Lúc La Phi rời đi, Trương Tử Đồng tiễn nàng xuống bãi đậu xe ở dưới lầu, đèn đường tịch liêu chiếu rọi ra ánh sáng mờ mịt, La Phi nhìn hai cái bóng thân mật dây dưa, thực tế hoang vu khiến cho nàng hoảng sợ.
"Được rồi, lái xe cẩn thận một chút." Trương Tử Đồng đứng ở bãi đậu xe, đem hai tấm vé phim [Hứa hẹn] đưa cho La Phi.
La Phi cầm lấy hai tấm vé nắm chặt trong tay, hai chữ kiểu màu đen chiếm lấy một vị trí nhỏ trên tấm vé.
La Phi hạ cửa kính xe xuống, lúc xe sắp rời đi, nàng hỏi người kia: "Ngươi nói ta là bằng hữu tốt nhất của ngươi, vậy còn nàng?"
Lời nói vừa mới ra khỏi miệng liền phiêu tán ở sương mù ngưng tụ trong bóng đêm, Trương Tử Đồng nhìn theo phương hướng La Phi rời đi, hắng giọng:
"Nàng không phải là bằng hữu của ta."
Dưới ngọn đèn màu lam ảo mộng bàn hạ, Triệu Thanh Khê cúi đầu đứng trước bồn nước, mái tóc phân tán xuống dưới, thấy không rõ biểu tình. Trên bồn nước là tầng tầng lớp lớp váng dầu, nước lạnh lẽo từ trong vòi chảy ra, đánh vào trên bàn tay mềm mại của nàng, bung ra bọt trắng xóa.
Trương Tử Đồng đi đến phía trước, nhẹ giọng nói: "Để ta làm đi."
"Không cần, ngươi đi tắm rửa ngủ sớm một chút đi."
Trương Tử Đồng vươn tay đẩy sang vòi nước nóng, một bàn tay kéo tay Triệu Thanh Khê qua, một tay khác nắm lấy cái khăn trên bệ bếp, nhẹ nhàng lau khô bàn tay của Triệu Thanh Khê.
"Tay đều đã lạnh cóng rồi, về sau chén cứ để đó, để ta rửa là được rồi."
"Không sao, ta có thể dùng nước ấm để rửa."
"Vậy còn rửa đồ ăn? Ta nói rửa, là rửa chén hay rửa đồ ăn đều để ta làm, hiểu không?" Trương Tử Đồng bất giác đề cao thanh âm.
"Chẳng lẽ ngươi rửa thì không lạnh sao?" Triệu Thanh Khê bình tĩnh nói.
"Ta không có vẽ, không cần giữ gìn bàn tay, ngươi không giống như vậy, tay của ngươi không bảo dưỡng tốt thì làm sao có thể vẽ ra tác phẩm tốt."
Trương Tử Đồng như vậy, lại làm cho Triệu Thanh Khê cảm thấy ôn nhu.
Bóng tối và ánh sáng giao nhau, sự tương phản tuyệt đối làm cho cả thế giới trở nên sắc nét, giờ khắc này, thế giới của Triệu Thanh Khê cũng vô cùng sắc nét, một cái là Trương Tử Đồng khắc sâu vào trước mắt nàng, một cái là thế giới dần dần mờ nhạt đi chỉ còn lại Trương Tử Đồng.
[Hứa hẹn] công chiếu rất thành công, chỉnh thể sự hưởng ứng rất tốt, tuy rằng chính là dùng diễn viên mang tiếng là "Bình hoa" Tần Duy Giản, đầu tư cũng không tính lớn, đoàn làm phim cũng không đủ tiếng tăm, nhưng chất lượng cũng không quá kém so với những tác phẩm gọi là kiệt tác.
Cuối tuần Trương Tử Đồng báo sẽ đến STOP đón Triệu Thanh Khê, hai tấm vé [Hứa hẹn] nằm trong túi xách của nàng, nhỏ bé nhưng rất nặng.
"Xin chào, là Trương tổng của tập đoàn Hằng Tín sao?"
...
Đang chuẩn bị tan tầm thì Trương Tử Đồng nhận được một cuộc điện thoại, do dự một chút, nàng gọi điện cho Triệu Thanh Khê.
"A lô."
"Thanh Khê, bây giờ ta có chút chuyện đột xuất, không thể đi đón ngươi. Ngươi tan tầm trước đi, sau đó bảy giờ rưỡi chúng ta gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim, được không?"
"Hảo."
Cúp điện thoại, Triệu Thanh Khê nhìn đồng hồ một chút, mới bốn giờ bốn mươi, còn hai mươi phút nữa sẽ đến giờ tan tầm.
"Vừa rồi là điện thoại của người dễ nhìn kia sao?" Lý Chân cầm lấy một bịch bánh quy xoay người, không có hảo ý nhìn chằm chằm Triệu Thanh Khê.
"Không phải ngươi nói muốn giảm cân sao?" Triệu Thanh Khê nhìn thoáng qua bịch bánh quy trong tay Lý Chân, thản nhiên hỏi.
"Giảm cân mà thôi, không đến mức muốn hy sinh tính mạng!" Lý Chân ném một cái xem thường, "Giữa trưa ăn cơm ở quán ăn bên cạnh, khó trách đều nói là ăn ngon, ngươi không thấy cái chén đó nhỏ thế nào đâu, phần cơm trong chén đó cũng ít không kém, ta đã sớm đói đến chịu không nổi, bịch bánh quy là cướp được từ chỗ của Lý Hạo Vũ a!"
"Lý Hạo Vũ?" Triệu Thanh Khê nhướng mày, thần thái kia, cực kỳ giống Trương Tử Đồng.
"Được rồi được rồi! Sắp tan tầm rồi ta còn có việc chưa làm xong, không nói nữa." Lý Chân lại xoay người trở về, xấu hổ ngẩn người, gần đây hình như Lý Hạo Vũ đột nhiên đối với mình rất tốt.
"Không đúng!" Lý Chân một mình suy nghĩ đến vấn đề này thật lâu, giải quyết xong bịch bánh quy mới phản ứng đến, vừa rồi rõ ràng là chính mình đang thẩm vấn Triệu Thanh Khê, tại sao đến cuối cùng lại đem bản thân kéo xuống chứ.
Triệu Thanh Khê đứng ở trước cửa rạp chiếu phim đông đúc, nhìn dòng xe cộ vội vàng qua lại cùng đám người rộn ràng nhốn nháo, trong ánh mắt lóe ra ánh đèn thuộc về thành thị.
Mười chín giờ trong trời đông rét buốt, bầu trời từ lâu đã được bao phủ bởi một màn đêm rộng lớn, khi ánh đèn rực rỡ vừa lên, nỗi lòng chảy xuôi, trút xuống tại cái đô thị phồn hoa mà ồn ào náo động, ánh mắt có thể nhìn tới những tòa nhà cao tầng, ánh đèn neon thắp sáng quảng trường, thối nát mà chân thật.
N thị, ồn ào trống rỗng, yên tĩnh đến thỏa mãn.
Không khí rét lạnh thổi quét qua tâm người đi đường, Triệu Thanh Khê liền đứng ở chỗ đầu gió, lẳng lặng chờ đợi Trương Tử Đồng đến.
Mười chín giờ mười phút, sương mù dày đặc.
Mười chín giờ hai mươi phút, ánh mắt trong suốt của Triệu Thanh Khê lướt qua từng người đi trên đường.
Mười chín giờ ba mươi phút, nàng ngửa đầu, nhìn chăm chú vào bầu trời đêm nơi phương xa không có một chút ánh sao.
Hai mươi giờ đúng, nhắm mắt lại, mỗi một thanh âm ôtô ma sát với mặt đường đều trở nên rõ ràng như vậy, nhưng trong đó, không có một loại thanh âm run run mà nàng quen thuộc.
Điện ảnh đã sớm chiếu rồi, yêu hận khúc mắc tranh chấp trong thăng trầm, [Hứa hẹn] là lời nói dối thất vọng.
Hai mươi mốt giờ ba mươi phút, dòng người bắt đầu chuyển động, tiếng cười nổi lên bốn phía.
Trên tòa nhà cao tầng phía sau rạp chiếu phim có treo tấm áp phích lớn, phía trên là dung nhan khuynh thành của Tần Duy Giản.
Không khí mơ hồ trôi nổi như mưa phùn, Triệu Thanh Khê biết, đó chính là ảo giác.
Người nọ đứng dưới ánh sáng mờ ảo, hai hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt hối hận, lồng ngực hơi hơi phập phồng áp chế không được tiếng thở nhẹ khàn khàn: "Thực xin lỗi."
Trong nháy mắt khi Trương Tử Đồng mở cửa ra, bóng tối bao phủ toàn bộ phòng ở, nàng cơ hồ là chạy vội xuống lầu, hơn chín giờ tối, theo lý thường nàng cho rằng Triệu Thanh Khê đã về nhà, nhưng căn phòng trống trải lại làm cho nàng gần như hít thở không thông, nàng biết nàng sai rồi.
Sao ngươi lại ngốc như vậy!
Không đợi được ta thì không cần đợi nữa, đứng ở đó làm gì, chỉ để giữ một lời hẹn trước.
Triệu Thanh Khê nói: "Ngươi đến rồi."
Một đêm kia, Triệu Thanh Khê không hỏi tại sao Trương Tử Đồng tới muộn, Trương Tử Đồng cũng không có giải thích với Triệu Thanh Khê tại sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Chính là Trương Tử Đồng hiểu được, ta sai rồi.
TriệuThanh Khê chỉ biết là, nàng đã đến.