Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 35




Ôn Hạc Hiên không dám vui mừng. Hắn dè dặt nhìn An Nguyễn Nguyễn: “Vậy Nguyễn Nguyễn đừng rời xa ta được không?”

An Nguyễn Nguyễn vốn đang có chút thẹn thùng, nghe được lời này có phần khó hiểu: “A Hiên ngươi sao vậy? Hôm nay ngươi là lạ chỗ nào ấy.” Nàng vươn tay vỗ đầu Ôn Hạc Hiên, cười nói, “Ta không rời xa ngươi, ngươi cũng sẽ rời xa ta, ngày nào đó ngươi sẽ khôi phục trí nhớ.”

Ôn Hạc Hiên nhìn nàng bỗng nhiên khuôn mặt đượm lên chút ưu sầu, hắn nghĩ đến một khả năng: “Lời A Hiên nói ban nãy, Nguyễn Nguyễn không nghe thấy sao?”

“Ta nghe được mà, ngươi muốn ta cũng thích ngươi.” An Nguyễn Nguyễn lấy một phần tóc của hắn chơi đùa trong bàn tay, “A Hiên, ngươi sắp bị ta chiều hư rồi, mỗi ngày phải xác nhận một lần ta có thích ngươi hay không, còn muốn hôn, muốn ngủ cùng nhau.”

Nàng nghĩ đến một khả năng: “Có phải trí nhớ của ngươi sắp khôi phục rồi không, cho nên gần đây mới bất an như vậy?”

Ôn Hạc Hiên nhất thời dở khóc dở cười. Hắn vất vả lắm mới nói ra chuyện mình khôi phục trí nhớ, nhưng Nguyễn Nguyễn lại không nghe thấy. Vả lại từ thích mà Nguyễn Nguyễn nói, rõ ràng không cùng một ý với hắn.

Hắn thử mở lời: “Nếu A Hiên hồi phục, Nguyễn Nguyễn còn có thể ở bên A Hiên không?”

An Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm: A Hiên quả nhiên đang sợ việc này. Nàng lấy một dúm tóc lướt qua khuôn mặt Ôn Hạc Hiên, dỗ dành hắn: “Vậy phải xem A Hiên đó, ngươi khôi phục trí nhớ rồi nói không chừng sẽ hận ta đấy.” Suy cho cùng, sau khi A Hiên đi theo nàng, vết thương trên người vẫn chưa lành hoàn toàn.

“Không đâu.” Ôn Hạc Hiên biết nàng đang dỗ mình, hắn nghiêm túc nói, “A Hiên khôi phục trí nhớ cũng sẽ rất thích Nguyễn Nguyễn, càng thích hơn lúc mất trí nhớ.”

“Ừ, ta tin A Hiên.” An Nguyễn Nguyễn buông tóc hắn ra, nàng ngáp một cái, “Muộn lắm rồi, ngủ thôi, ngày mai ta phải dậy sớm.” Nói xong nàng nghiêng người đưa lưng về phía Ôn Hạc Hiên ngủ thiếp đi, chẳng hề có chút phòng bị đối với hắn.

Ôn Hạc Hiên không biết nên vui hay buồn. Hắn đánh một chưởng tắt ngọn đèn, chờ An Nguyễn Nguyễn ngủ say hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng lại trịnh trọng nói: “Ta thích nàng còn không kịp, sao có thể hận nàng chứ. Ta chỉ tiếc nuối không thể khiến nàng thích ta nhiều hơn, thích đến mức dù ta khôi phục trí nhớ nàng cũng sẽ không rời khỏi ta.”

Ngày hôm sau An Nguyễn Nguyễn thức dậy, phát hiện mình lại co người nằm trong lòng hắn, nàng không còn kinh hãi. Nàng thậm chí còn quan sát Ôn Hạc Hiên kỹ càng trong chốc lát, phát hiện lúc A Hiên của nàng ngủ cũng đẹp lắm, khuôn mặt yên tĩnh tuấn tú nửa vùi trong gối, mỹ nhân ngủ say cũng chỉ thế thôi.

Nàng nhìn lông mi vừa dài lại dày của Ôn Hạc Hiên, trong lòng nghĩ rằng vết thương của A Hiên còn chưa khỏi hẳn muốn để hắn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng bàn tay lại chẳng thể kiểm soát véo má hắn.

Mí mắt Ôn Hạc Hiên khẽ run, sau đó hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt An Nguyễn Nguyễn gần trong gang tấc, tựa như theo bản năng ý cười đượm trên khuôn mặt hắn: “Nguyễn Nguyễn.”

An Nguyễn Nguyễn nghi ngờ hắn giả bộ ngủ, bằng không nàng dùng sức rất nhẹ tại sao A Hiên liền tỉnh rồi. Nhưng nàng nghĩ lâu một chút lại cảm thấy không có khả năng, A Hiên của nàng không có nhiều tâm tư như vậy. Vì thế nàng nói “Chào buổi sáng” với hắn rồi bò xuống giường.

Một khắc trước còn ôm người con gái mình yêu trong lòng, một khắc sau trong lòng liền trống rỗng. Ôn Hạc Hiên cười bất đắc dĩ, hắn khẽ thở dài cũng xuống giường theo.

Khi hai người ăn bữa sáng Tăng Xảo Nhi và Tề Uy đều ở đây, An lão gia thì đã ra ngoài. Tề Uy vốn định chào từ biệt, Tăng Xảo Nhi ban đầu nghĩ thuận đường nên muốn đi cùng nhau, nhưng nghe nói hôm nay Lâu Tâm Nguyệt sẽ hòa ly với Cố An Chi, Tăng Xảo Nhi bèn nói: “Vậy ta ở lại thêm một ngày nữa.”

Tề Uy nói: “Tăng cô nương một mình lên đường trở về e rằng không an toàn, vậy ta cũng quấy rầy thêm một ngày nữa, sẽ cùng Tăng cô nương trở về.”

Ánh mắt An Nguyễn Nguyễn nhìn qua lại giữa hai người: “Không quấy rầy, Tề đại ca hộ tống bọn ta trở về, ta còn chưa cảm tạ huynh tử tế đâu, ở chơi thêm mấy ngày nữa đi. Còn nữa Xảo Nhi, không phải cô đã nói muốn chơi cho đã mới trở về ư?”

Tề Uy nói: “Mấy hôm nữa là tết Đoan Ngọ, ta phải trở về mừng lễ với người nhà.”

Tăng Xảo Nhi ở bên cạnh gật đầu: “Tuy rằng cha ta coi ta là hàng hóa, nhưng mẫu thân thương ta, ta cũng muốn trở về mừng lễ.”

Bọn họ đã nói vậy, An Nguyễn Nguyễn không giữ lại nữa, chỉ có thể bảo An Tiểu Cẩm chuẩn bị nhiều quà một chút, để bọn họ mang theo khi rời khỏi.

Cổ nhân hòa ly cũng phải đi theo trình tự. Sáng sớm Lâu Tâm Nguyệt đã ăn mặc thỏa đáng, lúc An Nguyễn Nguyễn đến thì trông thấy nàng ấy mặc y phục màu hồng, đầu đeo trâm cài ngọc trai, hai bên mỗi bên đeo một chiếc kim bộ diêu, chuỗi ngọc trên đó đong đưa theo bước đi, An Nguyễn Nguyễn nhất thời yên tâm hơn.

Lâu Tâm Nguyệt nhìn từng người bọn họ rồi thi lễ bày tỏ sự cảm tạ đối với bọn họ, sau đó nàng ấy lên xe ngựa của Lâu gia.

Việc hòa ly cũng không thuận lợi, Cố An Chi khóc lóc hô hào không chịu ký xuống giấy thôi vợ, người của Cố gia cũng không biết mang tâm tư gì, cả đám tới khuyên giải, thuyết phục được mấy người họ hàng của Lâu gia.

An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy Cố An Chi quỳ gối trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, khóc đến mức nước mắt đầy mặt, nàng sợ Lâu Tâm Nguyệt nhất thời mềm lòng. Nhưng Lâu Tâm Nguyệt không có, nàng ấy đi qua ký tên chấp thuận trước, thản nhiên nói: “Chàng ký đi, tình cảm vợ chồng của ta và chàng đã dứt rồi.”

Cố An Chi đứng lên, hắn ta nhìn thấy Tề Uy xa lạ trong đám người, bèn chỉ vào Tề Uy nói: “Nàng nói đi, nàng không phải thay lòng đổi dạ, người kia chính là niềm vui mới của nàng sao?”

Tề Uy tỏ vẻ kinh hãi, tức giận nói: “Cố công tử chớ buột miệng vu cáo, làm bẩn thanh danh của Lâu tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy đôi mắt tựa tro tàn của Lâu Tâm Nguyệt, nàng biết đã không còn khả năng cứu vãn nữa, nàng cười nhạo nói: “Cố An Chi, năm đó ngươi từng thề thốt trước mặt ta, đời này chỉ có một mình Lâu Tâm Nguyệt, khi ngươi cùng Liễu Thiên Thiên lăn lộn trên giường thì nên biết có kết quả ngày hôm nay, cho nên ngươi đừng khóc lóc nữa, mau chóng ký tên đi, ta còn đang đợi làm xong việc này chúc mừng Tâm Nguyệt độc thân trở lại đấy.”

Cố lão phu nhân nói: “Cô là một phụ nhân lại thốt ra lời trơ trẽn kia, không cảm thấy thẹn à.”

“Phụ nhân?” An Nguyễn Nguyễn thật sự ngớ ra một lúc, “À, ta thành thân rồi, nói vậy cũng đúng, có điều ta không thích xưng hô này, sau này vẫn dùng cô nương đi, dùng những từ như cô gái để chỉ ta đi.”

Nàng nhìn Cố lão phu nhân: “Bà vừa nói cái gì? Lời trơ trẽn? Ta nói thế nào? Lăn lộn trên giường? Không cảm thấy thẹn ư? Cố An Chi cũng tạo ra mạng người rồi, ta nói không được sao?”

Ôn Hạc Hiên nghe được suýt nữa cười ra tiếng, hắn rất thích Nguyễn Nguyễn như vậy.

Tri huyện bị giữ lại cả buổi sáng, nhưng trên khuôn mặt không có chút mất kiên nhẫn, chỉ là nhiều lần nhìn qua Xa Lương Cát canh giữ ở cửa, rồi xem xét từng người tại hiện trường, ông ta nghĩ thầm rốt cuộc vị nào mới là vị đại nhân đứng phía sau Xa đại nhân? Người kia chính là ngự tiền thị vệ, dù sao cũng không có khả năng bệ hạ đích thân tới Phú Ninh chứ? Không có nghe nói bệ hạ xuất cung.

Lâu Tâm Thành đã bị tiếng khóc của Cố An Chi làm phiền từ lâu, y không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên đi, đừng lề mề không giống một nam nhân.”

Cố An Chi nhìn Lâu Tâm Nguyệt lần cuối rồi vô lại nói: “Ta không ký, ta không hòa ly.” Nói xong hắn ta định bỏ chạy.

An Nguyễn Nguyễn đã phòng bị trước hắn ta có chiêu này, nàng căn dặn Xa Lương Cát đi theo Ôn Hạc Hiên đứng canh chừng ở cửa, Cố An Chi còn chưa chạy ra thì đã bị xách trở về.

Cuối cùng Cố An Chi bị ép ký tên, ấn xuống dấu vân tay, hắn ta suy sụp ngồi dưới đất, người khác nhìn thấy có lẽ sẽ sinh ra chút thương hại, nhưng An Nguyễn Nguyễn chỉ muốn châm chọc một câu: “Sớm biết hôm nay thì cần gì lúc trước chứ.”

Cố An Chi ngẩng đầu trông thấy An Nguyễn Nguyễn kéo Lâu Tâm Nguyệt đi xa, hắn ta ngơ ngác một lúc lâu rồi mới đứng dậy đuổi theo. Nhưng Lâu Tâm Nguyệt đã lên xe ngựa, hắn ta đuổi theo không kịp.

An Nguyễn Nguyễn nói chúc mừng cho Lâu Tâm Nguyệt là bao thẳng hai tầng của tửu lâu nhà mình, căn dặn tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn cho nàng, sau khi ăn một bữa no nê thì dẫn Lâu Tâm Nguyệt đi dạo hiệu may ẩm thực và cửa hiệu châu báu khắp thành Phú Ninh.

Nàng nói với Lâu Tâm Nguyệt: “Con gái chúng ta, cách đối xử tốt nhất với bản thân chính là mua mua  mua, ăn ăn ăn, không có gì là mua sắm và thức ăn ngon không thể giải quyết.”

Ôn Hạc Hiên lặng lẽ ghi nhớ lời này, nghĩ thầm cũng may bản thân từ trước coi như cần cù chăm chỉ, quốc khố sung túc. Nhưng hắn nhớ tới tiểu thúc lại không tự tin cho lắm, thế là âm thầm hỏi Xa Lương Cát: “Trong thời gian trẫm mất trí nhớ, hoàng thúc có làm những việc như tu sửa biệt viện, tổ chức tiệc rượu, tăng cường quân bị không?”

Xa Lương Cát đáp lại: “Vi thần cũng không biết.”

Sắc mặt Ôn Hạc Hiên liền trở nên nặng trĩu.

An Nguyễn Nguyễn đi đằng trước không nhìn thấy. Nàng thấy rặng mây đỏ ở phía tây ánh lên nửa bầu trời, thế là lại kéo Lâu Tâm Nguyệt đi uống rượu, còn khoa trương nói: “Chúng ta phải uống ba ngày ba đêm.”

Cạnh cây cầu bên ngoài một tửu lâu, An Nguyễn Nguyễn và Lâu Tâm Nguyệt ngồi trên một bậc thang trước hồ nước, Lâu Tâm Nguyệt đã uống say ngà ngà, trong bóng đêm dưới ánh sáng lờ mờ của đèn lồng treo cao ngoài tửu lâu cũng có thể thấy được gò má ửng đỏ của nàng ấy.

Nhưng thần trí của nàng ấy còn rất tỉnh táo. Nàng ấy nghiêng đầu nhìn An Nguyễn Nguyễn ngồi xổm bên hồ nước đang dọc nước, nàng ấy nhẹ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, cô nói xem trên đời này thật sự không tìm ra được một người toàn tâm toàn ý đối với ta sao? Chẳng lẽ là ta không tốt ư?”

An Nguyễn Nguyễn vừa tát nước xong thì đứng dậy giũ nước trên tay, nàng loạng choạng đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt: “Không phải bởi vì cô, thậm chí cũng không phải vấn đề của Cố An Chi, là lỗi của chế độ xã hội này. Các nam nhân từ khi sinh ra đã cho rằng tam thê tứ thiếp là việc rất hợp lý, từ bé tư tưởng của bọn họ là vậy, cô rất khó thay đổi bọn họ.”

Lâu Tâm Nguyệt nói: “Cho nên cô mới không muốn xuất giá ư?”

“Đúng vậy.” An Nguyễn Nguyễn nhìn lên không trung, màn đêm đã tới, từng vì sao trên màn trời bắt đầu phát sáng, ngân hà chảy xuôi từ trên đầu bọn họ, tại cuối ngân hà ánh trăng hiện ra vẩy xuống tia sáng rạng rỡ màu bạc ở thế gian.

An Nguyễn Nguyễn nói: “Nơi mà ta sống trước đây thực hiện chế độ một vợ một chồng. Nếu sau khi thành thân nam tử còn dính líu với nữ tử khác thì sẽ bị người ta chửi rủa và xem thường, vợ hắn cũng sẽ ly hôn với hắn.”

“Mặc dù ta đã sống ở đây mười ba năm, dần dần quen với một số quy tắc trong thế giới này, nhưng có một vài thứ ta vĩnh viễn không thể chấp nhận.” An Nguyễn Nguyễn quay đầu, tìm kiếm hồi lâu mới đối diện tầm mắt của Lâu Tâm Nguyệt, “Ví dụ như thành thân, nếu ta không thể khẳng định người mà ta muốn gả cả đời này chỉ yêu ta, vĩnh viễn không thay lòng, vậy thì ta thà rằng không xuất giá, dù sao ở một mình cũng không có gì xấu, tự do tự tại, không người quản thúc, cũng không cần phải bận tâm tới người khác, rất tốt mà.”

Tuy rằng Lâu Tâm Nguyệt không nghe hiểu vài điều trong lời nói của nàng, nhưng nó không ảnh hưởng tới việc nàng ấy hiểu được ý tứ mà An Nguyễn Nguyễn muốn biểu đạt. Nàng ấy thở dài nói: “Nhưng mà quãng đời còn lại dài đằng đẵng, cô làm sao khẳng định được người yêu cô lúc này, về sau sẽ không thay lòng đổi dạ chứ?”

An Nguyễn Nguyễn thoải mái nói: “Lòng người dễ thay đổi, bởi vậy phương pháp tốt nhất chính là ngăn chặn từ đầu nguồn, không xuất giá thì không có những lo nghĩ này.”

“Nhưng cô đã xuất giá rồi.” Lâu Tâm Nguyệt từ từ xoay đầu qua, tìm một vòng không nhìn thấy Ôn Hạc Hiên. Nàng ấy lại chậm rãi quay đầu qua nhìn An Nguyễn Nguyễn, tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra nói, “A Hiên của cô đâu rồi? Ta biết vì sao cô muốn gả cho hắn, chỉ có tên ngốc mới không thay lòng.”

An Nguyễn Nguyễn ngớ ra, cảm thấy lời này có chút đạo lý: tên ngốc nghe lời, dễ bắt chẹt, cũng sẽ không giống như tin tức giết vợ bạo hành gia đình mà nàng xem được mỗi ngày ở thời hiện đại, không cần lo lắng hắn có tam thê tứ thiếp, sẽ không giống như Cố An Chi lúc trước thề thốt chỉ lấy một người kết quả ba năm sau liền thay lòng.

Nàng tự hào nói: “A Hiên của ta tốt nhất. A Hiên! A Hiên đâu? Sao không thấy A Hiên của ta?” Nàng bắt đầu tìm Ôn Hạc Hiên. Nhưng thường ngày nàng đi đâu hắn cũng đi theo, giương mắt là nhìn thấy ngay, sao giờ lại không thấy đâu.

An Nguyễn Nguyễn bật dậy, suýt nữa bị vấp ngã, trong lòng nàng suy nghĩ: có phải A Hiên khôi phục trí nhớ rồi nên rời khỏi nàng không?

Nàng khó chịu sắp phát khóc, vào lúc này lại nhìn thấy Ôn Hạc Hiên bưng một cái bát đi tới. An Nguyễn Nguyễn hỏi: “A Hiên ngươi đi đâu?”

Ôn Hạc Hiên thấy vẻ lo lắng của nàng, còn sốt ruột đến nỗi túm lấy tay áo của mình, hắn cười nói: “A Hiên nấu canh giải rượu cho tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn nhìn cái bát trong tay hắn, rồi lại nhìn hắn, nàng tiến lên một bước nói: “Ngươi đừng khôi phục trí nhớ được không? Cả đời làm A Hiên của Nguyễn Nguyễn.”

Ôn Hạc Hiên kinh ngạc nhíu mày, muốn hỏi thử Lâu Tâm Nguyệt hai người họ đã nói chuyện gì, nhưng hắn nhìn thấy Lâu Tâm Nguyệt đã tựa đầu bên cây cầu ngủ thiếp đi, lại nhìn An Nguyễn Nguyễn ngửa đầu, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, vẫn đang chờ câu trả lời của hắn, thế là hắn cười nói: “Cũng được, nhưng mà ta có lợi ích gì không?”

An Nguyễn Nguyễn nghĩ ngợi, bước lên một bậc thang, nàng nhón chân hôn lên bờ môi hắn một cái: “Tiểu thư sẽ thương ngươi, đối tốt với ngươi.”

Quả nhiên nàng say rồi. Ôn Hạc Hiên vươn ra một cánh tay, tránh đi chỗ vết thương mà ôm lấy An Nguyễn Nguyễn, trong ánh mắt hắn là tình yêu và sự dịu dàng không dám lộ ra vào ngày thường, hắn trêu nàng: “Còn chưa đủ.”

An Nguyễn Nguyễn nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy tiểu thư nuông chiều ngươi, thương ngươi, cả đời không rời khỏi ngươi.”

Ôn Hạc Hiên cười tươi rói: “Nàng nói chuyện phải giữ lời, bởi vì ta cho là thật đấy.”

An Nguyễn Nguyễn ừ một tiếng: “Tiểu thư nói chuyện từ trước đến nay đều giữ lời.”

Dù biết nàng nói lời say nhưng Ôn Hạc Hiên vẫn không thể ngừng vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.