Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 11: Q.2 - Chương 3: Gặp Nhau




Edit: Tiểu Ðiệp

Beta: Trần

Ðột nhiên, người tóc đỏ giơ hai tay lên, Ðường Ðường cảm thấy như có một dòng điện mạnh mẽ tức thì chạy qua tứ chi bách hài, đau đớn khiến nàng quát to một tiếng, mắt cũng đỏ lên! (tứ chi bách hài: hiểu là toàn bộ cơ thể, “hài”: xương)

“Này, thả ta xuống! Thả ta xuống rồi các người lại đánh tiếp!” Lấy tay liều mạng đập vào cái chụp, Ðường Ðường bắt đầu ra sức đẩy mạnh việc cầu cứu cùng tự giải cứu mình.

Nhưng mà cái chụp này không biết được làm từ cái gì, nói mềm không mềm, nói cứng không cứng, bất kể là nàng túm hay là cắn, gặm hay là cào, cũng không thể phá được!

Tiếng cười điên cuồng của người tóc đỏ dữ tợn lại vang lên, Ðừờng Ðường toàn thân lạnh lẽo, nhưng cái chụp lại phát ra độ ấm khiến người ta sợ hãi, mà ở bên trong, thân hình người tóc bạc nhoáng lên một cái, một đầu gối té khuỵu trên mặt đất.

“Ta kháo! Mới vừa còn khen ngươi không thể lung lay, sao lại gục thật rồi?!” Mặc dù không rõ hai người này rốt cuộc là ai tốt ai xấu, nhưng không hiểu tại sao thấy người tóc bạc bất lợi lại làm cho Ðừờng Đường không hiểu sao cảm thấy một trận hoảng hốt, vội vã lớn tiếng kêu: “Này, đại thúc, đứng lên! Mau đứng lên!”

Dường như nghe được tiếng gọi của Ðường Ðường, thân hình người tóc bạc bất động lại vung trường kiếm chỉ thẳng lên trời, một đạo ánh sáng lóa mắt màu đen từ mũi kiếm bắn ra, đánh vào trên cái chụp làm phát ra tiếng kim loại cọ xát chói tai, Ðường Ðường toàn thân ấm áp, đau đớn lập tức giảm bớt rất nhiều,

Theo kiếm quang càng ngày càng mạnh, bên trong cái chụp bắt đầu bắn ra những tia lửa, sấm sét giật đùng đùng, mà bên ngoài cái chụp cuồng phong gào thét, những luồng khí luân chuyển vòng quanh.

Người tóc bạc y bào tung bay phần phật, tựa như một đóa hoa màu đen yêu dị đang phẫn nộ nở, mà mái tóc bạc giống nhý là nhụy hoa màu bạc của đóa hoa yêu dị đó, rực rỡ đến cực điểm.

Ðang nhìn đến nhập thần, Ðường Đường chợt thấy một cơn đau nhức đâm xuyên qua ngực, lập tức không nhịn được mà ” oa oa” kêu một tiếng, một dòng nước mắt nước mũi không khống chế được phun ra, xuyên qua cái chụp ti tách rõi xuống, vừa lúc rõi vào trên thân kiếm màu đen.

“Tranh_!” Tiếng kêu kì dị vang lên, là thanh kiếm của người tóc bạc đang phát ra tiếng kêu, vừa giống như tiếng đàn lại vừa tựa như tiếng chuông xa, Ðường Ðường kinh ngạc nhìn, kiếm quang màu đen đang bắn trên cái chụp chợt biến đổi, đồng thời lại phát ra một tia sáng màu vàng mang theo ánh đỏ chói mắt, cái chụp nhất thời nóng như lửa.

“A, aaaa…” Cảm giác không trọng lượng lại một lần nữa truyền đến, dưới thân Đường Đường không còn gì chống đỡ, thẳng tắp rơi xuống phía thanh trường kiếm kia.

Trường kiếm đen lạnh lẽo buốt giá giống như là cái ôm của tử thần, lẳng lặng chờ Ðường Ðường chui đầu vào lưới, nhiệt tình hiến thân.

“Ðại thúc, đại thúc, lấy thanh kiếm ra!” Cổ họng khàn khàn lớn tiếng khóc hô, nước mắt Đường Đường như bão táp rơi trên thanh kiếm, giống như là từng giọt nước trong suốt nhỏ giọt trên thanh sắt được rèn đỏ hồng, phát ra tiếng xèo xèo làm người ta vô cùng sợ hãi.

Lại là một đạo ánh sáng chói lọi nổ tiếp, như pháo hoa bắn thẳng lên bầu trời, bảy màu rực rỡ. “Rầm” một tiếng, cái chụp hóa thành bột mịn, bị gió cuốn đi, giống như một trận tuyết lớn màu đen rơi xuống.

Giữa những bông hoa tuyết đen bay đầy trời, người tóc bạc ngẩng đầu nhìn trường kiếm trong tay, lại vừa lúc nhìn thấy Ðường Ðường đang rơi rất nhanh xuống.

Cúi đầu dường như không nhìn thấy gì, thân hình người tóc bạc nhoáng một cái đã đứng cách hơn vài trượng, chẳng những tránh khỏi “Vật từ trời cao ném xuống”, thậm chí còn một kiếm mang khí thế vạn quân đâm về phía người áo xám phía trước.

Chỉ trong nháy mắt, dường như có mãnh thú không biết tên ở khắp nơi rít gào, rõ ràng là kiếm quang vô cùng ấm áp sáng lạnh nhưng lại mang một sát khí lạnh lẽo đến tan xương, hung hãng đánh về phía người áo xám.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đường Đường lại lấy mặt tiếp đất hung mãnh rơi thẳng vào trong một bụi cây nhỏ mềm mại, không nhìn thấy người áo xám ngay cả hừ một tiếng cũng không được đã bị kiếm quang đâm trúng, hóa thành một đóa huyết liên yêu dị sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

“Sang…” Trường kiếm cắm vào mặt đất, thân hình người tóc bạc lại nhoáng lên một cái, mấy giọt máu tươi từ trong miệng tràn ra, rơi ở trên thân kiếm.

“Tranh…” Kiếm quang cực mạnh, một đạo quang mang màu đen xen lẫn màu vàng, đỏ đầy khí thế mà xinh đẹp phát ra chói lọi, trường kiếm ong ong chấn động, một đồ án mơ hồ chợt hiện lên trên thân kiếm rồi trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.