Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 12: Q.2 - Chương 4: Cứu Người




Edit: Tiểu Điệp

Beta: Trần

Hai tròng mắt người tóc bạc nhíu lại, đứng im một lúc lâu, sau đó rút thanh trường kiếm lên chuẩn bị rời đi.

Gió mạnh gào thét, vạt áo tung bay, thanh kiếm đen tuyền tỏa ra luồng khí đen sẫm, người tóc bạc đi đến bên cạnh Đường Đường, vừa nhấc chân sải bước đi qua, như là đi qua một bờ ruộng nho nhỏ.

“Đại thúc!”

Một bàn tay, đột nhiên vươn lên túm lấy vạt áo đang bay nhảy trong không trung, hai màu trắng đen xen lẫn, màu đen ảm đạm băng lãnh, quyết tuyệt vô tình, mà trắng, là ôn nhuận tinh tế, dường như trắng đến trong suốt.

Đường Đường gian nan hô một câu: “Cứu, cứu người a!”

Không trả lời, áo bào chỉ quả quyết giãy ra khỏi bàn tay đang túm lấy nó, trong lòng Đường Đường trống rỗng, lo sợ giống như tất cả máu thịt trong người đều bị lấy ra, cảm giác trống không sợ hãi khó có thể chịu được

“Đại thúc!” Lòng như lửa đốt lại giơ tay lên nắm lấy, Đường Đường đột nhiên cảm giác lòng bàn tay đau đớn mãnh liệt, giương mắt nhìn mới phát hiện, nàng cư nhiên lại liều chết nắm lấy thanh trường kiếm kia.

“Tê tê…” Vội vàng buông tay hít một ngụm khí lạnh, Đường Đường kinh hồn bạt vía đích nhìn chuôi kiếm hút sạch máu của nàng trên thân kiếm không dư một giọt, ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại.

“Ông…” Trường kiếm phát ra tiếng vang sung sướng, tiếng dị thú rít gào mơ hồ truyền tới từ bốn phía, chỉ là lần này tiếng kêu rất trầm thấp, rất ôn hòa, làm cho người nghe tâm hồn thanh thản.

Trường kiếm lại chấn động, từng tia sáng màu vàng kim ánh đỏ quẩn quanh trên thân kiếm,một con rồng đen uy phong lẫm liệt hiện ra trên thân kiếm, rõ nét mà mỹ lệ, và không hề biến mất!

“Oa a a…..” Một trận trời đất đảo lộn thình lình xảy ra, Đường Đường bị người mạnh mẽ nhấc lên vai, xương bả vai cứng rắn nhô lên làm dạ dày nàng đau quá!

“Đại, đại thúc? !” Mặc dù bị khiêng đi giống như bao tải cực không thoải mái, nhưng Đường Đường vẫn cười trộm lộ ra một tia vui sướng, nàng biết, mình cuối cùng đã được cứu.

Nắm chặt quần áo của đại thúc hơi xoay thân mình, Đường Đường muốn đổi một tư thế thoải mái hơn, lại nghe thấy một thanh âm cực lạnh cũng cực trầm thấp ở bên tai lạnh lùng vang lên: “Đừng nhúc nhích!”

Hai chữ, lạnh lẽo giống như huyền băng đọng trên mái hiên vào mùa đông, lại trầm thấp tựa như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, Đường Đường đột nhiên thấy tâm hồn run động, dứt khoát duỗi tay ra ôm lấy cổ đại thúc, mông trượt thẳng xuống phía dưới một chút, giống như con koala dính chặt vào trên lưng đại thúc.

“Đại thúc, ta tên là Tôn Đường Đường!” Tựa đầu trên vai đại thúc mở miệng, Đường Đường bỗng nhiên thấy cảm giác đau đớn giống như thủy triều bị quét qua toàn thân, người cũng trở nên mê man mà thiếp đi.

“Đừng bỏ ta lại!” Nỉ non một tiếng, Đường Đường thít chặt cánh tay, trong lòng một mảnh an bình, để cho bản thân rơi vào trong bóng tối hỗn độn hư vô…

Màu đen!

Tất cả đều là màu đen!

Nóc nhà màu đen, vách tường màu đen, mặt đất cũng là màu đen. Mọi thứ đều là màu đen, màu đen đầy cứng rắn mà lạnh như băng.

Vừa mới tỉnh ngủ, Đường Đường càu nhàu, mắt tìm kiếm xung quanh, rốt cục phát hiện ra một nguồn sáng mỏng manh – -

Ánh trăng lạnh lẽo nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ đá, mà phía trước cửa sổ có một thân hình cao lớn, mái tóc đen dài buông xuống áo bào màu đen,gần như chặn hết ánh trăng.

“Không phải đại thúc, đại thúc là tóc bạc!” Đối mặt với gian phòng lạnh như băng mà tối đen, Đường Đường rốt cục cũng nổi lên một tia không yên cùng bất an đáng lẽ sớm nên có, nhưng tựa hồ là bởi vì không thấy được hắn — đại thúc đã cứu nàng.

“Xin hỏi — “

“Tỉnh rồi?” Nam tử phía trước cửa sổ quay người lại, ánh trăng thoáng chốc chiếu vào trong phòng, Đường Đường ngây người.

Soái ca!

Siêu cấp soái ca!

Mẹ ơi, một nam nhân cực phẩm, kiệt tác trong kiệt tác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.