Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)
Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 76: Đời thường (2)
Thu Đồng ở nhà hai ngày, vết thương của cô gần như đã lành hẳn nhưng bạn nhỏ nhà cô vẫn quản chặt, không cho làm này không cho đụng kia, chỉ sợ vết thương bị rách.
Mỗi ngày bị yêu cầu nghỉ ngơi không cho vận động gì, Thu Đồng cảm giác mình đang trở nên gỉ sét.
Hai người bọn họ ở nhà, ngoại trừ nói chuyện phiếm, xem TV, chơi điện thoại thì hoặc Thu Đồng ngồi ở trong thư phòng đọc sách hoặc An Ninh ở bên cạnh làm bài tập trong kỳ nghỉ đông, sẽ không có chuyện gì khác để làm. Đương nhiên Thu Đồng cũng muốn làm điều gì đó khác nhưng mà Tấn Giang không cho, hôn một cái cũng bị khoá, cô gần như uất ức chết rồi.
Ngày đó sau khi ăn cơm trưa xong, Thu Đồng nảy ra một ý tưởng.
"An An, có muốn đi lên lầu xem cái này hay không?", Thu Đồng chỉ vào cầu thang bên trong góc phòng khách nói.
An Ninh mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi: "Em có thể đi lên sao?"
Nàng sống ở đây đã lâu, chưa một lần đi lên trên đó, cũng chưa từng thấy Thu Đồng lên. Sẽ là nói dối nếu nói nàng không tò mò nhưng nàng cũng không phải rất tò mò về nó, thỉnh thoảng sẽ tưởng tượng một chút trên kia trông như thế nào nhưng sẽ không tự ý đi lên khi chưa được phép. Chị không lên đó nhất định có lý do của chị ấy, nàng không thể xen vào chuyện riêng tư của người khác, đây là hành vi rất bất lịch sự.
"Đương nhiên có thể rồi, ở trên đó chơi rất vui".
Cầu thang làm bằng gỗ bước lên có loại cảm giác thật ấm áp, có rất nhiều bức tranh trên bức tường dọc hành lang bên cầu thang, phần lớn là tranh dầu hoặc màu nước vẽ những con vật nhỏ, nét vẽ non nớt đáng yêu, màu sắc phối mới lạ và bắt mắt, tươi sáng và rất trẻ con.
Thấy nàng đang nhìn những bức tranh đó, Thu Đồng có chút lúng túng vuốt tóc, "Những bức tranh này được vẽ khi chị còn nhỏ."
An Ninh nhìn chằm chằm một con thỏ nhỏ màu hồng trắng, không dời mắt được, nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại kêu lên: "Chị thật đỉnh!"
Trên mặt nàng tràn đầy sùng bái, đôi mắt lấp lánh nhìn Thu Đồng, như thể Thu Đồng vẽ những bức tranh này thật là tài năng. Mặt Thu Đồng hiếm khi nóng lên, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Chỉ vẽ chơi lúc nhỏ thôi, đã lâu rồi chị không vẽ".
"Hả? Tại sao?", cô gái nhỏ tỏ vẻ rất thất vọng, dùng đầu ngón tay mềm mại chạm vào con thỏ đáng yêu, ánh mắt trong veo thể hiện sự yêu thích đối với bức tranh.
"Bởi vì chị không thích nữa", Thu Đồng gọng điệu nhàn nhạt.
An Ninh liếc nhìn cô một chút, chậm rãi đến gần cô, ngón tay nhỏ bé hơi lạnh móc ngón tay ấm áp của Thu Đồng. Tay Thu Đồng luôn ấm áp, khi chạm vào giống như cái túi giữ ấm vậy, cô nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang nắm tay mình lắc lắc, âm thanh cũng như người vậy mềm mại vô cùng: "Chị cũng sẽ không thích An An sao?"
Lúc nàng nói câu này, không dám nhìn cô, cụp mắt xuống giống như một chú mèo con đáng thương đang cầu xin tình yêu của chủ nhân, cái miệng màu hồng anh đào khẽ chu ra, trông cực kỳ đáng yêu.
Thu Đồng sắp bị em ấy làm cho cười lên.
Cô hơi động một cái, liền thoát khỏi tay cô gái nhỏ, lập tức nhìn thấy em ấy uất ức nhếch miệng, đầu nhỏ cúi xuống thấp hơn.
Cô gái nhỏ này, nơi nào học được lo được lo mất? Là do cô không cho em ấy đủ cảm giác an toàn sao?
Người phụ nữ dùng đầu ngón tay mềm mại chạm vào chiếc cằm cô gái nhỏ, đem khuôn mặt nàng nâng lên. Thu Đồng tiến lên vài bước, An Ninh không tự chủ được lùi lại về sau cho đến khi bị ép vào bức tường bên cạnh cầu thang.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, hốt hoảng nhìn cô. Nàng cho rằng Thu Đồng đang tức giận, sợ đến nỗi trong mắt từ từ hiện lên một tầng sương mù. Thấy nó sắp ngưng tụ thành những giọt nước mắt lăn dài rồi.
Khi bạn gái hỏi bạn có yêu cô ấy không, tốt nhất là bạn đừng giảng đạo lý với cô ấy, cũng không nên cảm thấy cô ấy cố tình gây sự, bởi vì đây là dấu hiệu cho thấy cô ấy yêu bạn quá nhiều, bạn nên dùng hành động thực tế chứng minh bạn yêu cô ấy nhiều như thế nào.
Đây là câu nói Thu Đồng không biết đã nghe được ở đâu, cô cảm thấy rất có đạo lý.
"Nhắm mắt lại", cô phun ra ba chữ không mang theo chút cảm xúc nào.
An Ninh rụt vai, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt trào ra, giây tiếp theo một nụ hôn như bão táp liền rơi xuống trên môi nàng.
Khi Thu Đồng ngừng lại, cô gái nhỏ ở trong vòng tay cô không khỏi mặt đỏ tim đập, tay chân bủn rủn đến mức không thể đứng vững.
Đôi môi hồng nhạt nhuốm một vệt đỏ tươi, Thu Đồng dùng đầu ngón tay lau đi, dính một chút vệt nước.
"Còn muốn hỏi sao?", cô nhẹ giọng nói bên tai An Ninh, không đỏ mặt cũng không thở dốc.
"Em vẫn chưa trả lời chị...".
Một lúc lâu sau, Thu Đồng dừng lại, bên môi mang theo nụ cười thoả mãn: "Hỏi nữa thôi?"
Cô gái nhỏ rưng rưng: "Hông....."
Lúc trước Thu Đồng hôn nàng rất dịu dàng, nhưng lần này phong cách thay đổi rõ rệt, hung mãnh giống như muốn đem nàng nuốt vào bụng, cô gái nhỏ non nớt một chút cũng không chịu nổi.
"Ngoan ghê", Thu Đồng vò vò đỉnh đầu nàng, ôm nàng lên thang lầu, "Chúng ta lên thôi".
Vốn dĩ An Ninh còn tưởng rằng trên lầu xưa nay chưa từng có ai tới bao giờ hẳn là rất bẩn, khả năng là bụi bặm bám đầy. Nhưng trên thực tế, nó khá sạch sẽ.
Một cửa sổ lớn trải rộng từ trần tới sàn đối diện với cầu thang, vừa bước lên, nàng đã bị ánh nắng chói chang làm chói mắt. Cấu trúc của tầng hai tương tự như tầng một, một phòng khách và ba gian phòng khác. Phòng khách trống trơn, chỉ có một chiếc ghế gỗ chạm trổ tinh xảo đặt cạnh cửa sổ sát đất, chiếc ghế tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo và đẹp mắt, mang phong cách nội thất cổ điển châu Âu.
Sàn nhà khô ráo không một hạt bụi, có lẽ là do rèm cửa phía trên mở ra quanh năm, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào, màu sắc của sàn nhà có chút khác biệt so với tầng dưới. tầng dưới là một màu đỏ sẫm còn nơi này màu đã phai đi nhiều do nắng, từ đỏ sẫm trở thành đỏ nhạt.
"Trống vắng quá.", An Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Mọi thứ đã được chị đưa vào phòng, sợ ánh nắng mặt trời sẽ làm hỏng nó", Thu Đồng nói, dẫn nàng đến cánh cửa gần nhất và mở cửa.
An Ninh theo sau cô đi vào, con mắt đảo qua một lượt trong phòng, không kìm lòng được mà "oa" lên một tiếng.
Hầu hết đồ đạc trong căn phòng này đều là đồ sưu tập, tương tự như chiếc ghế trong phòng khách, phần lớn là đồ nội thất kiểu châu Âu, bàn trang điểm, tranh sơn dầu này nọ các kiểu... An Ninh nhìn thấy một chiếc đèn bàn tinh tế, chao đèn trạm trổ tinh xảo, trên đế đèn điêu khắc phù điêu thiên sứ nhỏ, trông rất đẹp. Ngoài ra còn có một chiếc vòng cổ khảm đá xanh ngọc lục bảo nằm trong hộp trang sức thủy tinh. Trong nháy mắt, lại xuất hiện một thanh trường kiếm cầu kỳ, trên chuôi có khắc hoa văn tinh xảo, bao kiếm khắc dây leo xoắn lại, nàng thậm chí nhìn thấy lá trên dây leo, ngay cả đường gân cũng sống động như thật.
"Những thứ này đều là đồ vật yêu thích của mẹ chị", Thu Đồng giơ tay chạm vào bức tượng điêu khắc bằng đồng trên tủ vẽ một thiên thần nhỏ đang đứng, tiểu thiên thần đang mỉm cười, đôi cánh sau lưng dang ra để bay đi.
An Ninh nhìn đến hoa cả mắt: "Thật sự rất đẹp."
Thu Đồng xem thường: "Chị không thích, tất cả đều là những thứ lòe loẹt".
Sau khi bị cô gái nhỏ nguýt một cái, Thu Đồng rất hào sảng nói: "Em thích cái gì đều cho em hết".
"Nếu biết em thích mấy thứ này, chị đã sớm dẫn em đi xem rồi."
"Bây giờ cũng không muộn".
Từ trong phòng đi ra, An Ninh đeo một vòng đá nhỏ nhiều màu sắc trên cổ tay. Những viên đá đó không có hình dạng cố định, chúng kết trên chiếc vòng tay bằng bạc trong suốt như pha lê, giống như một món đồ thủ công mỹ nghệ. Không ai có thể biết rằng những viên đá nhỏ trông giống như pha lê giả này thực sự là đá quý thật.
Căn phòng thứ hai ở bên cạnh, cửa phòng này khác cái kia, trên cửa treo một bức tranh sơn dầu vẽ một người phụ nữ. Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen buông xõa đứng giữa những bông hoa, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ nhưng trong nét mặt lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
An Ninh nhìn một chút liền bị ảnh hưởng, thật lâu không thể khôi phục lại.
Một bàn tay ấm áp che khuất tầm mắt của nàng: "Đừng nhìn".
Đôi mắt cô gái nhỏ hơi đỏ lên, quay mặt sang không dám nhìn, dựa vào Thu Đồng nhỏ giọng nói: "Hình như cô ấy rất buồn."
Thu Đồng đẩy cửa vào, sau một lúc im lặng, cô như lầm bầm lầu bầu nói: "Người giờ đã không còn buồn nữa".
Căn phòng này rất bình thường, bài trí phòng ngủ rất truyền thống, một chiếc giường lớn đặt ở chính giữa, trong phòng còn có tủ quần áo, bàn làm việc, ghế sô pha và bàn trang điểm. Đây là phòng ngủ của một người phụ nữ, không có gì đặc biệt, duy nhất nổi bật là trên một bức tường treo rất nhiều ảnh, nhân vật chính trong ảnh là người phụ nữ trong bức tranh trên cửa.
"Đây là chị!", An Ninh chỉ vào một tấm ảnh nói.
Trong bức ảnh đó có một bé gái, ước chừng bốn, năm tuổi, hai má phúng phính, con ngươi đen láy chiếm hơn nửa đôi mắt to tròn, trắng nõn mập mạp như một cái bánh bao nhỏ.
"Khụ!!", Thu Đồng rất xấu hổ, cô khi còn bé được nuôi quá thừa dinh dưỡng, hơi bị tròn trịa....
"Lúc đó chị bốn tuổi..."
"Đáng yêu quá ~", cô gái nhỏ nhìn chằm chằm bức ảnh không chớp mắt, hận không thể gỡ xuống mang đi. Nàng đem toàn bộ bức ảnh trên tường xem hết, thấy tất cả những thay đổi của Thu Đồng từ khi sinh ra đến năm sáu tuổi, hạnh phúc không nói nên lời, đôi mắt to đang cười cong lên thành hình trăng khuyết nhỏ.
Cuối cùng, nàng bị Thu Đồng kéo ra ngoài, nàng nhất định muốn mang một tấm hình đi, Thu Đồng từ chối, cô gái nhỏ vừa làm nững vừa kỳ kèo, dùng mọi cách dụ dỗ cô.
Khi ra tới bên ngoài, Thu Đồng đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, An Ninh thì cẩn thận cầm một tấm ảnh, mím môi khẽ cười.
Căn phòng cuối cùng ở phía đối diện, trước khi mở cửa, Thu Đồng đã tự củng cố tinh thần thật lâu.
Bên trong cánh cửa là một căn phòng dành cho trẻ nhỏ được trang trí rất ngộ nghĩnh, An Ninh cảm thấy nó giống như một ngôi nhà đồ chơi mà trẻ con hay chơi ở công viên.
Các bức tường trong phòng được sơn bằng sơn màu vàng tươi, trần nhà màu xanh lam, vẽ rất nhiều ngôi sao và mặt trăng đủ màu sắc, trên trần nhà treo vô số sợi dây thừng, trên dây thừng treo những con búp bê nhỏ cùng với mấy món đồ trang trí. Sàn nhà được trải một tấm thảm sang trọng siêu dày, trên mặt đất rải rác những con búp bê, đủ loại thú nhồi bông. Có một chiếc giường tròn lớn ở giữa phòng, một chiếc giường công chúa.
Chính là nghĩa trên mặt chữ, giường công chúa. Giường không cao nhưng chăn bên trên mềm mại như bông, toàn là màu hồng phấn dịu dàng, nóc giường treo một tấm rèm ren màu hồng, tràn đầy thơ mộng ngọt ngào.
"Đây là...", An Ninh ngập ngừng hỏi.
Thu Đồng mặt không biến sắc, "Phòng của chị!".
An Ninh nhịn lại nhẫn, liếc về một con gấu hồng cực lớn trên giường công chúa, cuối cùng vẫn là không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.
OK, dễ thương muốn xỉu!
Cô gái nhỏ vừa bước vào đã cảm thấy căn phòng này thật dễ thương, khi nhìn thấy chiếc giường lớn màu hồng, trong mắt nàng liền nổi lên trái tim, lúc này cô đã có được câu trả lời khẳng định, lại so sánh với phong cách ngự tỷ hiện giờ của Thu Đồng, quả thực độ tương phản quá mạnh đúng không?
Mức độ xấu hổ của Thu Đồng tăng mạnh, nhào tới người phía trước nhằm áp đảo. Sau lưng hai người là chiếc giường, ngã xuống trên đó cứ như rơi vào đám mây vậy.
"Không cho cười!!".
An Ninh cười đến run rẩy cả người, dừng không được.
"Cười nữa chị sẽ hôn em", Thu Đồng uy hiếp nói.
An Ninh trong nháy mắt ngừng cười, hơi nước trong đôi mắt trong veo còn chưa tiêu tan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nàng giơ cánh tay lên, ôm cổ Thu Đồng, khuôn mặt ửng hồng tiến lại gần cô, chạm vào đôi môi đỏ tươi của cô.
"Không cười cũng có thể hôn".
Cô gái nhỏ mềm mại nói.