Tu chân? Hắn chỉ muốn ngay lập tức đồng ý, vì với hắn, sức hấp dẫn của hai chữ tiên nhân quá lớn. Có ai không muốn làm tiên nhân? có ai không muốn tuổi thọ vô tận cùng trời đất?
Lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại, trên gương mặt nở một nụ cười, rồi lại lom khom bò dậy. Hắn đứng thẳng người nhìn vị Ngọc Thanh Chân Nhân kia, xung quanh vẫn tối đen như mực.
“Chân Nhân, có thể cho ta hỏi, phải tu luyện trong bao lâu mới có thể trở thành tiên nhân? tu luyện trong bao lâu mới có thể thọ cùng trời đất?”.
“chính thức là tiên nhân thì phải trải qua rèn luyện lục phủ ngũ tạng, bỏ đi phàm thai, đến khi có thẻ dẫn linh khí nhập thể là có thể miễn cưỡng gọi là tiên nhân. Còn tiên nhân chân chính là phải trữ được linh khí trong đan điền, dẫn động thiên địa linh khí, thi triển thuật pháp, ngự không phi hành. Quá trình này tùy vào mỗi người, tư chất khác nhau thì thời gian bỏ ra cũng khác nhau. Sư đệ ta năm đó chỉ tốn có 300 năm đã chân chính bước vào cái các ngươi gọi là tiên nhân. So với hắn, thiên phú ngươi còn ưu tú hơn, ta đoán chừng 200 năm có lẻ, ngươi sẽ chân chính bước vào hàng ngũ tiên nhân. Còn thọ cùng trời đất. Cái đó thì ngươi chưa cần quan tâm. Tu đạo là một chuyện, nhưng đắc đạo lại là một chuyện khác, ngoài thiên phú ra còn phải xem ý chí ngươi có đủ cứng cỏi hay không, vận khí ngươi có tốt hay không. Nói chung, muốn đắc đạo, thọ cùng trời đất thì phải trải qua muôn vàng khó khăn, thử thách, nói không chừng còn bỏ cả tính mạng”.
Nghe nói tới tu chân còn có thể bỏ cả tính mạng, hắn có hơi rùng mình.
“Bỏ cả tính mạng? chẳng lẽ tu chân cũng nguy hiểm như vậy sao?” Lê Lâm ngây thơ hỏi.
“Muốn cầu đại đạo mà lại không muốn trải qua hiểm nguy sao? làm gì có cái đạo lý dễ dàng như vậy? Muốn tu thành chính quả, ngoài bỏ ra công sức, thời gian, thì các điều kiện ngoại vật như tài nguyên, đan dược hỗ trợ là không thể thiếu. Nhưng tài nguyên thì hữu hạn, trong khi đó tu chân giả thì đông vô số kể, căn bản không đủ để chia. Chính vì vậy mà mới phải đánh giết dành giật lẫn nhau. Trong lúc tu luyện, ngươi sẽ có độ qua thiên kiếp, đó là thử thách mà đại đạo dành cho tu chân giả, vượt qua thì thực lực đại tăng, còn không thì thần hình câu diệt. Bất quá số tu chân giả chết do thiên kiếp cũng không nhiều bằng bị chính các tu chân giả khác giết hại để đoạt bảo, cướp tài nguyên. Tu chân giới khốc liệt không phải do đại đạo vô tình, mà do lòng người khó lường”.
Nghe Ngọc Thanh Chân Nhân nói vậy, trong đầu Lê Lâm cũng đã mường tượng ra đại khái tu chân giới là như thế nào. Tiên nhân cũng không hoàn toàn tiêu dao tự tại, cũng đánh giết, cũng tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, thậm chí còn tàn khốc hơn phàm nhân không biết bao nhiêu lần. Nhưng hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy có một cái gì đó nhen nhóm lên tận sâu trong linh hồn hắn, khiến hắn có chút hưng phấn lẫn sợ hãi. Hưng phấn vì cái gì? Vì có thể thành tiên nhân tiêu dao tự tại? Có thể phi hành, có thể kéo dài tuổi thọ? Không, cảm giác này rất lạ, giống như với những tranh đấu của tiên nhân, hắn lại cảm thấy thú vị không thôi. Trong thành Đông An hắn cũng nổi tiếng là hay kéo bè kéo phái đánh nhau, với hắn cái gọi là chiến ý chẳng bao giờ thiếu. Hắn tưởng tượng cảnh tiên nhân đánh nhau sử dụng pháp thuật, trong lòng hắn sục sôi. Hắn cũng đã học qua không biết bao nhiêu là môn võ của các vị sư phụ ở Đông An thành, nhưng so với pháp thuật của tiên nhân chỉ như mèo cào.
“Chân Nhân, ta quyết định rồi, ta sẽ theo người. Ta sẽ tu thành tiên nhân, có thể thoải mái tiêu dao tự tại trong trời đất”.
Nghe vậy Ngọc Thanh Chân Nhân cười đầy vẻ hài lòng nhìn hắn.
Tiêu dao tự tại trong trời đất? Để đạt được điều đó thì phải cần tới loại thực lực gì? phải đạp xuống tất cả thiên tài trong thiên hạ, phải nghịch thiên tới cỡ nào? Nhưng không sao, chỉ cần hắn có mục tiêu là tốt. Viên Dương tông lại có thêm một đệ tử tốt.
“Tốt, tốt lắm. không ngờ ngươi nghe qua về tu chân giới mà còn quyết định nhanh như vậy. vậy thì không cần phải nói thêm gì nữa. Ta sẽ về chuẩn bị một số chuyện trước giúp ngươi, 3 ngày sau, ta sẽ lại quay lại đây để đón ngươi đi Viên Dương Tông. Ngươi có ba ngày để tạm biệt cha mẹ, bằng hữu. Nhưng nhớ, không được nói với bất kỳ ai về tu chân hay Viên Dương Tông, nếu không, ta sẽ không màng tới ngươi nữa”.
“Ta biết, ta biết. Ta sẽ nửa lời không nói với ai, kể cả với cha mẹ cũng sẽ không nói”.
Lời vừa nói xong, Ngọc Thanh Chân Nhân cũng cười lớn ra bộ sảng khoái.
Lê Lâm rùng mình một cái, hai mắt hắn chợt mở ra, khung cảnh phòng khách Lê gia lại hiện ra trước mắt. Nhưng vị Ngọc Thanh Chân Nhân thì đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại tiếng cười của lão vẫn còn vang vọng trong đầu hắn.
Lê Lâm phải tự trấn định, tự véo mặt mấy lần để chắc chắn không phải là mơ. TIên nhân, hẳn là tiên nhân thuật pháp. kì diệu, đúng là kì diệu.
Cả đêm hôm đó Lê Lâm không ngủ được, hắn cứ nghĩ đến chuyện sẽ trở thành tiên nhân mà cười tủm tỉm. Rồi bỗng dưng như nhớ tới cái gì đó, làm hắn dừng lại trong giây lát.
“Ta sẽ tu thành tiên nhân, nhưng Ngọc Thanh Chân Nhân nói ta ít nhất cũng phải tốn đến 200 năm, vậy chẳng phải lúc ta thành tiên nhân, cha mẹ bằng hữu, rồi cả Nhược Lan nữa, đều đã không còn” Hắn tự thì thầm, lời vừa nói ra làm hắn lại càng suy tư hơn. Hắn sẽ thành tiên nhân, nhưng rồi cha mẹ thì sao? Cha hắn có mỗi hắn là con trai, trách nhiệm nối dõi lớn như thế nào? Chưa nói cha hắn đã sắp ngũ tuần, tuổi thọ phàm nhân cũng chỉ còn có vài chục năm ngắn ngủi nữa, mẹ hắn cũng vậy. Vậy là chỉ trong một đêm, Lê Lâm trước đây từ một kẻ vô lo vô nghĩ, phóng túng tự do, giờ đã nghiêm túc trằn trọc suy nghĩ suốt một đêm. Nhân sinh như giấc mộng, đời người vốn vô thường. Vốn 200 năm đã là nhanh hơn người khác rất nhiều rồi, nhưng hắn không có nhiều thời gian như vậy. Hắn phải trước khi cha mẹ già đi mà trở thành tiên nhân, để cha hắn không còn phải phiền não vì hắn nữa, để mẹ hắn không còn phải tự mình lôi hắn về sau mỗi lần hắn gây chuyện.
“Thuật pháp tiên nhân kiểu gì cũng sẽ có cách kéo dài tuổi thọ cho phàm nhân, ta nhất định trong 50 năm phải trở thành tiên nhân, phải tìm cách kéo dài tuổi thọ cho cha mẹ”.
Không ai biết chỉ sau một đêm đó, tên bại hoại Lê Lâm ở thành Đông An đã hạ xuống cái quyết tâm mãnh liệt nhất từ trước tới nay. Hắn tuy không ra gì, nhưng nghĩ tới ly biệt cha mẹ, ít nhiều cũng phải suy nghĩ. Hắn sống cuộc sống phàm nhân tới nay đã được 20 năm. So với khoảng thời gian tu chân sau này của hắn chỉ là một cái chớp mắt, nhưng chắc chắn, sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, lúc hắn còn thật sự tiêu dao tự tại.
Hai ngày sau đó, mọi người trong Lê gia không còn nhận ra vị thiếu gia mà mình biết nữa. Lê Lâm bỗng trở nên ngoan ngoãn, nhu hòa hơn hẳn, như thành một con người khác. Hắn cả ngày chỉ ở nhà, nói chuyện với cha mẹ. Cũng không có đi khắp nơi trêu ghẹo cô nương nhà lành, hay uống say bí tỉ làm chuyện mất mặt cha hắn. Mọi người trong thành Đông An dường như không quen với hình ảnh này của Lê Lâm. Dân chúng trong thành còn đồn rằng hắn uống say rồi té đập đầu vào tảng đá làm mất hết trí nhớ, cũng có người nói là hắn ăn nhầm kỳ dược nào đó mà tính nết thay đổi, hay chuyện hắn bị quỷ bắt mất linh hồn.
Thời hạn ba ngày sắp đến, lúc này Lê Lâm đang đứng trước cửa Cao gia, nơi cách đây mấy ngày hắn đã làm kinh động một lần. Lúc này gia đinh Cao gia nhìn thấy hắn cũng không biết phải xử lý như thế nào. Vì hắn bỗng trở nên hòa nhã đến đáng sợ. Không còn cái vẻ mất hết nhân cách như trước đây. Hắn chỉ đứng đó, nhã nhặn tươi cười nói với tên gia đinh trước mặt.
“Ta muốn gặp Cao Nhược Lan tiểu thư của tệ gia, phiền huynh đài đây vào báo giúp ta một tiếng”.
Tên gia đinh tự dưng đực mặt ra, hắn đã nghe trong thành truyền tai nhau hai ngày nay Lê thiếu gia bỗng dưng tính nết thay đổi. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy thì quả nhiên là không thể tin được. Không thể nói vẫn còn là một người.
Hắn ngập ngừng một hồi rồi cũng chạy vào báo với Cao Nhược Lan lúc này đang ở hậu viện tập đàn, nghe tên gia đinh báo lại, nàng cũng lấy làm tò mò. Nàng cũng chính tai nghe nói hai hôm nay tên bại hoại Lê Lâm bỗng dưng như thành một người khác. Lúc này nàng thật tò mò không biết có thật hay không. Vậy nên nàng quyết định ra gặp hắn xem thực hư thế nào.
“Nhược Lan muội, có thể cùng ta nói chuyện riêng một chút được không?” Vừa nhìn thấy Cao Nhược Lan, mắt hắn sáng quắt lên, nhưng cố nén xuống, cố tỏ ra một bộ dáng thanh nhã hết sức có thể, miệng còn tươi cười.
Cao Nhược Lan lúc này không thể tin vào mắt mình, Lê Lâm lúc này so với Lê Lâm mà nàng biết, thậm chí là Lê Lâm mà nàng nghe nói hai ngày nay cũng khác xa nhau. Hắn quần áo chỉnh tề, tóc được búi gọn gàng. Thái độ thì tao nhã chừng mực đến khó tin. Cộng thêm gương mặt vốn tuấn tú của hắn nữa, làm nàng bỗng dâng lên cảm giác tim đập nhanh khó hiểu. Dù vậy nhưng nàng cũng nén xuống mà cố gắng lấy thái độ thường ngày nói chuyện với hắn.
“Có chuyện gì? hôm nay ngươi có bị đá trúng chỗ nào không vậy? đừng để đứng đây một lát lại lăn đùng ra chết ở đây thì lại mang họa cho Cao gia ta”. Cao Nhược Lan ra vẻ kênh kiệu trả lời hắn.
“Nhược Lan muội, chỉ là ta sắp phải đi xa một chuyến. Chuyến này đi sẽ phải rất lâu nữa mới có thể quay về, nên ta tới đây để gặp muội, thổ lộ tận đáy lòng những tình cảm của ta dành cho muội. Muội cho ta vào trong một lát được chứ?”.
Lời nói, cử chỉ, đặc biệt là ánh mắt. Mọi thứ thay đổi 180 độ. Như là một người khác hoàn toàn. Điều này khiến Cao Nhược Lan lúng túng không thôi. Vì sao nàng lại lúng túng? Chẳng phải mới mấy ngày trước nàng còn muốn đánh chết hắn hay sao? Sao bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn lại làm nàng ngập ngừng như vậy?
“Muốn nói gì thì nói luôn đi, đưa ngươi vào trong thì ô nhiễm hết cả Cao gia ta”
“Thôi được rồi, ta tới là để từ biệt nàng. Ta sắp phải đi một nơi rất xa, sẽ rất lâu mới có thể quay về. Nhưng nàng yên tâm, dù có vạn dặm xa cách, ta vẫn sẽ luôn nhớ tới nàng. Nàng hãy cố gắng chờ ta, ngày ta trở về, chúng ta sẽ bách niên giai lão. Nàng nhớ đó, trước khi ta trở về nàng không được lấy nam nhân khác. Nếu không ta sẽ đau lòng chết mất”.
Cao Nhược Lan ngẩng ra một hồi, tại sao hôm nay những lời nói này của hắn lại làm nàng tim đập nhanh như vậy? Lại còn thề hẹn bách niên giai lão. Ta và ngươi làm gì có cái đính ước đó? đó là tự ngươi nói. Lúc này hai bên má Cao Nhược Lan đã đỏ bừng.
“Tên bại hoại nhà ngươi. Ai… Ai muốn cùng..cùng ngươi bách niên giai lão? Ngươi đi thì đi ngay đi cho khuất mắt ta, ngươi đi rồi Cao gia sẽ mở tiệc ba ngày để ăn mừng”.
“Tốt, hóa ra nàng thích tiệc tùng đến vậy. Vậy thì tiệc thành thân của chúng ta cũng sẽ đãi suốt ba ngày, đúng như ý nàng”. Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi, để lại Cao Nhược Lan đang mặt đỏ tới mang tai, á khẩu không biết nói gì. Trong lòng nàng giờ đây đang không ngừng xao động, tất cả bị một hình ảnh tiêu sái của tên bại hoại Lê Lâm kia xáo trộn hết cả lên.
Bóng hắn vừa khuất xa, Cao Nhược Lan đứng chết trân nãy giờ mới hoàn hồn, rồi tức tốc chạy vào trong nhà như muốn giấu mặt đi. Đám gia đinh thì bị một màng vừa nãy của Cao Nhược Lan làm cho khó hiểu. Thế nào đến nhị tiểu thư của bọn họ cũng thay đổi đến không nhận ra thế này? Một Cao Nhược Lan xấu hổ,. Lâu nay chưa ai từng thấy.