Nhất Lộ An Ninh

Chương 74: Ba vợ




Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)

Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 74: Ba vợ

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là mất máu dẫn đến hôn mê, rất nhanh bệnh nhân sẽ tỉnh lại".

An Ninh ngồi bên giường bệnh, nắm tay Thu Đồng, hai mắt đỏ như thỏ.

Vết thương của Thu Đồng đã xử lý tốt, cô thay một bộ quần áo bệnh nhân, khuôn mặt trắng bệch nằm lặng lẽ trên giường. Đây là bệnh viện tư nhân dành cho những người giàu, Thu Đồng đang nằm trong phòng riêng, phòng được bố trí giống như khách sạn vậy.

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Lộ Nam đi vào, nhìn thấy bộ dáng này của con gái, đáy lòng thầm than một hơi.

"Tiền thuốc chữa trị đã thanh toán xong, An Ninh, con cùng ba về nhà thăm bà nội với mẹ đi, hai người rất lo lắng cho con."

An Ninh do dự, "Con muốn ở lại đây chăm sóc cho chị".

"Ba biết, Thu Đồng còn chưa có tỉnh lại nhanh như vậy, con muốn chăm sóc con bé thì sẽ phải ở lại mấy ngày, chúng ta về nhà lấy quần áo cái đã, lát ba lại đưa con về đây".

An Ninh bị thuyết phục, theo Lộ Nam trở về nhà.

Người đàn ông mặc áo đen đưa Thu Đồng tới bệnh viện là nhân viên bảo an của Hạo Nguyệt, bọn họ đều có xuất thân quân nhân, phụ trách bảo vệ an ninh của Hạo Nguyệt. Sau khi đưa người đến bệnh viện, làm thủ tục nhập viện xong liền rời đi, anh ta không phải là trợ lý của Thu Đồng, không có quyền hạn cùng nghĩa vụ làm nhiều việc hơn. Ngay trước khi anh ấy rời đi, Lộ Nam đã chạy tới, hoàn thành tất cả các thủ tục còn lại.

Khi y tá đưa giấy đồng ý và điền thông tin bệnh nhân, cô ấy hỏi mối quan hệ giữa Lộ Nam và Thu Đồng, Lộ Nam trả lời rằng ông là cha của cô.

Còn cảm xúc phức tạp của ông khi nói ra câu nói kia, đại khái không ai có thể hiểu được.

Bản thân Lộ Nam cũng thấy rất kỳ quái, tại sao ông có thể bình tĩnh như vậy, đối mặt với một người muốn bắt lấy đứa con gái quý giá của mình, ông còn trả tiền thuốc men cao ngất, thuê y tá cho cô, còn nói ông là cha cô nữa?

Mặc dù có chút biến tướng trong lời nói, nhưng xác thực cũng coi là cha đúng không?

Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Lộ Nam giơ tay lau mặt, ngập ngừng nói: "An Ninh, con cùng Thu Đồng........".

Đến cùng vẫn là nói không được nữa, vừa nghĩ tới con gái mình mới mười sáu tuổi đầu, không chỉ cùng ăn cùng ở với Thu Đồng hàng ngày, thậm chí còn có thể ngủ chung giường, Lộ Nam liền nói không nên lời.

An Ninh ngồi ở ghế phụ, lén lút dò xét sắc mặt baba Lộ Nam như chìm trong nước không nhìn tới nàng.

Nàng lập tức trở nên sợ hãi.

Hồi lâu không nhận được phản hồi, Lộ Nam nghi hoặc quay đầu, liền thấy một cô gái nhỏ mềm mại đang cuộn tròn trên ghế cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, cắn môi lặng lẽ rơi lệ.

Bản thân Lộ Nam đối với cô con gái thua thiệt này vốn là không có cách nào, cho tới nay đều là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, chưa từng nói một lời nặng nào với con bé. An Ninh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, bao năm qua ông chưa từng thấy con gái khóc như vậy. Vẫn là vì Thu Đồng kia mà khóc! Lộ Nam nghiến răng nghiến lợi. Nếu như ông biết An Ninh ở trước mặt Thu Đồng là một cái túi lệ thì có lẽ ông sẽ càng thêm mất cân bằng.

Việc cấp bách nhất không phải là hung binh vấn tội mà là dỗ dành đứa con gái đang khóc.

"Đừng khóc, đừng khóc, baba không phải la gì con, chỉ muốn biết tình hình thôi", tìm hiểu một chút coi hai đứa nó tới bước nào rồi.

Không cần phải nói, nhìn thấy dáng vẻ An Ninh như vậy, chắc ăn là bị Thu Đồng ăn gắt gao rồi.

Lộ Nam giảm tốc độ, giơ tay lấy khăn giấy đưa tới.

Cô gái nhỏ lấy khăn giấy lau nước mắt rồi lau nước mũi. Chớp đôi mắt to đỏ hoe nhìn ba mình, chóp mũi cũng hồng hồng, thút thít nói: "Ba thật sự không la con sao?"

"Thật, con nói cái gì ba cũng sẽ không tức giận", Lộ Nam chỉ thiếu điều muốn giơ tay thề.

An Ninh do dự nắm lấy ngón tay mình, thanh âm nhỏ nhẹ nói: "Con... con cùng chị ấy ở bên nhau".

Cho dù Lộ Nam đã sớm đoán được, vẫn là không nhịn được mắt tối sầm lại, lửa giận bốc lên tận trời. Ông trước đó chỉ là suy đoán, vẫn là từ trong cuộc gọi của Thu Đồng lúc trước mà cảm giác được kẻ thù của Thu Đồng vì sao lại bắt cóc An Ninh để uy hiếp con bé? Nhất định là mối quan hệ giữa An Ninh và Thu Đồng không bình thường rồi! Tiếp tục nghe thấy người kia nói một câu "cục cưng của mày", quan hệ giữa hai đứa nó rất rõ ràng!

Tuy ông đã làm xong công tác tư tưởng rằng hai đứa nó ở bên nhau nhưng ông vẫn ôm lấy may mắn nghĩ rằng hai đứa nó cùng lắm chỉ là ở giai đoạn mập mờ mà thôi, dù sao thì An Ninh còn nhỏ như vậy mà! Ai biết Thu Đồng lại thực sự xuống tay cho được!!!!!!!

Thời khắc này, tất cả ấn tượng tốt của Lộ Nam đối với Thu Đồng đã bị phá hủy. Cho dù Thu Đồng đã giúp đỡ An Ninh rất nhiều, cho dù An Ninh là bởi vì cô mới có thể nói chuyện, ngay cả khi cô vì cản cho An Ninh một dao mà nằm trong bệnh viện còn chưa tỉnh thì cũng không ảnh hưởng được sự thù địch và bài xích tự nhiên của "ba vợ" dành cho "con rể".

"Con bé có đụng vào con không?", Lộ Nam không nhịn được hỏi.

Bị hỏi loại vấn đề này, khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ đỏ bừng, nhưng bởi vì là baba đang hỏi, nàng vẫn ấp úng trả lời: "Không, không có.... chị nói con còn chưa thành niên...."

Nghe được câu trả lời coi như là khá thỏa đáng, Lộ Nam vẫn không kìm được tức giận: Điều này có nghĩa là thành niên rồi là có thể đụng vào hả?!?

Lộ Nam: không được, tuyệt đối không được, tôi không đồng ý!!!!!

Sau đó, ông đã bị mẹ mình - Hà Tú Hoa đánh vào đầu. Lúc này họ đã về đến nhà, người một nhà Lộ gia ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, An Ninh đang đối mặt với tam đường hội thẩm, những người thẩm vấn là baba Lộ Nam, mẹ Dương Đình Đình cùng với bà nội Hà Tú Hoa, em trai An Viễn đang ngồi trong vòng tay của mẹ.

Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện xảy ra với Thu Đồng, các vị gia trưởng Lộ gia lên tiếng.

"Chỉ cần An Ninh hạnh phúc, mẹ đều đồng ý!", đây là quan điểm của Dương Đình Đình.

Bà nội Lộ tuy thuộc thế hệ trước nhưng cũng bắt kịp xu thế, là chị đại của mấy bà lão khiêu vũ quảng trường quanh đây, bà đã gặp vô số chị em, nghe nói qua bát quái nhà họ. Trong xã hội ngày nay, những người trẻ tuổi quá mức táo bạo, vấn đề tình cảm đếm không xuể, tình yêu chân chính giống như một kho báu vô giá. Bà nội Lộ rất cởi mở nói: "Mẹ cũng có cùng suy nghĩ với con dâu, Thu Đồng đối với An Ninh rất tốt, ai có mắt đều có thể nhìn ra, An Ninh nhà chúng ta gặp được người đối xử chân thành, bà ủng hộ con!"

Khi nói về "ai có mắt", bà còn cố ý liếc nhìn Lộ Nam một chút.

Lộ Nam tức chết rồi, nhưng ông không thể phản kháng, một người là vợ, một người là mẹ, ông không thể nói gì cả.

"Không phải, mọi người không nhìn ra Thu Đồng có ý đồ xấu sao? An Ninh mới bao nhiêu tuổi mà đã đồng ý rồi? Nhà con bé có tiền, ai biết sau này có đổi ý bỏ rơi con gái mình hay không.........", lời còn chưa nói xong, lại bị một chưởng đánh tới, mắt An Ninh đỏ hoe.

"Có ý đồ xấu sẽ liều mạng cứu An Ninh ra hả? Không có ý tốt sẽ đối với An Ninh như vậy sao? Con cũng nói con bé có tiền, lớn lên xinh đẹp, muốn tìm đối tượng còn không phải là người ta xếp hàng cho con bé chọn sao, thế làm sao mà con bé lại xem trọng An Ninh nhà chùng ta? Còn không phải là thực lòng thích An Ninh hả?"

Sau khi bị mạnh mẽ chỉnh đốn, Lộ Nam im lặng như một con gà, cũng không dám phát biểu bất kỳ lời nói nào nữa.

Huống chi, cho dù ông dám nói, con gái ông cũng sẽ nước mắt lưng tròng nhìn ông bằng đôi mắt đáng thương kia, lời muốn nói đều bị nuốt ngược vào trong bụng.

An Ninh đề nghị được đến bệnh viện chăm sóc Thu Đồng, Dương Đình Đình nói: "Đúng là nên đi, nhà chúng ta không có người vô ơn bạc nghĩa. Thu Đồng cứu con, con phải chăm sóc con bé thật tốt, biết không?"

"Buổi tối mẹ mang cơm tới cho con, đừng ăn ở nhà ăn bệnh viện, không ngon đâu. Mẹ hầm canh xương cho Thu Đồng bồi bổ".

Lộ Nam liền uất ức đem An Ninh đuổi về bệnh viện. Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, ông ấy đã được nghỉ nên cũng không rời đi mà ở lại cùng An Ninh.

Dưới cái nhìn của ông, con gái nhà mình chính là con thỏ trắng nhỏ, Thu Đồng là một con sói lớn xấu xa nhìn chằm chằm thỏ trắng nhỏ, vừa nham hiểm lại giả dối, dụ dỗ thỏ trắng tự chui đầu vào lưới, một phát ăn luôn.

Đáng lẽ ngay từ đầu ông không nên đáp ứng để cho An Ninh cùng con bé ở chung với nhau mới phải! Lộ Nam rất hối hận.

Khi Thu Đồng tỉnh lại, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường, đôi mắt hung tợn chằm chằm vào cô, sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, cô sợ hết hồn nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra điều gì.

"Chú?", cô cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, thanh âm khàn khàn.

Cô bị thương không nặng nên có thể chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn xung quanh một vòng, thấy bên cạnh có một ly nước đã được rót sẵn liền cầm lên uống.

"An An đâu rồi ạ?", nhiệt độ nước vừa phải, vào miệng không nóng không lạnh, một ngụm lập tức giải cơn khát trong miệng.

Vừa rồi bác sĩ đến quan sát, nói Thu Đồng sẽ sớm tỉnh lại, An Ninh sợ cô tỉnh dậy sẽ đói bụng, liền chạy xuống lầu đi căn tin mua đồ ăn. Nàng cũng biết Lộ Nam có nhiều ý kiến ​​​​về Thu Đồng nên nàng đã tự mình đi mua.

Lúc An Ninh bị bắt đi là hơn tám giờ sáng, hai người trở về cũng đã gần mười một giờ, Thu Đồng lại đến bệnh viện xử lý vết thương, xong xuôi cũng đã gần hai giờ chiều. An Ninh cũng không ăn trưa, Lộ Nam thì đã ăn ở nhà trước đó, Dương Đình Đình khuyên An Ning nên ăn trưa ở nhà trước khi quay lại bệnh viện nhưng cô gái nhỏ không chịu, sợ rằng Thu Đồng tỉnh dậy không nhìn thấy mình nên nhất định phải nhanh đi về.

Lộ Nam không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thu Đồng một cách không cảm xúc.

"Chú, sao chú lại nhìn con như vậy?", Thu Đồng lúng túng sờ sờ mũi, cười cười nói: "Con biết chuyện lần này là do con gây ra, con không nên làm liên lụy đến An Ninh, con sẽ bù đắp lỗi lầm của mình".

Lộ Nam cười lạnh một tiếng: "Bù đắp của con chính là bắt cóc con gái chú đem về làm vợ?".

Thu Đồng đang uống nước "phụt" một tiếng phun ra ngoài. Cô ho vài lần, vết thương đều có chút đau rồi.

"Chú, chú hiểu lầm......"

"Hiểu lầm? Lẽ nào con không có ở bên con gái chú? Con biết mà, dụ dỗ bắt cóc trẻ vị thành niên là phạm pháp, chú hoàn toàn có thể đi kiện con!".

Tâm trạng Thu Đồng chìm xuống, cười khổ nói: "Con thực lòng yêu An An, không có dụ dỗ, bắt cóc gì em ấy..."

Lộ Nam ngắt lời cô nói: "Mặc kệ con có thật lòng hay không, dù sao chú tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

"Baba!", cô gái nhỏ đứng ở cửa phòng bệnh một tay bưng hộp cơm, một tay lau nước mắt, dùng ánh mắt đau lòng nhìn ông.

Lộ Nam cuống quít đứng lên, suýt chút nữa đem cái ghế làm đổ xuống. Ông lúng túng bước đến trước mặt An Ninh, hệt như một học sinh tiểu học mắc lỗi đang phải đối mặt với cô giáo mình.

An Ninh nức nở: "Mẹ và bà nội đều đã đồng ý, nếu ba còn như vậy, con, con sẽ không nói chuyện với ba nữa!".

Sau đó nàng liền đi ngang qua ông, cũng không thèm nhìn ông, đi thẳng đến giường bệnh, mỉm cười với Thu Đồng - người đang tỏ vẻ lo lắng.

Thu Đồng nhẹ nhõm khi nghe câu "mẹ và bà nội đều đồng ý", cô lấy rút khăn giấy từ tủ đầu giường, vừa nhẹ nhàng lau khuôn mặt đẫm nước mắt của cô gái nhỏ, vừa nhẹ giọng nói: "Ba cũng là vì An An mà nói vậy. Được rồi, đừng khóc, một ngày nào đó ba sẽ thấy được tấm chân tình của chị đối với An An."

Được tiện nghi còn ra vẻ, chính là nói Thu Đồng!

Khi ở Lộ gia nhận được điện thoại của Thu Nguyên, cô liền biết rằng chuyện giữa cô và An Ninh không thể giữ bí mật. Ở phía bên cô không có bất kỳ trở ngại nào, bây giờ khó khăn nhất chính là làm sao để Lộ gia tiếp nhận. Cho nên cô tự mình chạy đi cứu người, cho nên rõ ràng cô có thể bẻ gãy tay phải của Thu Nguyên để hắn không thể rút dao ra, nhưng cô vẫn như cũ chịu bị thương như vậy.

Quả nhiên, mưu kế nho nhỏ đã lấy được kết cục phi thường hoàn mỹ vượt quá dự liệu.

Bên này, trái tim của Thu Đồng nhảy lên nhảy xuống điên cuồng, bên kia Lộ Nam lại hối hận không thôi. Lúc này An Ninh mới hồi phục, có thể nói chuyện, ông ước gì có thể nghe con gái gọi vài tiếng baba nữa kia kìa, vậy mà con gái lại nói cái gì kia? Sau này không nói chuyện với ông nữa?!?

Lộ Nam ở sau lưng An Ninh trừng Thu Đồng vài lần, thầm nghĩ, nếu sau này ông muốn nói lời hung ác nên thừa dịp An Ninh không có ở đó mới nói được, không thể để con gái phát hiện!

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Đồng của chúng ta thật là nham hiểm xảo quyệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.