Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất

Chương 70: Cha mẹ




Giữa trưa hôm sau Triệu ba ba Triệu mụ mụ đi xe đến N thị, Thanh Khê đứng ở nhà ga đông đúc, Trương Tử Đồng đứng bên cạnh cùng nàng chờ.

Hai ngày này nàng hẳn là bề bộn nhiều việc, cú điện thoại lúc trước kia, nàng không biết nội dung, lại ẩn ẩn biết được tầm quan trọng của nó, Trương Tử Đồng sắp xếp công việc hôm này cùng nàng tới đón cha mẹ, nàng vốn phải nói một câu "Không cần, ngươi đi làm việc của ngươi đi." Nhưng nàng chỉ gật đầu nói một tiếng "Được."

Lúc này, nàng muốn có người kia đứng ở bên cạnh.

Còn hơn mười phút nữa xe mới đến, Thanh Khê nhìn nhìn Trương Tử Đồng, nàng mang theo bộ dáng như có chút đăm chiêu nhìn bảng quảng cáo ở nhà ga, thoạt nhìn, rất có phong thái thản nhiên của một vị đại tướng trước chiến tuyến, nhưng mà một chút vô chừng mơ hồ nơi khóe mắt kia cùng bờ vai hơi cứng đờ tiết lộ sự bất an càng ngày càng mãnh liệt của nàng. Thanh Khê cầm lấy bàn tay trái của nàng, cười nhẹ.

Ánh mắt của mẹ hồng hồng, không biết là do không ngủ được hay là do đã khóc, vô luận là nguyên nhân như thế nào, đều không thể thoát khỏi liên quan đến nàng, nghĩ như vậy, Thanh Khê gọi một tiếng 'ba mẹ', sau đó đi ra phía trước, giúp cha mẹ lấy hành lý.

"Để ta làm đi."

Trương Tử Đồng kéo cái hành lý nho nhỏ kia qua, nói với Triệu ba ba Triệu mụ mụ: "Thúc thúc a di, xin chào, con là Trương Tử Đồng." Không có giới thiệu thân phận, cũng không cần phải giới thiệu, nói vậy chắc bọn họ đã biết quan hệ của các nàng, nói là bằng hữu thì rất gượng ép, cũng quá vụng về, nói là người yêu lại quá mức đột ngột, ở trước mặt cha mẹ Thanh Khê, nàng phải có một hình tượng đáng giá để bọn họ tín nhiệm.

Triệu ba ba Triệu mụ mụ đã sớm đánh giá Trương Tử Đồng một lần, vừa đi ra liền nhìn thấy Thanh Khê đang nắm tay một nữ nhân xinh đẹp xa lạ nhàn tĩnh thản nhiên đứng ở đó, cảnh tượng kia làm cho trong lòng bọn họ ngũ vị tạp trần.

"Là Trương tiểu thư a, cám ơn lúc trước ngươi đã chiếu cố Thanh Khê, hôm nay còn làm phiền ngươi cùng Thanh Khê tới đón chúng ta." Triệu ba ba không nói một lời, Triệu mụ mụ khách sáo nói với Trương Tử Đồng.

"Thúc thúc a di không cần khách khí, gọi con là Tử Đồng thì được rồi, hiếm khi mọi người đến đây, con cũng nên tẫn tận tình địa chủ*." Ẩn dấu toàn bộ lo lắng cùng sợ hãi, Trương Tử Đồng ôn nhu cười, bộ dáng hiền lương cực kỳ giống như là một cô dâu đứng ở trước mặt cha mẹ chồng. Loại cảm giác này làm cho trong lòng Triệu mụ mụ nổi lên ngật đáp** lớn hơn nữa, biểu tình cũng dần dần cứng ngắc lại.

(*Hết sức thể hiện tấm lòng của người địa phương, chủ là – Nói chung là lo cho khách chu đáo)

(**Vấn đề phiền não, khúc mắc)

Đưa cha mẹ đến căn hộ của Trương Tử Đồng, Trương Tử Đồng cầm hoa quả đi vào phòng bếp rửa, Thanh Khê ở lại phòng khách ngồi với cha mẹ.

"Thanh Khê, con ngủ ở phòng nào? Mẹ đưa hành lý vào phòng con trước đi." Nhân lúc Trương Tử Đồng đi vào phòng bếp, Triệu mụ mụ rốt cục mở miệng.

"Ba mẹ cứ ngồi đi, để con đi." Đem hai ly nước đặt ở trước mặt Triệu ba ba Triệu mụ mụ, Thanh Khê nói xong liền muốn kéo hành lý đi.

"Mẹ đi với con, thuận tiện nói với con mấy câu." Triệu mụ mụ đứng dậy, cùng Thanh Khê bước vào căn phòng Thanh Khê vào trước đó.

Sau khi nhìn chung quanh một vòng, Triệu mụ mụ hỏi: "Con ở đây sao?" Trong phòng có giường có chăn, lại thiếu đi hơi thở của cuộc sống.

"Lúc trước ở đây, bây giờ ở phòng kế bên." Thanh Khê đem hành lý đặt ở bên cạnh bàn trang điểm, hồi đáp.

"Con cùng một chỗ với nàng?" Tuy rằng từng hoài nghi, đợi đến lúc nghe được, Triệu mụ mụ vẫn là không khỏi cả kinh, trong lòng giống như bám bông, nói không nên lời là tức giận hay là đau lòng.

Thanh Khê gật gật đầu: "Ân."

Trương Tử Đồng đem hoa quả mang đến, táo đã gọt vỏ, bỏ hạt, cắt thành từng miếng vừa vặn, nhìn đĩa hoa quả được cắt gọt chỉnh tề hợp quy tắc, trong lòng nàng có chút chua lại có chút ngọt, đã quen việc gọt trái cây cho Thanh Khê, khi nào thì đã có thể cố gắng chiếu cố Thanh Khê, này đại khái coi như là một loại trưởng thành.

"Thúc thúc a di, ngồi xe mệt chết đi, dùng chút hoa quả bổ sung nước." Trương Tử Đồng vẫn mỉm cười đối mặt với Triệu ba ba Triệu mụ mụ, ở trong chuyện làm ăn càng phải nhiều lần lấy lòng người khác, nhưng cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, "Con đi gọi thức ăn, ăn cơm trưa xong mọi người hảo nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn, mọi người thấy được không?"

Tiến lui thích đáng, lễ phép mà không câu nệ, nữ nhân như vậy là rất ưu tú, nguyên nhân duy nhất làm cho bọn họ không thể lấy tâm tình bình thường đối với Trương Tử Đồng chỉ có một, đó chính là nàng có quan hệ tình cảm với nữ nhi của mình, Triệu ba ba vẫn luôn im lặng lúc này mới nói: "Không cần làm phiền ngươi, chúng ta là đến thăm Thanh Khê, thuận tiện tìm Thanh Khê xác nhận một việc, chúng ta cùng Thanh Khê đi là được."

"Như vậy a." Trong lời nói của Triệu ba ba đã muốn đem nàng đẩy ra bên ngoài, nàng nghĩ nghĩ nói: "Vậy mọi người cùng Thanh Khê trò chuyện trước đi, con dọn dẹp phòng cho khách một chút, mấy ngày nay mọi người liền ở đây đi."

Đang muốn đứng dậy, bị Triệu mụ mụ gọi lại: "Trương tiểu thư, không cần bận rộn, chúng ta muốn cùng Thanh Khê nói chuyện một mình, lập tức đi ra ngoài, thuận tiện đi tìm một khách sạn."

Có chút xấu hổ, lại có chút không biết làm sao, Trương Tử Đồng hít sâu một hơi, dùng nụ cười càng tươi sáng nói với Triệu mụ mụ: "Vậy được rồi, con đưa mọi người đến khách sạn đi, ở gần đây có một khách sạn không tệ, vệ sinh rất tốt, cũng rất an toàn."

"Mẹ, đi thôi." Thanh Khê cắt ngang lời Triệu mụ mụ đang muốn nói, trở về phòng lấy hành lý, lại đi ra ngoài, đống hành lý này ở trong phòng dành cho khách bất quá khoảng mười phút, nhiệm vụ của nó, có thể cũng chỉ là để dò xét xem nàng ở trong phòng nào mà thôi.

Trương Tử Đồng lái xe đến khách sạn bốn sao cao cấp gần tiểu khu, phòng ốc đơn giản sạch sẽ, giống như nàng nói nơi đây vệ sinh rất tốt, các biện pháp an ninh cũng được thực hiện khá tốt.

"Thúc thúc a di, mọi người cùng Thanh Khê hảo hảo trò chuyện đi, con không quấy rầy nữa." Nàng nói với Triệu ba ba Triệu mụ mụ, lại xoay người nói với Thanh Khê Thanh Khê: "Ngươi cùng thúc thúc a di trò chuyện đi, ta đến công ty một chuyến, buổi chiều có chút việc, buổi tối tới đón các ngươi đi ăn cơm."

"Lái xe chú ý an toàn."

Muốn nắm tay Thanh Khê, cuối cùng cũng chỉ là cười gật đầu, "Được, ta biết rồi."

Lặng lẽ thanh toán tiền đặt cọc nửa tháng, Trương Tử Đồng lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, không có trở về công ty, ngược lại trực tiếp đếm tiệm cà phê Ba Giờ, nơi có hẹn với Từ Lệ, tiệm cà phê Ba Giờ giống như là trụ sở để hắn hẹn khách. Cà phê chỗ đó thật sự ngon như vậy sao? Nàng không biết là, đại khái thứ có thể hấp dẫn Từ Lệ ở nơi đó là người hay vật, chính là nàng không có hứng thú đi điều tra chuyện đó.

"Bây giờ chúng ta đang đi trên hai con đường khác nhau đi? Sao còn muốn hẹn ta đến đây?" So với Từ Lệ, Trương Tử Đồng luôn có một chút thiếu kiên nhẫn, không phải tu vi không đủ, mà là không ở trong trường hợp để kiên nhẫn.

"Ba mẹ chồng đến sao?" Từ Lệ cười nói với nàng, "Hay là ba mẹ vợ?"

"Là ngươi nói cho bọn họ?"

Không biết có phải là thiên tính tương khắc hay không, vô luận là khi nào, Trương Tử Đồng ở trước mặt Từ Lệ luôn là một bộ dáng phát hỏa, Từ Lệ lắc đầu: "Ta có tốt như vậy sao? Loại chân chạy việc vặt thông báo tin tức cho người khác, ta không có hứng thú làm."

"Không phải ngươi thì thôi, có chuyện gì nói đi." Trương Tử Đồng cũng không có tâm tình đôi co với Từ Lệ, chuyện công việc phiền toái, áp lực mà cha mẹ Thanh Khê đưa cho nàng, nàng đã rất khó giữ cho tính tình tốt ở trước mặt người khác.

"Không phải là kiếp trước ta nợ ngươi chứ, hảo tâm làm hán gian đến giúp ngươi còn bị mắng." Từ Lệ chậc chậc kinh ngạc, "Cha mẹ của Triệu tiểu thư là do Hồ Dịch Bân tìm người báo tin, bất quá lần này không có ảnh chụp, coi như đưa cho ngươi một con ngựa. Về phần Vương Thành Ba bị bắt thẩm vấn, tất nhiên không thoát được quan hệ với gia đình bọn họ, vốn chính là đối thủ một mất một còn, đã sớm muốn động thủ rồi, vừa vặn lúc điều tra về ngươi thì tìm ra được, vì thế thuận thế thì thành như bây giờ."

"Vậy làm sao ngươi biết được?"

"Ba của ta cùng Hồ gia, là quan hệ hợp tác tạm thời."

"..."

"Buổi chiều mấy giờ ngươi đi gặp hắn?"

"Ai?"

"Lão Chu."

Lão Chu, người tối hôm trước báo tin cho nàng, Trương Tử Đồng nhíu mày, châm chọc cười, "Ngay cả chuyện này bọn họ đều biết?"

Từ Lệ nhướng nhướng mày, "Ngươi rất để mắt đến Hồ gia, cũng quá khinh thường 'Tinh Vân'."

Tin đồn về công ty "Tinh Vân" này Trương Tử Đồng cũng nghe qua không ít, chính là không biết, rốt cuộc là loại mức độ nào, mới xứng với câu "Truyền kỳ N thị" này.

"Cám ơn ngươi." Trương Tử Đồng tự đáy lòng nói cám ơn.

Từ Lệ khuấy ly cà phê, thanh thản nói: "Cám ơn thì không cần, dù sao kết quả coi như cũng không lớn, huống chi ngươi vẫn là muội muội của huynh đệ của ta, tất nhiên cũng coi như là một nửa muội muội của ta. Chuyện giải quyết không được thì có thể tới tìm ta, ta sẽ làm hết sức. Đi tìm lão Chu đi, tốt nhất tìm một luật sư, hoặc là chuẩn bị một đoàn luật sư tốt, phỏng chừng lần này rất phiền toái."

"Ta biết, vô luận như thế nào, cám ơn ngươi đã giúp ta, cũng cám ơn ngươi còn nhớ tới ca ca của ta." Không dừng lại quá lâu, Trương Tử Đồng nói xong liền cầm túi xách rời đi.

"Tự cầu nhiều phúc đi." Từ Lệ nhìn ly cà phê, lầm bầm lầu bầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.