Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 128: Q.3 - Chương 120: Tiên Giới Đại Loạn




Edit: Trần

Bốn phía khôi phục yên tĩnh, Hiên Viên Hận Thiên vừa lòng mở Thủy Kính, một tia sáng lập tức ánh lên từ mặt nước…

“Xuyên Khung sư đệ, nha đầu kia rốt cuộc là bị sao?” Bạch y trắng tinh, khuôn mặt chính trực, kẻ nói chuyện là chưởng môn Tiên giới Bạch Chí Thanh.

“Chuyện này

” Do dự một chút, Xuyên Khung tính tình đôn hậu lại trầm mặc.

Nha đầu kia thoạt nhìn thì không bị gì cả, tuy nói bị sư thúc đặt mông ngồi lên bị thương, nhưng kinh mạch đã được hắn thi châm chữa trị, lại ăn linh dược của Tiên giới, có bệnh chữa bệnh, không bệnh kéo dài tuổi thọ, cho dù là ba hồn đã mất hai hồn trọng thương cũng có thể nhảy loạn lên, nhưng không biết nha đầu kia xảy ra chuyện gì, nằm trên mặt đất không phản ứng.

“Sao, hết thuốc chữa?” Thấy Xuyên Khung chau mày, khuôn mặt Bạch Chí Thanh xám ngắt, ông lão khô quắt ở bên cạnh lập tức khóc ầm lên.

“Ai, không phải, không phải thế! Ôi chao! Là

” Xoa xoa tay, Xuyên Khung buồn bực.

Hắn không phải có chủ tâm muốn dọa sư thúc và chưởng môn sư huynh, nhưng giờ ngay cả hắn cũng không rõ. Chẳng lẽ tiên dược hắn dùng và Yêu khí, ma khí trong cơ thể nha đầu kia đối chọi lẫn nhau, sinh ra kháng tính?

“Các vị sư huynh có gì mà phải khó xử!” Lão ngũ vốn luôn táo bạo bắt đầu nóng nảy, phẩy ống tay áo nói: “Nha đầu kia đã ra nhập vào Ma giới đồi bại, chưởng môn sư huynh lí hẳn phải một kiếm kết liễu nàng mới đúng, tại sao ngược lại lại muốn cứu mạng nàng?

“Thúi

thúi lắm!” Cầm thanh sắt rỉ gõ lên mặt đất “keng keng”, ông lão không vui: “Ngươi, ngươi, đừng, đừng ~~ nói bậy!”

“Ôi!” Bị tiếng mấy người xung quanh khiến cho tâm phiền ý loạn, Bạch Chí Thanh khoát tay nói: “Ngũ sư đệ, ngươi đã quên lời vi huynh nói rồi sao? Lúc làm việc không được vội vàng hấp tấp! Sư thúc ngài nữa, ngài vẫn nên dùng nội tức truyền âm thì tốt hơn!”

“Được!” Tiếng hồi âm thật lớn vang lên trong Thiên Cơ điện, đến nỗi Đường Đường đang nằm trên cáng không khỏi cảm thấy run lên một cái, sau đó lại khôi phục không khí trầm lặng như trước.”

Nàng sớm đã tỉnh, bị cái người tên Xuyên Khung kia châm tỉnh, Sau đó lại ăn một viên dược ngọt như dường, cả người cảm thấy thoải mái khủng khiếp. Nhưng đám tiên ngu ngốc này đều có ở đây, lại còn chưa quyết định giết nàng hay lưu nàng lại rồi dùng đại hình hầu hạ, tra khảo công việc của Ma giới, cho nên, nàng không dám tỉnh, chỉ có thể biết đến đâu hay đến đó, chờ hiểu rõ mọi chuyện rồi tỉnh dậy cũng không muộn.

“Ai nói nha đầu này đồi bại?” Phùng má trợn mắt, ông lão vận khởi nội tức truyền âm mới chậm rãi nói: “Lúc trước lão phu có thể chạy thoát khỏi Ma giới tất cả đều nhờ vào nha đầu kia, trên đường đi toàn bộ cũng nhờ nha đầu này chăm sóc. Chẳng những có đồ ăn ngon, ngay cả một bước đi cũng không bắt lão phu phải đi bộ…”

Ông lão này có thể chạy thoát khỏi Ma giới toàn bộ nhờ vào nàng?

Dọc đường đi có đồ ăn ngon để ăn?

Nhịn không được, Đường Đường nằm trên cáng co rút. Xem ra ông lão này khiến nàng bị ngồi lên mà hộc máu nên thẹn đến phát hoảng, bằng không cũng không soạn ra được lời nói dối tận trời thế này.

Nếu nói là chạy thoát khỏi Ma giới, nàng và Vô Ưu, Thanh Lam đều phải cảm tạ ông lão này đến báo nguy mới đúng. Hơn nữa dọc đường đi, ông lão này chưa từng dùng một đồng tiền của nàng, ăn gió uống sương mà sống đến tận giờ, ngay cả lúc quan trọng vẫn có thể rút cái thanh sắt rỉ kia ra bảo vệ mọi người chu toàn, hoàn toàn là “Chích sản nãi, bất cật thảo” tiên giới lão nãi ngưu.* (Trần: câu này có thể dịch là lão trâu già tiên giới, chỉ sản xuất sữa mà không cần ăn cỏ. Nhưng vì nó khá bựa nên tớ…..)

Đường Đường đỏ mặt, hối hận lúc trước tại sao không đối xử với ông lão tốt hơn chút nữa? Nếu không thì sẽ không như bây giờ, vừa nghe ông lão khoa trương nàng đã cảm thấy khó sống muốn co giật.

“… Nói thật cho các ngươi biết! Lão phu đã sớm nghĩ rồi. Chỉ cần hồi đảo, lão phu sẽ thu nàng làm đệ tử chân truyền, cho các ngươi có thêm một tiểu sư muội!”

Một câu, âm vang hữu lực va đập vào màng nhĩ của mọi người.

Đường Đường mặt trắng bệch.

Nàng không muốn tu tiên, nàng đến đây vì muốn chữa mắt cho Tử Tô, vì tìm đáp án ình, chứ không phải là xuất gia làm ni cô!

“Khụ khụ!” Hắng giọng một cái, Bạch Chí Thanh đen mặt.

Sư thúc tổ làm việc luôn luôn không câu nệ, nhưng cũng không thể không câu nệ đến mức này chứ!

Thu một nha đầu không rõ lai lịch, không phân biệt được thị phi làm đồ đệ, ấy lão già như bọn hắn đã sống mấy trăm năm có thêm một sư phụ, đứng sau hàng ngũ tôn trong Tiên giới, có thể hiệu lệnh trăm ngàn tiên chúng, không phải quá tốt cho nàng rồi!

“Sư thúc, ” Thở dài, Bạch Chí Thanh đối với vị sư phụ già mà không kính này quả thực không có biện pháp nào, chỉ cố kiềm chế nói: “Ma giới tấn công thiên giới lần đó, nữ tử này ở đỉnh Thông Thiên Tháp đứng ôm với Ma Vương, rất không minh bạch, chỉ sợ đã sớm đầu quân cho Ma Giới….”

“Ngươi nói ít thôi!” Trừng mắt một cái, ông lão lại nổi lên tính cách quái gở của mình. “Nàng là người, yêu hay ma chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Hay là ngươi sợ giết nhầm một con người vô tội sẽ bị trời phạt, cho nên mới sắp xếp cho nha đầu này cái tội danh thị thiếp của Ma Vương! Đúng không? Đúng không? Đúng không hả – -”

“Sư, sư thúc…” Bị ông lão tức giận mắng mỏ đến run cả người, Bạch Chí Thanh cũng bắt đầu lắp bắp: “Cơm có thể ăn nhiều, nhưng nói không thể nói bậy. Ma nữ này lúc trước cũng từng bị sư thúc ngài ngồi lên, nàng rốt cuộc chết trong tay ai còn chưa biết đâu!”

“Hay ột tên chưởng môn Tiên giới!” Vung thanh sắt rỉ lên, ông lão vừa tức vừa đau lòng, tiếng hồi âm lại lớn hơn vài phần, chấn động nóc nhà làm rơi xuống một lớp bụi mù.

“Vậy ý ngươi là lão phu nên bị thiên lôi đánh xuống có phải không?”

“Đệ tử không có ý này!” Xóc tay áo, vẻ mặt Bạch Chí Thanh xanh đen.

“Vậy ý ngươi là gì?” Đập thanh kiếm, dáng vẻ ông lão như chuẩn bị ngồi xuống khóc lóc om sòm ăn vạ đến nơi.

“Ôi chao, sư thúc, đại sư huynh, chớ ầm ĩ, đừng ầm ĩ nữa – - ” Xuyên Khung nóng nảy, thầm hận mình đau khổ tu hành mấy trăm năm, lại khong thể cứu mạng của một nhân loại nho nhỏ, dẫn đến việc toàn bộ Tiên giới đều đại loạn.

“Đại, đại sư huynh….” Lão ngũ tính tình táo bạo nay lại trợn tròn mắt nhìn, không tin được rằng sư thúc và đại sư huynh lúc nóng nảy so với mình chỉ có hơn chứ không có kém, xem ra bọn họ cũng phải chăm chỉ thanh tu nữa a!

“Thiếu chủ, tiên nhân cũng sẽ cãi nhau?” Mắt hổ trợn tròn, Hổ Thú thầm nghĩ: “Đám tiên chúng hóa ra cũng chỉ thế này! Cãi nhau, khóc lóc ăn vạ, đấu tranh nội bộ, bảo sao Thiếu chủ không muốn tu hành.”

“Ầm ĩ gì thế?” Một thanh âm lười biếng tiến vào, Đường Đường lập tức ngừng hô hấp.

Theo kinh nghiệm của nàng, bình thường người dùng loại ngữ khí lười biếng không chút để ý này càng khó đối phó, ví dụ như Thường Túy, như Thanh Lam…

Len lén cắn chặt răng, Đường Đường cảm thấy da đầu căng thẳng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.