sinh giòn tan, dễ nghe, đang thở hổn hển. (Chữ Đương ở đây nghĩa là cầm cố, thế chấp ==> tiệm cầm đô)

“Lão bản, ngươi xem lại xem, ngươi nhìn kĩ lại đi!” Đây chính là loại bảo thạch tốt nhất, trong suốt, thông thấu, không chút tạp chất…”

“Ai nha, ta nói cô nương a!” Giọng nói đàn ông hơi có chút bén nhọn vang lên, trong giọng nói lộ rõ nét khéo đưa đẩy và vài phần không kiên nhẫn: ” Ngươi không phải người đầu tiên cầm Ma Giới thạch đến đây thế chấp, tự nhiên cũng không phải người cuối cùng. Tảng đá kia mặc dù đẹp mắt, nhưng trừ bỏ người tu hành cần để khảm vào pháp vật, dân chúng bình thường chẳng ai dám cầm a, nếu không chẳng phải tỏ rõ là có cấu kết với người trong Ma giới hay sao?”

“Vậy ngươi hãy thu lại bán cho người tu hành a! Ta đem cầm đồ, ngươi cứ tùy tiện ra giá đi!”

“Bộp!” Thanh âm vật nặng rơi xuống đất.

“Cô nương xem, chỗ này của ta còn thu mấy hộp, so với mấy viên trong tay ngươi còn lớn hơn, đẹp hơn, nếu không ngươi mua mấy khối đi…”

Rèm cửa bị người nhấc lên, một thân ảnh lam sắc như gió cuốn bước ra cửa hành lang. Đứng ở bậc dưới, hắc y nam tử thấy thế cười cười, tiếng cười vang vang như ánh sáng rực rỡ của ngày xuân, thoáng chốc làm ột đám người từ bà bác đến thiếu nữ ngẩn ngơ.

“Sao rồi, cửa hàng này cũng không chịu nhận sao?” Tùy Hỉ cười thầm trong lòng, trên mặt lại là một tia hiểu rõ, khẽ ôm cánh tay, tùy ý hỏi.

“Ngươi đã sớm biết phải không?” Từ trên cao trừng mắt nhìn Tùy Hỉ, Đường Đường thở phì phì chỉ vào mũi con người anh tuấn kia, ” Ngươi sớm đã biết mấy tảng đá này căn bản không thể đổi tiền, thế mà ngươi vẫn đem ta đi khiến ta xấu mặt, làm trò cười!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.